Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2775: Đạo cụ nhiệm vụ x 1

Chương 2775: Đạo cụ nhiệm vụ x 1
“Ể? Có phải ta quên mất gì rồi không?” Đông Phương Đại Đế đang rèn sắt đột nhiên ngẩn người nói.
Hắn quay đầu nhìn về phía Bá Tống đang nhóm lửa theo bản năng.
Kỳ quái, chẳng biết tại sao lúc hắn nhìn Bá Tống lại có loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ… cứ như nhìn thấy một người xa lạ quen thuộc nhất vậy.
Trong lúc mơ hồ càng có loại hương vị thương cảm.
Trong lúc ta rèn sắt thăng cấp pháp khí tổ hợp tam thập tam thú, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Khác với dĩ vãng, lần này Tống Thư Hàng dùng thể hình chiếu nguyên thần để tiến vào ‘phòng tối Thiên Đạo’, tương đương với một bộ phận thân thể bị chém đứt căn nguyên.
Hơn nữa, còn là bộ phận có thể tái sinh theo bản năng…
Sau khi tiên thuyền mai rùa hạ xuống bèn hóa thành một luồng sáng, ẩn vào trong cơ thể hình chiếu nguyên thần của Tống Thư Hàng, chờ khi hắn muốn rời khỏi ‘phòng tối Thiên Đạo’, chuyển động ý niệm là có thể tế nó ra rời đi lần nữa.
“Thoạt nhìn mỗi một phòng tối Thiên Đạo đều trông như nhau, cũng không biết ta có từng tiến vào phòng tối này chưa nhỉ.” Tống Thư Hàng quay đầu nhìn chung quanh.
Đồng thời, mắt thần thứ ba trên trán hắn mở ra, quét nhìn toàn bộ ‘phòng tối Thiên Đạo’, xem xem dưới chỉ dẫn từ vận khí của Bạch tiền bối có thể tìm ra ‘bảo vật’ rơi mất của thiếu niên tiền bối ba mắt ngay từ lần đầu tiên hay không.
Mắt thần thứ ba quét qua một vòng, chẳng mấy chốc đã có mấy bóng dáng lọt vào đường nhìn của mắt thần thứ ba nhà Tống Thư Hàng.
Đồng thời, mấy bóng dáng kia cũng cảm ứng được tầm mắt của Tống Thư Hàng, đồng thời xoay đầu lại, nhìn về phía hắn.
Một cái móng vuốt, một Kiếp Tiên luyện thể đầu trọc, hai Huyền Thánh một nam một nữ… còn có tà ma sương mù trên người có mùi vị của ta…
Nhớ ra rồi, là bọn họ.
Sau khi ở cùng một phạm vi ‘phòng tối Thiên Đạo’, cuối cùng Tống Thư Hàng cũng nhớ ra mấy bóng dáng trong tầm mắt này.
Móng vuốt kia có lai lịch không nhỏ, là móng vuốt của ‘Phượng Nghi Cầm Chủ’ Trường Sinh Giả thuộc Thiên Đình viễn cổ, lúc trước cô từng lùng bắt Tống Thư Hàng.
Mà vị Kiếp Tiên luyện thể đầu trọc cùng với một nam một nữ Huyền Thánh kia đều là thành viên của Thiên Đình viễn cổ, thuộc hạ Phượng Nghi Cầm Chủ.
Về phần tà ma sương mù trên người có mùi vị quả thận của Tống Thư Hàng kia, thoạt nhìn chính là tác phẩm của đại lão quả cầu béo, nhưng dường như hiện tại nó đã bị mất quả thận rồi?
[Nhớ đâu hình như bọn họ bị Bạch tiền bối thiết kế đưa vào trong phòng tối Thiên Đạo?] Tống Thư Hàng suy tư trong lòng.
Tay trái của Bạch tiền bối dẫn dắt hắn tiến vào ‘phòng tối Thiên Đạo’ này nhưng lại không tìm được bảo vật của tiền bối ba mắt. Chẳng lẽ móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ có ích đối với Bạch tiền bối?
Trong lúc đang suy tư, móng vuốt, Kiếp Tiên, Huyền Thánh và tà ma phương xa đã nhanh chóng vọt về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng cũng không né tránh, đứng ngay tại chỗ lẳng lặng chờ bọn họ tới gần.
Mấy hơi thở sau.
Với móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ dẫn đầu, mấy bóng dáng đi tới cách Tống Thư Hàng không xa rồi ngừng lại.
Hai bên quan sát lẫn nhau.
“Không phải Bá Tống.” Kiếp Tiên đầu trọc kia lên tiếng.
“Quả thật không phải Bá Tống, khí tức hoàn toàn khác biệt, cũng không có hiệu quả ‘thiên hạ không ai không biết ngài’. Hơn nữa, ta chú ý tới trạng thái của đối phương là nguyên thần… Nguyên thần thì không cách nào ngụy trang.” Tà ma sương mù nói.
“Trực tiếp hỏi là được.” Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ hơi nắm lại, nắm thành viên tròn ủn ủn Tống Thư Hàng: “Ta là Phượng Nghi Cầm Chủ của Thiên Đình, dám hỏi đạo hữu là?”
Lúc Tống Thư Hàng đến ‘phòng tối Thiên Đạo’, trong lòng đã nghĩ ra đạo hiệu ngụy trang cho mình từ sớm. Băng Lê đạo nhân, hắn định ngụy trang thành một mạch của Lệ Chi Tiên Tử.
Nhưng không đợi Tống Thư Hàng mở miệng, hình chiếu tay trái của Bạch tiền bối đã nhẹ nhàng vẫy tay với móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ.
Đối diện.
Móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ đột nhiên như bị triệu hoán, cô ngoan ngoãn thu nhỏ lại, nhảy một mạch tới cánh tay của Bạch tiền bối, sau đó nắm lấy cổ tay trái của Bạch tiền bối rồi ngừng lại.
Tựa như… móng vuốt của một con chim ưng bị thuần dưỡng.
Tống Thư Hàng: “…”
Kiếp Tiên đầu trọc đối diện: “…”
Tình tiết tiến triển chẳng hiểu ra sao này khiến cả hai bên đều lơ tơ mơ.
“Chờ chút, vì sao ta lại chủ động nhảy qua đây? Ngươi làm gì ta rồi?” Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ kêu lên.
Mà cùng lúc đó, Tống Thư Hàng nhận được một tin tức từ tay trái của Bạch tiền bối.
Nửa gương mặt đẹp đẽ dưới mặt nạ của hắn mỉm cười, dùng giọng nói kiềm nén đã được cố ý thay đổi nói: “Móng vuốt của Phượng Nghi đạo hữu, cô không cần khẩn trương. Ta tới đây để hoàn thành giao hẹn với bản thể của cô, dẫn cô ra khỏi không gian ‘Thiên Đạo’ ngục này.”
Lúc trước, sau khi Tống Thư Hàng bị Bạch tiền bối ngắt mạng cưỡng ép bế quan, Bạch tiền bối đã cố ý chạy đến gặp Phượng Nghi Cầm Chủ bản thể, cũng giảng hòa với cô.
Phượng Nghi Cầm Chủ bản thể đã không truy cứu chuyện đám người Tống Thư Hàng quấy nhiễu ‘đại trận hồi sinh của Thánh Nhân Nho gia’ ẩn nấp trong mảnh vỡ Thiên Đình nữa, mà Bạch tiền bối thì sẽ dựa theo giao hẹn mang móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ trở về.
“Bản thể của ta chưa quên ta ư?” Trong lòng Phượng Nghi Cầm Chủ hơi động.
“Vốn đã quên rồi, nhưng có đạo hữu nhắc nhở cô ấy.” Tống Thư Hàng giải thích.
Móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ nửa tin nửa ngờ hỏi: “Dẫn ta ra khỏi nhà tù Thiên Đạo? Ngươi làm được ư?”
“Xin tin tưởng ta.” Trong giọng nói của Tống Thư Hàng tràn đầy tự tin.
Phượng Nghi Cầm Chủ nhìn Tống Thư Hàng, lại nói: “Vậy có thể dẫn cả thuộc hạ của ta ra ngoài luôn không?”
Những người bị ‘Bá Tống giả’ lúc trước đưa vào đây chung với cô còn có Kiếp Tiên đầu trọc, cùng một nam một nữ Huyền Thánh.
“Dễ như trở bàn tay.” Tống Thư Hàng cười nhìn Kiếp Tiên và hai Huyền Thánh nơi xa.
“Vậy… bây giờ chúng ta đi ngay?” Nói thật, cô hoàn toàn không muốn tiếp tục ở lại trong không gian đáng chết này nữa.
Không có gì trong không gian này sất, ngay cả linh lực cũng rất thưa thớt.
Nếu không phải có người bầu bạn, chắc cô chỉ có thể bế quan sống qua ngày.
Lúc này, tà ma sương mù kia rốt cuộc nhịn không được, nó lên tiếng: “Vậy đạo hữu, ngươi có thể tiện thể mang theo ta một đoạn không?”
Từ sau khi ‘cầu di vật Thiên Đạo’ đột nhiên xông vào móc mất thận lần trước, nó đã không thể sinh tồn lâu dài ở hiện thế. Nhưng ngay cả như vậy, nó vẫn phải trở về hiện thế một chuyến, thuật lại cho chúa tể tin tức liên quan tới Bá Tống trước khi thân thể nó triệt để tiêu tan.
“Ngươi có tiền không?” Tống Thư Hàng đột nhiên hỏi.
Tà ma sương mù: “…”
“Không có tiền, ta cũng không tiện dẫn ngươi rời khỏi ‘phòng tối Thiên Đạo’. Ngươi phải biết rằng, dẫn người rơi đi là chuyện rất tiêu tốn lực lượng.” Tống Thư Hàng nói: “Dẫn Phượng Nghi đạo hữu và thuộc hạ của cô ấy rời đi là vì giao hẹn giữa ta và bản thể cô ấy. Nhưng giữa ta và ngươi lại không có giao hẹn tương tự.”
“Hiện tại ta không có tiền.” Tà ma sương mù nói.
“Cáo từ.” Tống Thư Hàng đáp.
“Nhưng ta có thể giao thân thể cho ngươi, ngươi chỉ cần dẫn một bộ phận hạch tâm của ta về hiện thế là được.” Tà ma sương mù vội lên tiếng: “Mặc dù thân thể ta là do năng lượng Cửu U cấu thành… Nhưng bên trong nó ẩn chứa một bí mật khổng lồ. Bảo đảm ngươi tuyệt đối sẽ không thất vọng với bí mật kia.”
[Là bí mật về bất hủ ư?] Tống Thư Hàng suy tư trong lòng. Bí mật bất hủ ẩn chứa trong thân thể này của ngươi chính là thứ đại lão quả cầu béo rút ra từ quả thận hư của ta lúc trước, ta lấy nó có ích gì?
Nhưng ngay lúc Tống Thư Hàng muốn từ chối, cánh tay trái của Bạch tiền bối phân thân lại truyền tới một luồng tin tức yếu ớt.
Tin tức rất đơn giản… chính là loại cảm giác tìm được ‘bảo vật’ kia.
Cụ thể hơn, hẳn là loại trực giác tìm được ‘đạo cụ nhiệm vụ’ cũng phản hồi cho Tống Thư Hàng.
Cánh tay trái của Bạch tiền bối dẫn dắt Tống Thư Hàng tiến vào ‘phòng tối Thiên Đạo’ này không chỉ vì hoàn thành giao hẹn với Phượng Nghi Cầm Chủ, càng quan trọng hơn là, nếu Tống Thư Hàng muốn thắng ván cược với thiếu niên tiền bối ba mắt, vậy thân thể tà ma sương mù trước mắt này là đạo cụ nhiệm vụ vô cùng trọng yếu!
“Được.” Tống Thư Hàng gật đầu nói: “Vậy theo lời đạo hữu nói, ta dẫn hạch tâm của đạo hữu rời đi, thân thể đạo hữu thuộc về ta!”
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ: “…”
Lời phát biểu đậm mùi bad boy này là sao nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận