Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 319: Đây là loại người đáng sợ nào thế này?

Chương 319: Đây là loại người đáng sợ nào thế này?
“Đi nào!”
Bạch Tôn Giả vừa ấn kiếm quyết khiến thì phi kiếm dùng một lần bản 004 đã bắn vọt đi, hắn muốn xem phi kiếm có thể mở ra con đường đi đến bên cạnh Tống Thư Hằng hay không, nếu có thể thì hắn sẽ bám theo ngay.
Khoảnh khắc ngay khi phi kiếm lao vút đi, để lại một luồng kiếm khí tung hoành, khiến cho con cá voi bị dọa sợ, vậy là nó kêu lên một tiếng, sau đó lại búng người lộn một vòng, thân thể khổng lồ lật ngược lên!
Đậu Đậu và cả tiểu hòa thượng đều bị treo ngược dưới người của nó.
Chuyện này diễn ra có hơi bất ngờ, khiến Bạch Tôn Giả giật giật khóe miệng, thân hình khẽ động, vọt xuống bên dưới cá voi để bắt lấy hai đứa.
Sau đó... lại xảy ra thêm một chuyện trùng hợp khác nữa.
Con cá voi khổng lồ này nhảy lên, đúng lúc dán người vào phi kiếm dùng một lần bản 004 đã tập trung vào vị trí của Tống Thư Hàng, rồi vèo một cái, nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.
Một đường bay tới, còn có thể nghe thấy tiếng cá voi kêu thảm thiết:
“Muu ~~ muu...”
Nếu có thể nhân cách hóa cảnh trượng trước mắt thì hẳn là cá voi sẽ thế này:
“Dù giọng em như mỉm cười, nhưng nước mắt đang tuôn rơi... Ở đầu dây điện thoại bên kia anh có thấu hay chăng?”
Bạch tiền bối mở to hai mắt, vô thức giơ tay vẫy vẫy chào cá voi.
“Ơ nhầm, ta vẫy tay làm gì nhỉ!? Phải đuổi theo mới đúng chứ.”
Bạch tiền bối lẩm bẩm nói.
Sau đó hắn ôm lấy Đậu Đậu và tiểu hòa thượng, bám theo phi kiếm dùng một lần .
...
Lúc này, tại cổ điện đồng xanh bên trong thiên giới đảo.
“Bởi vì ta thích thỏ chứ sao!”
Tiếng trả lời với vẻ đương nhiên của vị đại tiền bối kia vẫn còn quanh quẩn bên tai Tống Thư Hàng.
Cầm lấy cái túi con thỏ, Tống Thư Hàng xoắn xuýt một lúc lâu.
Cuối cùng, hắn bấm bụng, hỏi dò:
“Tiền bối, có thể đổi hình dạng khác được không?”
Hắn vừa dứt mồm, con thỏ trên đùi Đại tiền bối trừng mắt lên, đôi mắt hồng hồng nhìn Tống Thư Hằng với vẻ bất mãn.
“A, ngươi không thích hình con thỏ à?”
Đại tiền bối thì ngẩn người một chút, nhưng cũng không từ chối:
“Được rồi, đổi hình khác cũng được thôi, ngươi muốn đổi thành hình gì nào? Nhưng mà, ngoại trừ hình con thỏ, ta làm mấy con khác không đẹp đẽ gì đâu nhé.”
Làm con khác không đẹp !?
Tống Thư Hàng nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
“Tiền bối, ngài biết con cá sấu trông như thế nào không?”
“Hờ, tiểu bối. Ngươi nghĩ rằng ta không biết con cá sấu trông như nào hả? Mặc dù ta mài mông trên thiên giới đảo cả ngàn năm nay, nhưng ngàn năm trước ta cũng đã từng du lịch khắp các ngóc ngách trên thế giới này rồi đấy.”
Đại Tiền bối bật cười một tiếng, sau đó đưa tay lên không khí vẽ vẽ.
Rất nhanh, đã vẽ ra một con cá hình sấu.
Tống Thư Hằng nhìn con 'cá sấu' trước mắt này, nếu như không phải đã biết hắn muốn vẽ một con cá sấu, thì chắc chắn Tống Thư Hàng không thể liên tưởng nó với con cá sấu nào được.
Cá sấu à cá sấu, ngươi lớn lên thành cái dạng này, cha ngươi có biết không?
Thế là, Tống Thư Hàng dứt khoát bỏ cái túi nhỏ hình con thỏ vào người, cười sởi lởi nói:
“Tiền bối, tự dưng ta thấy con thỏ nhìn đáng yêu vô cùng, bé thỏ nhìn trắng trắng, lỗ tai dựng thẳng, lột da nướng là thích nhất...”
Nói được một nữa, Tống Thư Hàng đột nhiên cảm giác có sát khí, bắt nguồn từ con thỏ mắt đỏ ở trên đầu gối của đại tiền bối.
Đậu xanh, khi nãy hát nhầm rồi.
“Hừm, ngươi thích là tốt rồi, vậy tiếp theo, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây.”
Đại tiền bối gật đầu.
“Vậy thì làm phiền tiền bối rồi.”
Tống Thư Hàng nói, giơ tay bấm một cái pháp quyết, đây đúng là pháp ấn của cái phù văn dùng để tự phong ấn ký ức của bản thân.
Vừa bấm pháp ấn xong, phần phù văn ở trong đầu của Tống Thư Hàng bắt đầu vận chuyển. Lấy khí huyết chi lực trong cơ thể hắn làm nguồn năng lượng, bắt đầu phong ấn toàn bộ ký ức của hắn kể từ khi chuẩn bị bước lên đảo, cùng với những gì liên quan tới hòn đảo thần bí lại.
Đoạn ký ức liên quan đến thiên giới đảo tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài.
Nếu bị ‘Thiên Đạo mới’ ở thế giới bên ngoài phát hiện ra dị trạng, truy ra nguồn gốc tìm tới thiên giới đảo thì sẽ mang tới tai họa ngập đầu cho nơi này.
Vì thế phải quên sạch đi tất cả những gì ở trên thiên giới đảo.
Mặc dù thời gian ở đây không lâu, nhưng Tống Thư Hàng vẫn gặp được rất nhiều chuyện thú vị. Nhờ chuyện này mà khẩu khiếu của mình cũng sắp được mở ra.
Khẩu khiếu mở ra chính là tới cảnh giới Dược Long Môn.
Bất tri bất giác, mình đã tiếp xúc đến cảnh giới cuối cùng của tu sĩ nhất phẩm, cảnh giới Dược Long Môn.
Ngoài ra còn có long cốt khô đằng, túi thu nhỏ một tấc, đúng là thu hoạch rất nhiều. Dĩ nhiên, còn có... Cửu Đăng.
Nhưng mà, mình sẽ quên đi tất cả những chuyện này...
Mình sẽ chẳng còn nhớ gì về hành trình của chuyến đi tới thiên giới đảo này hết.
Còn nữa... chỉ tiếc là thời gian eo hẹp quá. Vốn còn muốn bắt con tinh tinh lớn kia về cho Bạch tiền bối nữa, chắc hẳn Bạch tiền bối sẽ rất có hứng thú với loại tinh tinh có khả năng học tập cao cỡ này.
Nhưng không có thời gian rồi.
Ký ức của Tống Thư Hàng dần dần bị phong ấn lại, hắn cũng bắt đầu quên dần vài chuyện.
Ký ức bắt đầu bị phong ấn lại từ lúc mới leo lên máy bay....
,,,
Phía trên không của cổ điện đồng xanh, Cửu Đăng dẫm lên hai hóa kim liên, một chuỗi phật châu yên lặng chuyển động giữa ngón tay cô.
Cô đứng ở bên ngoài cổ điện, ánh mắt xuyên thấu từng lớp sương mù, thấy được Tống Thư Hàng đã kích hoạt pháp ấn ‘Phong ấn ký ức’.
Cửu Đăng cô nương cười nhẹ một tiếng, gót sen khẽ điểm, từng bước rời khỏi Thiên Giới, trở về thiên giới đảo bên dưới.
Duyên đã xong, việc đã hết.
Cô phải trùng kích cảnh giới Chân Quân lục phẩm!
...
Thiên Giới đảo, ở bên kia biển chết màu đen.
Thiên Lôi Trư khổng lồ trở mình, con ngươi khép hờ, ánh mắt của nó giống như xuyên thấu qua mặt đất, nhìn xuống ngôi mộ kia.
Ở bên trong mộ, tiểu bạch long trong quan tài thủy tinh vẫn không có phản ứng gì.
Tại lỗ khảm trên quan tài thủy tinh, bát máu mà Tống Thư Hàng nhỏ ra vẫn lẳng lặng nằm ở đấy, mặc dù chẳng có phản ứng gì với quan tài thủy tinh, nhưng cũng không xuất hiện phản ứng bài xích.
Không thành công, nhưng cũng chẳng thất bại. Đây là nguyên văn những gì khí linh Long Cốt đã nói lúc đó.
“Thế này là sao đây hả, không phản ứng cũng chẳng phản đối. Tốt xấu gì thì cũng nên cho chút phản ứng xem sao chứ.”
Thiên Lôi Trư thở dài, vết thương trên người trông vẫn ghê rợn như cũ, không có vẻ gì là sẽ khép lại.
“Ngày tháng thế này khi nào mới kết thúc đây.”
Thiên Lôi Trư nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ say.
...
Trong khu rừng trên thiên giới đảo.
Cảnh tượng vô cùng đẫm máu, cành cây trong rừng đều nhuộm lên một màu đỏ thẫm tanh tưởi.
Những hành khách cùng với ông giáo sư kia đều chết trong miệng của con quái thú hình giun, chỉ là trước khi những người này chết đều bị đưa ra khỏi thiên giới đảo, cũng nhận được một pháp thuật chữa trị cao cấp, đồng thời khuyến mãi mua một tặng một, thêm một pháp thuật xóa trí nhớ cao cấp nữa.
Con quái thú to lớn chép miệng, trong lòng cũng lấy làm lạ.
Chuyện gì vừa xảy ra thế này? Mình đã nuốt vào tám con mồi, nhưng ngoại trừ nếm được chút vị máu ra thì chẳng thấy cảm giác no bụng đâu là sao?
Khẩu vị của mình biến thành lớn như thế từ khi nào vậy?
...
Quá trình phong ấn ký ức của Tống Thư Hàng diễn ra rất thuận lợi.
Nhưng đột nhiên, ‘tọa độ vạn lý phi độn thuật' trên tay hắn sáng lên.
“Ồ?”
Đại tiền bối nghi hoặc nhìn về phía Tống Thư Hàng, lấy tu vi của hắn đương nhiên có thể cảm ứng được, có người đang tập trung vị trí của Tống Thư Hàng.
Đồng thời, hắn nhìn tọa độ đang phát sáng trên cổ tay của Tống Thư Hàng.
“Đây là ‘tọa độ của vạn lý phi độn thuật à? Nhưng mà... bị ngăn cách bởi thiên giới đảo, lại còn bao phủ bên trong thực tại ảo của ta rồi, đối phương tập trung tọa độ của tên tiểu tử này kiểu gì chứ?”
Đại tiền bối cũng phải trợn mắt há mồm.
Phải biết là thiên giới đảo vốn là được xây dựng từ mảnh vỡ Thiên Đình.
Bình thường đều ở trạng bí mật tuyệt đối, đến ngay cả tồn tại bất hủ, đang nắm giữ thiên mệnh như ‘Thiên Đạo mới’ cũng không thể phát hiện được vị trí của thiên giới đảo được.
Nhưng bây giờ... có người chỉ dựa vào một tọa độ của vạn lý phi độn thuật đơn giản đã có thể trực tiếp tập trung được vị trí của Tống Thư Hàng đang ở trong thiên giới đảo ư?
Đúng là đáng sợ thật.
Đây quả thật đáng sợ giống như hai chiếc bộ đàm chỉ có thể bắt sóng trong phạm vi 100m, nay lại có thể liên hệ vượt hành tinh vậy.
“Mặc dù ta cũng rất muốn gặp được vị đạo hữu thần kỳ này, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc... Ta vẫn chưa thể cho ngươi lên thiên giới đảo được.”
Đại tiền bối mỉm cười.
Nếu mục tiêu của đối phương là Tống Thư Hàng, vậy ta cứ trả hắn lại là được. Vừa hay, ký ức của Tống Thư Hàng cũng đã phong ấn xong xuôi cả rồi.
Đại tiền bối phất tay một cái.
Trên thân Tống Thư Hằng xuất hiện ánh sáng trông như ngọn lửa, ngay sau đó, một cổng không gian chỉ có đại tiền bối nhìn thấy xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng. Loại pháp thuật này chính là pháp thuật không gian, là năng lực đặc trưng của Kiếp Tiên cửu phẩm.
Cổng không gian bao phủ Tống Thư Hàng, thân thể hắn dần hóa thành những hạt ánh sáng, từ từ biến mất
“Tạm biệt tiểu tử, hy vọng lần sau gặp lại, ngươi đã là cường giả một phương.”
Đại tiền bối âm thầm chúc phúc.
Ngay khi đại tiền bối vừa dứt lời, trong nháy mắt, có một thanh kiếm gỗ xuyên qua vách ngăn không gian, đột nhiên xuất hiện bên người Tống Thư Hàng.
Theo cùng với thanh mộc kiếm này, còn khuyến mãi thêm một con cá voi.
Cá voi phát ra một tiếng gầm bi thương.
“Muuu ~~ muu ~~” giống như bị dọa sợ mất mật.
“Năng lực không gian ư!?”
Hai mắt đại tiền bối trừng to lên.
Hắn không nhìn lầm, cây kiếm gỗ này cùng với con cá voi đột nhiên xuyên không đến chính là khả năng đặc trưng của Kiếp Tiên cửu phẩm mà....
Không, không đúng. Đây không phải là pháp thuật không gian. Kiểu xuyên không này rất khác với cánh cổng không gian. Nhìn qua thì có vẻ giống với năng lực thiên phú hơn thì phải?
Hơn nữa, có vẻ chủ nhân của thiên phú này còn chưa vận dụng tốt được năng lực của mình.
“...” Cho dù là Đại tiền bối, cũng phải đần mặt một lúc lâu.
Rốt cuộc là loại người đáng sợ cỡ nào mà có được thiên phú năng lực không gian thế này đây?
Con cá voi khổng lồ vừa hiện ra liền ‘chạm nhẹ' vào Tống Thư Hàng.
Ngay sau đó, cá voi, cây kiếm thân gỗ cùng lúc bốc lên ánh lửa, biến thành đốm ánh sáng giống như Tống Thư Hàng, biến mất thêm lần nữa.
“Muu ~~~~~”
Trước khi biến mất, con cá voi đáng thương còn để lại tiếng kêu thảm thiết. Nó đã thật sự bị dọa sợ mất rồi.
...
...
Trên biển Đông.
Bạch Tôn Giả nghi hoặc, giải trừ năng lực thực tại ảo của mình.
Mới vừa rồi, sau khi hắn tập trung vị trí của Tống Thư Hàng để bắn ra phi kiếm dùng một lần thì thứ này liền bay đi, đột nhiên giống như kích hoạt thứ gì đó, mang theo cá voi cùng biến mất.
Phi kiếm biến mất ở giữa không trung như thế này thì không thể nào tạo ra con đường giữa hắn và Tống Thư Hàng trên hòn đảo thần bí được.
“Thất bại rồi à? thiên giới đảo đúng là có bản lĩnh thật đấy.”
Bạch Tôn Giả lẩm bẩm nói.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận