Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2804: Sáng kiến phát sạch sành sanh tài sản

Chương 2804: Sáng kiến phát sạch sành sanh tài sản
Trong không gian Tán Tài Vương Tọa.
Tống Thư Hàng chìm trong trạng thái ngộ đạo + đốn ngộ từ từ bay xuống như tơ liễu. Sau cả buổi trời trôi bồng bềnh, cuối cùng cũng sắp sửa tiếp đất.
Quản gia nhãn cầu lo lắng hỏi: “Lão gia, chúng ta có cần đỡ Bá Tống đạo hữu hay không?”
“Hắn có phải là trẻ con ba tuổi đâu, rơi từ trên ấy xuống không chết được, khỏi cần để ý.” Thiếu niên ba mắt tiền bối phẩy tay trả lời.
Bàn tay của quản gia nhãn cầu cứng đờ, muôn nói lại thôi.
“Có lời thì cứ nói.” Thiếu niên ba mắt tiền bối nói.
“Muộn rồi, lão gia.” Quản gia nhãn cầu thở dài trả lời, vừa nói vừa lặng lẽ lôi cái dù sắt thép của mình ra.
Oành!
Ở phía đối diện, Tống Thư Hàng vừa nhẹ nhàng đáp xuống đã ngã thẳng xuống đất. Dưới trạng thái thất thần ngộ đạo + đốn ngộ, hắn không đứng vững.
Cường độ thân thể của Tống Thư Hàng lúc này đã vượt mức Kiếp Tiên cửu phẩm, quan trọng hơn là hắn còn mang cái đầu của bản thể… có trang bị bộ da mặt kiên cố nhất toàn thân.
Da mặt dày vô địch của Bá Tống đập xuống đất, đục thủng ngay một cái hố trời trong không gian Tán Tài Vương Tọa.
Cú va chạm không khác gì thiên thạch khổng lồ rơi xuống Trái Đất. Trong tiếng nổ ầm ầm vang rền, sóng xung kích cường đại che kín tầm mắt của thiếu niên ba mắt tiền bối và quản gia nhãn cầu.
Quản gia nhãn cầu nhanh nhẹn xòe bung tán dù sắt thép, dùng như tấm thuẫn che chắn chính mình.
Đáng ngưỡng mộ chính là lần này nó còn nghĩ đến lão gia nhà mình, cố hết sức dùng phần dù thừa để bảo vệ thiếu niên ba mắt tiền bối!
Tiếc rằng kích thước mặt dù có hạn nên chỉ có thể che khuất một nửa thân mình thiếu niên ba mắt tiền bối mà thôi.
Sóng xung kích cuồng bạo thổi tung một nửa mái đầu của thiếu niên ba mắt tiền bối, nửa còn lại được chiếc dù sắt thép bảo vệ nên chẳng tổn hao gì.
Thiếu niên ba mắt tiền bối: “…”
Hắn quay đầu lại nhìn quản gia nhãn cầu.
Lúc này, một nửa mái tóc hắn dựng ngược lên trời ngầu lòi, nửa kia mượt mà gọn ghẽ, phong cách độc đáo không để đâu cho hết.
“Ta đã nhắc nhở lão gia nên đỡ Bá Tống đạo hữu một chút, nhưng chính lão gia từ chối mà.” Quản gia nhãn cầu duy trì vẻ mỉm cười tiêu chuẩn của quản gia, thu chiếc dù sắt thép lại, lấy ra một cây lược trong lòng và chải lại mái tóc cho lão gia nhà mình.
Vừa chải, nó vừa an ủi: “Lão gia yên tâm đi, ta sẽ phụ trách lấp cái hố trên mặt đất kia mà.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối dặn dò: “Nhớ lấp luôn Bá Tống vào đấy.”
“Còn lâu ta mới ngốc như thế.” Quản gia nhãn cầu nói: “Lấp Bá Tống vào đấy, lát nữa hắn đốn ngộ xong tỉnh lại, lại đào hố để lao ra, đến lúc ấy ta lại phải lấp lại thì mệt biết bao.”
“Thế thì lấp chính ngươi vào.” Thiếu niên ba mắt tiền bối trầm giọng nói.
Nghe xong, quản gia nhãn cầu vui vẻ bảo: “Vâng thưa lão gia, lát nữa ta sẽ lấp chính mình xuống hố. Đã mấy ngàn năm ta không được nghỉ ngơi rồi, đây chính là lúc để con ngươi của mình nghỉ ngơi.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối ngẩng đầu nhìn trời, sa mạc hóa lời.
Trên bầu trời, tuyết lông ngỗng đổ xuống, lấp kín Bá Tống trong cái hố lớn.

Thời gian ngộ đạo + đốn ngộ của Tống Thư Hàng lần này hơi dài, mãi hơn nửa tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Đang ngộ đạo thì trong lòng Tống Thư Hàng khẽ động, hắn bèn leo lên khỏi cái hố kia.
“Cảm giác này là toàn bộ pháp khí tổ hợp tam thập tam thú của ta đã thăng cấp thành công rồi sao?” Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Đến lúc về xem Đông Phương Đại Đế thế nào rồi.
“Ủa? Sao tuyết lại rơi vậy?” Tống Thư Hàng đứng lên, rũ tuyết đọng trên người mình, nghi ngờ nói.
Chẳng lẽ lần đánh cược thất bại này khiến cho tâm trạng của thiếu niên ba mắt tiền bối kém như vậy sao?
“Bá Tống đạo hữu, ngươi ngộ đạo xong rồi đấy à?” Giọng nói của quản gia nhãn cầu vang lên bên cạnh hắn.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn sang thì thấy quản gia nhãn cầu đang cầm xẻng lấp đất vào trong hố.
“Vẫn chưa kết thúc, nhưng lòng ta có linh cảm, tạm thời cho trạng thái đốn ngộ và ngộ đạo chạy ngầm cũng được.” Tống Thư Hàng trả lời.
Quản gia nhãn cầu dựng thẳng ngón cái lên: “Bá Tống đạo hữu, làm tốt lắm.”
“Thiếu niên ba mắt tiền bối tiền bối đâu?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Lão gia đắng lòng quá nên chui vào một chỗ cho yên tĩnh rồi. Hắn dặn ta nếu Bá Tống đạo hữu tỉnh lại thì cứ đi đi, không cần phải tạm biệt đâu.” Quản gia nhãn cầu trả lời.
“Vậy được, ta về trước đây, chờ ta tấn thăng lên cửu phẩm rồi lại đến tìm tiền bối.” Tống Thư Hàng cười nói.
Quản gia nhãn cầu vẫy tay nồng nhiệt: “Hẹn gặp lại Bá Tống đạo hữu nhé!”
Dứt lời, nó thả người nhảy vào trong hố.
Chiếc xẻng tự mình di chuyển, không ngừng lấp đất vào trong hố, nhanh chóng chôn chặt nó xuống.
Tống Thư Hàng: “…”
Tuyệt đối không thể để mỹ nhân rắn công đức nhìn thấy cảnh này, miễn cho cô ấy học theo mà quen thói đi.
“Đúng rồi Bá Tống đạo hữu, lão gia còn nhắc ngươi đừng quên tán tài.” Giọng nói của quản gia nhãn cầu từ lòng đất vọng lên: “Lần này đạo khí và đao ý hình kiếm ngươi thắng được của lão gia có giá trị cao lắm đấy.”
Tống Thư Hàng hít ngược một hơi: “Vậy ta phải tán bao nhiêu?”
“Bá Tống đạo hữu cứ tự xem mà xử lý, ta cũng không tính được giá trị của đạo khí đâu.” Quản gia nhãn cầu trả lời.
Tống Thư Hàng: “…”
Ta táng gia bại sản có đủ tán tài phát này không?
Giá trị của đạo khí không thể đong đếm bằng linh thạch được, cho nên không thể tán tài theo ý nghĩa vật lý, nhất định phải mở lối tắt để tán tài thông qua con đường khác.
“Có rồi!” Suy nghĩ một lát, Tống Thư Hàng nảy ra một ý hay: “Mấy ngày nữa ta sẽ nhờ nữ sĩ lưới rồng cài thêm chức năng dùng thử tài khoản VIP vào hệ thống client của phần mềm chat Tu Chân. Đến lúc đó, nếu muốn tán tài, ta có thể phát cho mỗi đạo hữu download client trong Chư Thiên Vạn Giới gói quà sáu tháng VIP!”
Tán tài một phát cho đại đa số người tu luyện trong Chư Thiên Vạn Giới, tuyệt đối đủ nhiều!
Mà sau khi trải nghiệm chế độ VIP quý giá, nhất định sẽ có rất nhiều đạo hữu yêu chế độ này, đến khi hết hạn sáu tháng, bọn họ sẽ gia hạn thêm… thế là tiền vào như nước!
Tống Thư Hàng lặng lẽ nhấn like cho sáng kiến của mình.
Thiếu niên ba mắt tiền bối đang tự kỉ: “…”
Ngay cả quản gia nhãn cầu đang bị chôn dưới hố cũng sửng sốt cả con ngươi vì trí tưởng tượng và sáng kiến của Tống Thư Hàng, hạn hán lời đến nửa ngày trời, chẳng nặn ra nổi một câu khen ngợi.
Nhưng không thể không thừa nhận tán tài cho người tu luyện trong Chư Thiên Vạn Giới đúng là một ý kiến hay!
“Ta thấy được đó.” Quản gia nhãn cầu gật đầu nói.
“Vậy tạm biệt quản gia nhé, cửu phẩm lại gặp nhau.” Tống Thư Hàng phẩy tay áo, bước đến cửa ra vào Tán Tài Vương Tọa.
Sau khi mở cửa gỗ, Tống Thư Hàng ngắt cái đầu bản thể của mình xuống, cất vào thế giới hạch tâm.
Sau đó hắn chuẩn bị sẵn sàng rồi rời khỏi thế giới Tán Tài Vương Tọa, bước vào thế giới của Thiên Đế.
Bây giờ… là lúc sát nhập thế giới Thiên Đế với tiểu thế giới người khổng lồ, ngồi vững ngai vàng giới chủ, không để tư cách giới chủ tiểu thế giới người khổng lồ bị cướp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận