Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2756: Đau quá nha ~

Chương 2756: Đau quá nha ~
Khi nhận lấy vật liệu luyện khí là trái tim lưu ly của Bá Tống, Đông Phương Đại Đế tiện thể liếc Tống Thư Hàng một cái và đọc được ý nghĩ trong nội tâm của hắn vừa rồi.
Cây búa trong tay đại đế cứng đờ ra… muốn bán tim mình để sống? Mạch não của Bá Tống thắt nút chết rồi à?
Trong lĩnh vực của mình, cái đám có năng lực tự lành cao này hoành hành ngang ngược thật! Mà chẳng lẽ tên này không biết đau sao? Lúc lấy tim ra, hắn không cảm nhận được nỗi đau đớn khoét tim đào phổi à?
“Tiền bối…” Thấy Đông Phương Đại Đế đột nhiên dừng búa, Tống Thư Hàng gọi một câu.
“Thôi đừng nói, ta không mua!” Đông Phương Đại Đế quyết định nhanh gọn.
Tống Thư Hàng nghệt mặt ra.
“Khụ, ta dừng một chút là vì cần thời gian để thôi diễn lại phương pháp thăng cấp pháp khí của ngươi… Cho thêm một loại nguyên vật liệu thì phải thay đổi một vài chi tiết khi thăng cấp ấy mà.” Đông Phương Đại Đế ho nhẹ một tiếng mà đáp, sau đó cầm trái tim lưu ly của Bá Tống, cúi đầu nhìn thuẫn rùa.
Với cảnh giới của Đông Phương Đại Đế, chỉ trong nháy mắt, trong đầu hắn đã thôi diễn đến mấy trăm phương án thăng cấp và lựa chọn ra phương án tối ưu nhất.
Sau khi xác định phương án mới, Đông Phương Đại Đế cầm trái tim lưu ly của Bá Tống, dùng bí pháp ép nó lại cho đến khi chỉ nhỏ bằng một hòn bi.
Sau đó hắn giơ cao búa lên, đặt trái tim lưu ly lên thuẫn rùa rồi gõ mạnh xuống.
“Y y y ~ trái tim ta không phải là thủy tinh đâu, ngươi cứ vung búa mạnh mẽ lên, gõ cho mạnh vào!” Mỹ nhân rắn công đức cất tiếng hát, tấu nhạc nền cho Đông Phương Đại Đế.
Đông Phương Đại Đế: “???”
@#%× Tiên Tử làm gì vậy? Giọng nói của cô bị làm sao thế? Không thể nói tiếng người cho tử tế được sao?
“Công Đức Tiên Tử đừng quậy, cô hát như vậy sẽ khiến Đông Phương tiền bối phân tâm đó.” Tống Thư Hàng ngẩng lên nói với mỹ nhân rắn công đức.
Đông Phương Đại Đế: “…”
Rõ ràng khi còn ở Thiên Đình Viễn Cổ hắn cũng từng giao du với @#%× Tiên Tử, nhưng bây giờ cô trở nên lạ lẫm cứ như thay đổi thành người khác vậy.
Keng ~ keng ~
Cây búa đệ nhất thiên hạ tiếp tục giáng xuống.
Trận văn, vật liệu luyện khí, thiên hỏa trui rèn… cả quá trình trọn vẹn được thực hiện lưu loát như nước chảy mây trôi trong tay Đông Phương Đại Đế.
Đồng tử nhóm lửa Bá Tống ngắm nhìn Đông Phương Đại Đế đang rèn sắt, bỗng nhận ra rèn sắt thế này mới bá khí làm sao! Tiếc rằng xét về phạm trù cái đẹp thì dáng vẻ rèn sắt của Đông Phương Đại Đế còn kém Lục Tu Tiên Tử một bậc.
“Xong rồi.” Đúng lúc này, Đông Phương Đại Đế cất tiếng.
Hắn cầm thuẫn rùa đỏ rực, ngâm nó xuống hồ làm nguội.
Sau một tiếng “xèo”, nhiệt độ trên thuẫn rùa hạ xuống.
Thuẫn rùa mới vừa hiện thân thì trong lòng thuẫn đã truyền ra từng hồi tim đập. Trái tim lưu ly của Bá Tống không chỉ giúp thuẫn rùa thăng cấp, mà còn cung cấp cho nó suối nguồn linh lực ngoài định mức.
Phẩm chất và đẳng cấp của thuẫn rùa tăng vọt. Trước khi vào hồ làm nguội, nó đã là pháp khí Kiếp Tiên cửu phẩm đỉnh phong, sau khi làm nguội xong, cấp bậc của nó đã đột phá hạn chế của cửu phẩm, bắt đầu tiếp cận cảnh giới thần binh của Trường Sinh Giả.
Đẳng cấp của thuẫn rùa lúc này có thể tính là thần binh của Trường Sinh Giả “non”. Nó đã có tư chất để tấn thăng thành thần binh của Trường Sinh Giả. Chỉ cần cho nó một chút thời gian + nhận thêm phản hồi khi đẳng cấp của chủ nhân là Tống Thư Hàng tăng lên, nó có thể trưởng thành thành thần binh của Trường Sinh Giả một cách thuận lợi.
Theo tính toán của Đông Phương Đại Đế, mấy trăm năm sau Bá Tống tấn thăng thành Trường Sinh Giả, thuẫn rùa cũng có thể trở thành thần binh của Trường Sinh Giả theo sát hắn.
“Khí linh cũng thành hình rồi chứ?” Tống Thư Hàng hỏi.
Khi hắn nói ra hai chữ “khí linh”, một luồng hào quang lờ mờ yếu ớt hiện lên trên thuẫn rùa.
Một khắc sau, một cục lông tròn mềm mại xuất hiện trên thuẫn rùa. Là một khí linh đã thành hình!
Nhưng nó vẫn còn trong giai đoạn sơ sinh, còn chưa thể củng cố ngoại hình của mình cho ổn định.
“Gru gru ~” Khí linh như túm lông vừa xuất hiện đã phát ra tiếng kêu khe khẽ.
“Về sau ngươi phải nuôi dưỡng nó, bồi dưỡng ý thức cho nó tử tế vào. Mấy tháng sau nó sẽ ngưng tụ ra ngoại hình của khí linh, lúc nào trưởng thành sẽ tương tự như tiểu tiên tử khí linh trên găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ của ngươi đấy.” Đông Phương Đại Đế nói.
“Mất nhiều thời gian đến vậy sao?” Tống Thư Hàng nhận lấy thuẫn rùa mới.
Thuẫn vừa đến tay, cảm giác tâm ý tương thông, nhịp tim cộng hưởng đã dâng lên.
“Mạnh ghê… với lực phòng ngự này, chắc là có thể chống đỡ được đòn công cấp bậc cửu phẩm phải không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Đông Phương Đại Đế nói: “Đương nhiên rồi. Có thuẫn rùa này trong tay, ngươi còn có thể chống đỡ được cả công kích của một số đạo hữu mới trở thành Trường Sinh Giả, chứ công kích của cửu phẩm đã là cái gì.”
“Có nó rồi, sau này ta đi cà khịa đại lão sẽ an toàn hơn nhiều.” Tống Thư Hàng gật đầu, thỏa lòng thỏa dạ.
Đây chỉ là một món trong pháp khí tổ hợp tam thập tam thú của hắn thôi đấy. Chờ đến khi cả bộ pháp khí của hắn đều thăng cấp lên phẩm chất “Trường Sinh Giả non” này thì chẳng biết sẽ còn mạnh mẽ đến mức nào đây.
Khí linh cục lông: “Gru gru ~”
“Mau lớn lên đi.” Tống Thư Hàng nói nhỏ. Hắn rất nóng lòng muốn xem khi những khí linh này đều trưởng thành đến cấp độ của tiểu tiên tử khí linh thì sẽ thay đổi thế nào.
Sáu mươi sáu tiểu tiên tử khí linh tập trung một chỗ, chắc chắn là sẽ cực kì hoành tráng. Đến lúc đó, hắn lại tiến đến gần mục tiêu “vạn pháp chi chủ” thêm một bước nữa rồi.
“Được rồi, pháp khí tiếp theo.” Đông Phương Đại Đế thò tay xách chiến xa Hà Long Thần Hành ra.
Trước khi bắt đầu, hắn nhắc nhở Tống Thư Hàng một câu: “Đúng rồi Bá Tống, pháp khí bản mệnh của ngươi tăng mấy cấp bậc cùng một lúc, khi thăng cấp lại dùng bảo vật cưỡng ép ngưng tụ ra linh khí, có thể độ thân mật giữa nó và bản thể của ngươi sẽ giảm đi ít nhiều đấy. Bây giờ mới chỉ có một pháp khí thì dễ xử lý, chứ lát nữa cả sáu mươi sáu món pháp khí cùng thăng cấp lên, rất có thể độ thân mật sẽ xảy ra vấn đề. Ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Hắn muốn nhắc nhở Tống Thư Hàng đừng đắm chìm trong niềm vui khi pháp khí thăng cấp, mà hãy tranh thủ thời gian bồi dưỡng pháp khí và hâm nóng độ thân mật giữa mình và pháp khí đi.
Tống Thư Hàng như ngộ ra chân lý: “Thảo nào ta lại thấy giữa ta và pháp khí cứ như thiêu thiếu cái gì. Rõ ràng nhịp tim còn đang cộng hưởng, thế mà lại như cách nhau một lớp giấy mỏng, khiến quan hệ giữa đôi bên không thấu suốt như xưa.”
“Nhưng nếu đã biết vấn đề là độ thân mật thì dễ xử lý rồi.” Tống Thư Hàng nói tiếp.
Đông Phương Đại Đế: “???”
Dễ xử lý?
Độ thân mật giữa bản thể và pháp khí bản mệnh giảm đi, chỉ có cách bỏ công bỏ sức mà ôn dưỡng từng chút xíu một để bù đắp vào. Đây là một quá trình dài lâu và gian khó, dễ xử lý ở chỗ nào?
Đông Phương Đại Đế vừa mới nghĩ đến đây thì Bá Tống ở phía đối diện đã đặt hai tay lên thuẫn Vương Bá Chuyên Gia, rồi lướt xoèn xoẹt với tốc độ cao.
Ngay sau đó, từng luồng ánh sáng đong đầy tình yêu phóng ra từ tay Bá Tống, dung nhập vào thuẫn rùa.
Mỗi một giây, hai tay của Bá Tống chích cho thuẫn rùa đến gần ba trăm luồng sáng tình yêu.
Coong ~ thuẫn rùa phát ra tiếng ngân sung sướng.
Sau đó độ thân mật giữa thuẫn và Bá Tống tăng vùn vụt lên một cách thần kì.
Đông Phương Đại Đế trợn lòi mắt, thấy mình sắp tắc thở đến nơi.

Mộng giới.
Giữa mặt trời hư ảo.
Quy tiền bối đang bảo vệ Thông Nương và Vũ Nhu Tử đột nhiên trừng mắt, cất lời: “Nhìn trời, chuyện gì đã xảy ra? Sao ta lại thấy mai rùa ớn lạnh?”
“Quy tiền bối sao thế?” Thông Nương hỏi.
“Ui ~ đau quá nha ~~” Bên cạnh cô, Vũ Nhu Tử đột nhiên kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn tít lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận