Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2766: Là đại lão thù dai đó

Chương 2766: Là đại lão thù dai đó
Thật chẳng dễ dàng gì…
Trong lòng Tống Thư Hàng, Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng luôn là một tồn tại vô cùng lợi hại. Hắn chính là đại lão đầu tiên phát giác ra chế độ nhập mộng của Tống Thư Hàng.
Hơn nữa khác với phần lớn các đại lão cố gắng chứng đạo bất hủ, Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng hoàn toàn không có dục vọng với bất hủ, mục tiêu của hắn là bồi dưỡng ra một Thiên Đạo bất hủ cơ.
Có thực lực, có mục tiêu cao thượng, hơn nữa còn vô cùng may mắn, một Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng như thế cũng từng bị thiếu niên ba mắt tiền bối đánh bại ư?
Ở phía đối diện.
Sau khi nghe thấy câu hỏi của Tống Thư Hàng, vẻ mặt của thiếu niên ba mắt tiền bối rất kỳ lạ, muốn nói lại thôi.
Hiển nhiên hắn từng gặp Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng, còn đánh cược với đối phương vài ván nữa.
Quản gia nhãn cầu đứng bên cạnh mỉm cười, trả lời thay chủ nhân:
“Bá Tống tiểu hữu, ngươi hỏi hay lắm. Đó chính là lần hiếm hoi trong đời lão gia… ha ha ha.”
Một cột trụ tô tem rực lửa chui lên khỏi mặt đất, đỉnh trụ đâm xuyên qua quản gia nhãn cầu, treo nó lên thật cao, đón gió bay phấp phới.
Tống Thư Hàng: “…”
Từ nửa câu trả lời của quản gia nhãn cầu có thể thấy, thiếu niên ba mắt tiền bối thật sự từng thắng Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng? Nhưng chắc chắn quá trình này không giống với cách chiến thắng bình thường, vì thế vừa nhắc tới chuyện đánh cược, tiền bối ba mắt đã thẹn quá hóa giận.
Nói không chừng, rất có thể là thắng thật nhưng thiếu niên ba mắt tiền bối lại mất đi một thứ quan trọng nào đó cũng nên?
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng vội khoát tay với tiền bối ba mắt:
“Tiền bối à, ừm… thắng là tốt rồi, quá trình không quan trọng đâu! Cái quan trọng là sự vui vẻ khi hưởng thụ nghi thức đánh cược, đúng không? Cho dù trong lúc đánh cược, ngươi mất đi thứ quan trọng nào đó nhưng chỉ cần kết quả ngươi thắng, vậy ngươi chính là người thắng lợi.”
“Qua!”
Thiếu niên ba mắt tiền bối khoát tay, ra hiệu bỏ qua chủ đề này.
Tống Thư Hàng thuận thế nói sang chuyện khác:
“Tiền bối ba mắt, chúng ta nói chuyện quà tặng kèm đao ý hình kiếm nhé?”
“Về việc tặng kèm ấy, không thể chỉ có mình ta tặng mà ngươi không tặng được. Nếu như ta đã tặng đao ý hình kiếm, vậy ngươi cũng phải cược thêm quà tặng tương ứng.”
Tiền bối ba mắt thong thả nói.
“Lão gia, nếu như Bá Tống cũng thêm đồ thì gọi là thêm tiền cược chứ không phải tặng kèm. Ngươi đừng nhầm lẫn thêm tiền cược với tặng kèm chứ!”
Cho dù đã bị đâm xuyên, quản gia nhãn cầu đang nằm giữa không trung vẫn hét khản cả giọng.
Tiền bối ba mắt: “…”
Ngươi có tin hôm nay ta coi ngươi là quà tặng kèm mà cược luôn thể không?
“Nếu muốn cược thêm đồ vật tương đương... đao ý khôi giáp thì sao?”
Tống Thư Hàng dò hỏi.
Thiếu niên ba mắt tiền bối nhìn Tống Thư Hàng, đáp:
“Ngươi muốn cược đao ý khôi giáp thì cũng được, nhưng ngươi phải nghĩ kỹ đó, một khi ngươi thua, nghi thức đánh cược sẽ lột bỏ hoàn toàn đao ý khôi giáp khỏi người ngươi, ngươi sẽ mất đi đao ý khôi giáp, không thể kích hoạt nó được nữa.”
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lúc, gật đầu đáp:
“Được, vậy ta cược đao ý khôi giáp.”
Nếu như bị rút ‘đao ý’ đi, sau khi đánh cược xong hắn vẫn có thể tu luyện lại được, giống như trù tâm của Hà Chỉ Ma Đế vậy…
Không phải Tống Thư Hàng tự tâng bốc mình chứ hắn tin rằng cho dù mất đi đao ý khôi giáp, hắn cũng có thể luyện lại nó trong một thời gian ngắn!
Hắn có năng khiếu về mặt này đến nỗi chính bản thân hắn cũng thấy sợ hãi.
“Ngươi tự tin đấy.”
Thông qua thuật đọc mặt, tiền bối ba mắt biết được suy nghĩ trong lòng Tống Thư Hàng hiện giờ:
“Nhưng mà nếu như ngươi thắng được ván này, ngươi sẽ có cả đao ý khôi giáp và đao ý hình kiếm, có phải sau này ngươi còn định tạo ra đao ý lá chắn luôn không?”
“Tiền bối ngài đừng nói tiếp nữa… Ta sắp tưởng tượng ra rồi đây.”
Tống Thư Hàng vội vàng cắt ngang:
“Trừ ngoại lệ là đao ý hình kiếm, dù là ta cũng sẽ muốn một đao ý bình thường.”
“Tin tưởng bản thân, ngươi có thể làm được, Bá Tống tiểu hữu.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối dựng ngón tay cái lên mà nói. Đâm tim đúng là một chuyện vui vẻ mà.
Đột nhiên hắn hiểu ra tại sao quản gia nhãn cầu điên cuồng tìm chết đâm tim hắn rồi, bởi vì thật sự quá sung sướng.
Trên bầu trời, ánh mặt trời ấm áp quét sạch mưa bụi.
Tống Thư Hàng: “…”
“Được rồi, bàn lại chuyện đánh cược bát phẩm lần này của chúng ta đi.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối tựa cả người vào ghế, đung đưa thư thả.
Tống Thư Hàng gật đầu nói:
“Vậy tiền bối… ngươi có bảo vật thích hợp làm vật chứa chương trình client không?”
“Đề nghị của ngươi rất hay!”
Hai mắt của tiền bối ba mắt sáng bừng lên:
“Nhưng ta không đồng ý! Ta chỉ cho ngươi cơ hội nêu ý kiến nhưng không nói nhất định sẽ tiếp thu ý kiến của ngươi.”
Tống Thư Hàng: “…”
Tiền bối ba mắt, nếu còn đùa như thế nữa, ngươi sẽ mất đi một hậu bối đáng tin đấy.
Lúc này, tiếng gào rách cả cổ họng của quản gia lại truyền từ không trung tới:
“Bá Tống đạo hữu ngươi đừng buồn… Thực ra là do lão gia nhà ta không có bảo vật nào thích hợp để đưa cho ngươi, hắn không có hàng đâu, vì thế trước khi đánh cược hắn mới chơi chiêu phản chiếu tướng, làm ngươi không nói được lời nào nhằm che giấu sự chột dạ của mình.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối nằm trên ghế bập bênh, vươn tay ra búng một cái.
Tạch ~ một ngọn lửa bốc lên trên đỉnh trụ tô tem, nuốt lấy quản gia nhãn cầu. Ngọn lửa lần này không còn là lửa thiêu nướng nữa mà là ma hỏa thật sự có thể khắc chế quản gia nhãn cầu.
“A a a a ~”
Trong tiếng kêu thảm, cơ thể của quản gia nhãn cầu nhanh chóng bị nướng mất hết nước, chỉ trong chớp mắt biến thành một con mắt khô quắt queo.
Sau đó, tiền bối ba mắt ngẩng đầu nhìn Tống Thư Hàng.
Lúc này Tống Thư Hàng đang cố gắng giữ trạng thái ‘mặt không biểu cảm’ nhưng đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, cho dù hắn có cố gắng ‘mặt không biểu cảm’ thế nào đi chăng nữa thì đôi mắt dường như biết nói chuyện kia cũng phản bội lại hắn.
Tiền bối ba mắt nhìn thấy cảm xúc giống như ‘khinh bỉ’ từ mắt của Bá Tống.
“Thực ra không phải ta không có bảo vật tương ứng.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối thong thả nói.
Khi đang nói chuyện, lấy 15+1 mảnh nguyên thần của Tống Thư Hàng làm trung tâm, một luồng thánh quang lạnh lẽo xuất hiện trong không trung.
[Tìm được ngươi rồi!]
Một giọng nói khí thế vang lên trong không trung.
Thánh quang lạnh lẽo này lại có thể can thiệp vào không gian tán tài của thiếu niên ba mắt tiền bối, không thèm đếm xỉa tới ngăn cản của chúa tể Cửu U, truyền sát thương đến hình chiếu nguyên thần của Tống Thư Hàng.
Bị thánh quang lạnh lẽo bao vây, nguyên thần của Tống Thư Hàng không hề hoảng hốt… Hiện giờ thánh quang lạnh lẽo ở cấp độ này đã không thể làm hại nguyên thần của hắn nữa rồi.
Hơn nữa hiện giờ hắn đang ở trạng thái hình chiếu nguyên thần, chỉ cần không bị chém ngược lại căn nguyên, chọc trúng đầu mút sào huyệt trên bầu trời Kiếp Tiên, cho dù hình chiếu nguyên thần có bị đánh tan cũng chỉ cần chiếu lại lần nữa là được.
“Ơ, thánh quang xấu xa có thuộc tính âm lãnh này…”
Hình chiếu nguyên thần của Tống Thư Hàng vuốt nhẹ người mình:
“Là ngươi… đại lão hành tinh mọc mắt!”
Vị đại lão này thù dai lắm, đã lâu như thế mà cuối cùng nó vẫn tìm thấy hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận