Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2749: Nhìn cái gì đấy, cút!

Chương 2749: Nhìn cái gì đấy, cút!
Đương nhiên, loại ý nghĩ hoang đường này gần như chỉ lướt qua đầu Lý Đạo Quân một lần là lập tức bị hắn bóp nát ở nơi sâu trong não hải.
Bản thân hắn rất rõ ràng mình không phải chuyển thế của đại nhân vật gì cả. Thân là tu sĩ, có một vài việc vẫn có thể xác định được…
Cho nên, vì sao đại lão Bá Tống đột nhiên lại gọi hắn một tiếng ‘tiền bối’? Lúc bị đại lão Bá Tống gọi như vậy, hắn có loại cảm giác giảm thọ. Hắn thật sự không gánh nổi cách gọi kính trọng như vậy từ đại lão.
“Thư Hàng tiểu hữu quả nhiên vẫn không thay đổi.” Hoàng Sơn Tôn Giả vui mừng nhìn Tống Thư Hàng.
Mặc dù thực lực cảnh giới tăng lên, nhưng bản tính của hắn không hề biến hóa, vẫn giống như lúc vừa vào nhóm, là một tiểu tử nội tâm lương thiện.
Đây là chuyện rất hiếm thấy, đổi thành người khác mà làm được như Tống Thư Hàng, thực lực nhanh chóng bành trường trong khoảng thời gian ngắn, rất có thể tâm tính cũng sẽ bành trướng đến không cách nào tự khống chế.
Đây chính là quan hệ của đạo tâm và thực lực, thực lực mạnh mẽ cần có đạo tâm mạnh mẽ giống vậy phối hợp.
Đối diện.
Mỹ nhân rắn công đức nhìn vẻ mặt vui mừng của Hoàng Sơn Tôn Giả từ phía xa bèn đại khái đoán được ý nghĩ trong lòng Hoàng Sơn Tôn Giả. Từ khi học được đọc nét mặt của Tống Thư Hàng, hiện tại thỉnh thoảng cô cũng có thể đoán được suy nghĩ trong lòng người khác thông qua những biểu cảm tương đối rõ ràng của đối phương.
[Trên thực tế, nguyên nhân tâm tính Thư Hàng vẫn duy trì tốt đẹp, về cơ bản không quá mức bành trướng, trừ nhân tố tính cách của hắn ra… cũng bởi vì vòng bạn bè của hắn vẫn luôn có một đám vật trang sức mạnh đến khủng khiếp ảnh hưởng.] Mỹ nhân rắn công đức bổ sung trong lòng.
Dưới ảnh hưởng của vật trang sức và vòng bạn bè bạn thân mạnh đến khủng khiếp kia, giúp Tống Thư Hàng vẫn luôn duy trì tâm thái ma mới, thậm chí hắn chưa từng cảm thấy mình trâu bò bao nhiêu, cứ có cảm giác mình vẫn còn non xanh vô cùng.
Đương nhiên, tính cách bản thân Tống Thư Hàng cũng cực tốt. Mặc kệ hiện tại hắn đang ở tu vi cảnh giới gì, với hắn mà nói, các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 vĩnh viễn là tiền bối, điểm này hiện tại không thay đổi, tương lai cũng sẽ không thay đổi.


Tống Thư Hàng mặt mỉm cười đi tới phía sau người Lý Đạo Quân, chắp tay vái Lý Đạo Quân.
“Chúng ta xuất phát thôi.” Hoàng Sơn Tôn Giả chọt nhẹ Lý Đạo Quân đang nghệch mặt ra, ý bảo hắn hồi thần lại. Đồng thời truyền âm bảo hắn nói tọa độ ‘di tích Hóa Linh’ cho Tống Thư Hàng.
Dưới sự nhắc nhở của Hoàng Sơn Tôn Giả, rốt cuộc Lý Đạo Quân lấy lại tinh thần. Đồng thời hắn hiểu được, Bá Tống là nể mặt Hoàng Sơn mới âm thầm nâng hắn một phen, giải quyết một vài phiền toái cho hắn.
Lý Đạo Quân lòng mang cảm kích vội vàng dùng phương thức truyền âm nhập mật miêu tả kỹ càng vị trí của di tích Hóa Linh một lần với Tống Thư Hàng.
Sau khi Tống Thư Hàng thu được vị trí di tích thì trong lòng tính toán tọa độ truyền tống không gian.
“Như vậy, hai vị tiền bối, chúng ta lên đường thôi.” Dứt lời, Tống Thư Hàng cong ngón tay lên, gõ nhẹ vào hư không một cái.
Xoảng ~ trong không gian truyền tới tiếng vỡ vụn.
Sau đó, không gian nứt ra, hóa thành một cánh cửa không gian.
Tống Thư Hàng còn chưa quá quen thuộc với việc nắm giữ lực lượng không gian, cho nên sau khi mở cánh cửa không gian ra, hắn cần toàn tâm toàn ý duy trì lối đi không gian, để Hoàng Sơn tiền bối và Lý Đạo Quân tiến vào trước.
Dưới chỉ thị của Tống Thư Hàng, trước tiên Lý Đạo Quân đóng cửa động phủ ẩn giấu của mình, sau đó cùng Hoàng Sơn Tôn Giả bước vào cánh cửa không gian, độn về phía phụ cận di tích Hóa Linh.
[Đậu mè, chuyện hôm nay thôi đủ để ta khoe khoang một trăm năm rồi!] Sau khi tiến vào cánh cửa không gian, trong đầu Lý Đạo Quân vẫn cảm thấy không thật tựa như uống quá nhiều rượu, cả người đều đang phiêu.
Hơn nữa, cái sự trâu bò này cũng không cần chính hắn đi khoe, bộ phận tu sĩ nào đó trên mặt trăng sẽ thay hắn thổi phồng sự trâu bò này lên.
Đương nhiên, hắn không thể tự mình khoe khoang sự trâu bò này được.
Nếu như trước đó Bá Tống gọi hắn là ‘đạo hữu’, hắn còn có thể chính mồm đi khoe chuyện ‘Bá Tống và hắn luận giao ngang hàng’.
Nhưng Bá Tống âm thầm giúp hắn một phen, vậy mà lại gọi hắn là ‘tiền bối’… vậy sự trâu bò này, hắn không thể dây vào.
Hắn là người rất tự biết mình, bản thân cũng không phải tiền bối thật sự của Bá Tống, khoe bậy sẽ tổn thọ mất.
“Hoàng Sơn, rốt cuộc đại lão Bá Tống và ngươi có quan hệ gì?” Lý Đạo Quân tò mò hỏi.
“Trước đó ta đã nói với ngươi rồi.” Hoàng Sơn ma ma bình tĩnh trả lời.
Nhưng mà, nội tâm Hoàng Sơn ma ma lại không bình tĩnh như mặt ngoài.
Vừa rồi hắn chú ý tới Tống Thư Hàng tiểu hữu cong ngón tay gõ nhẹ lên hư không, mở cánh cửa không gian ra.
Nói cách khác, nói không chừng Thư Hàng tiểu hữu đã nắm giữ được năng lực không gian?
Hoàng Sơn ma ma đột nhiên cảm thấy vừa vui mừng lại vừa mệt tim. Đây là một loại tâm tình rất phức tạp.
Vui mừng là do ‘đứa nhỏ nhà mình lại trưởng thành rồi, nguyên nhân mệt tim thì không phải dăm ba câu có thể nói rõ được.


Nơi cửa vào di tích Hóa Linh.
Lý Đạo Quân vươn tay lấy ra một pháp khí hình mâm tròn, ấn một cái vào hư không, mở ra lối vào di tích Hóa Linh
“Bá Tống tiền bối, trong này chính là di tích Hóa Linh… Đương nhiên, kỳ thực cái tên này là do ta đặt. Cái tên chân chính của di tích này là dùng ngôn ngữ thái cổ ghi lại, ta không cách nào đọc được tin tức bằng ngôn ngữ thái cổ. Không biết Bá Tống tiền bối ngươi có nghiên cứu ngôn ngữ thái cổ hay không?” Lý Đạo Quân thu hồi mâm tròn, dẫn Tống Thư Hàng và Hoàng Sơn Tôn Giả bước vào bên trong di tích.
Tống Thư Hàng cười lắc đầu.
Ngay cả ngôn ngữ viễn cổ ta còn chưa nắm được, ngôn ngữ thái cổ thì càng khỏi phải nói. Tống Thư Hàng thầm nghĩ. Nhưng mà, trên người hắn có một pháp tắc liên quan đến ‘tất cả căn nguyên văn tự ngôn ngữ’… Nếu như nó lóe sáng, Tống Thư Hàng có thể nhận biết một bộ phận văn tự thái cổ.
“Hoàng Sơn tiền bối, ngươi có nghiên cứu văn tự thái cổ không?” Tống Thư Hàng chuyển sang hỏi thăm Hoàng Sơn Tôn Giả.
Hoàng Sơn Tôn Giả nói: “Văn tự thái cổ thật quá xa xôi, ta cũng không nghiên cứu bao nhiêu.”
Trong lúc nói chuyện, ba người đi đến trước mặt một tấm bi đá khổng lồ.
Trên bia đá khắc năm phù văn thái cổ. Trong mỗi một chữ thái cổ đều ẩn chứa một loại khí thế như trải qua muôn ngàn thử thách.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn năm chữ thái cổ này chằm chằm, ghi tạc chúng nó trong lòng.
Đáng tiếc, lần này ‘pháp tắc’ trên người hắn không bị kích thích, không phiên dịch năm chữ này cho Tống Thư Hàng.
“Công đức tiên tử, cô biết chúng nó không?” Tống Thư Hàng lên tiếng dò hỏi.
Mỹ nhân rắn công đức thực thể hóa ra, đầu tiên là lắc đầu, sau đó cô nhại tiếng Tống Thư Hàng: “Câu hỏi hay đấy, rất có chiều sâu, cho nên… Tiên Tử vì sao cô không đi hỏi cha Cẩu Đản thần kỳ đi?”
Đây là câu trả lời của Tống Thư Hàng lúc trước sau khi cha Cẩu Đản sửa lại đạo hiệu của Trình Cẩu Đản, Trình Cẩu Đản tới cửa chất vấn.
Câu thoại này cũng bị mỹ nhân rắn công đức thu lại.
“Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ.” Tống Thư Hàng kéo khung chat riêng ra, nhắn tin cho Rồng Đốm two tiền bối: “Cha Cẩu Đản, ngươi có rảnh không? Nhìn hộ ta xem năm chữ thái cổ này có nghĩa là gì vậy?”
Nói rồi, hắn gửi hình ảnh năm chữ thái cổ qua.
“Nhìn cái gì đấy, cút!” Cha Cẩu Đản tàn nhẫn từ chối.
Tống Thư Hàng: “…”
“Năm chữ thái cổ này có nghĩa là ‘nhìn cái gì đấy, cút’.” Lúc này, Trình Cầu Đản tiên tử săn sóc giải thích.
Tống Thư Hàng: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận