Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2889: Thiên Đạo thứ 8.5

Chương 2889: Thiên Đạo thứ 8.5
Là Tống Nhất (壹), không phải Tống Nhất (一).
Mặc dù âm đọc và ý nghĩa đều như nhau… nhưng đây lại là hai loại phương thức viết.
Miệng đàn ông, quỷ gạt người.
Những câu nói che che giấu giấu gần đầy của Tống đầu gỗ, Sở các chủ tối đa tin hai phần. Trong hai phần này, còn có một phần là phần tín nhiệm hữu nghị của cô.
Cô biết Tống đầu gỗ có sự khó xử của chính hắn, có một số việc hiện nay hắn không tiện tiết lộ… Cho nên, có vài vấn đề Sở các chủ dứt khoát không hỏi nhiều.
Dù sao hỏi cũng vô ích, căn bản không cách nào đạt được đáp án chân tướng từ miệng tên kia.
[Có thể xác nhận là… Tống Thư Hàng không phải chuyển thế hoặc đường lui của bất luận kẻ nào.] Điểm ấy, ngay cả Thiên Đạo bất hủ và chúa tể Cửu U đều đã xác nhận nhiều lần.
Nhưng đây lại là điểm khiến người ta đau đầu nhất.
“Tống Nhất.” Cọng tóc ngố của Sở các chủ nhìn chữ ký trên Cửu Tu Phượng Hoàng đao, nhẹ giọng hô.
“Bá Đao Tống Nhất!” Tống Thư Hàng lập tức sửa lại cho đúng: “Lúc đó ta viết Bá Đao Tống Nhất, nhưng về sau hai chữ Bá Đao bị phai màu. Đây chính là đạo hiệu Bạch tiền bối đặt cho ta đấy!”
“Ừm, đạo hiệu ta đặt.” Bên cạnh, Bạch tiền bối giấu bánh bao mình đang gặm ra sau lưng, nghiêm trang trả lời.
“Thư Hàng… Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi có manh mối rồi hay không.” Cọng tóc ngố của Sở các chủ đột nhiên nói: “Ngươi biết thứ ta muốn hỏi là manh mối gì mà.”
Cánh tay nắm Cửu Tu Phượng Hoàng đao của Tống Thư Hàng không khỏi cứng đờ: “…”
“Chơi trò bí hiểm gì đó?” Bia đá đạo hữu hỏi.
Nhìn bia đá đạo hữu, mắt Tống Thư Hàng sáng lên, hắn cam đoan: “Sở các chủ, vừa hay ta có Cửu Tu chi mộ. Nếu như tương lai cô cần nơi xây mộ, ta cho cô mượn nó!”
“Phèo ~” Cọng tóc ngố của Sở các chủ phát ra tiếng thổi bong bóng.
Trong hạ du suối nguồn sự sống nơi thế giới hạch tâm, Sở các chủ bản thể chỉ lộ ra nửa gương mặt, đôi con ngươi nhìn lên bầu trời thế giới hạch tâm.

Vị trí tổng bộ [liên minh Thiên Đạo nhất định phải rớt đài] trong một thế giới đặc thù.
Hôm nay thành viên liên minh hiếm khi lại tề tụ trong một sảnh.
“Không ngờ đương kim Thiên Đạo nói chết là chết.” Trên bàn tay một bức tượng kim cương cơ bắp khổng lồ ngồi một vị tăng nhân vàng lóng lánh, hai tay hắn chắp lại, tựa như buông bỏ chấp niệm trong lòng, khí tức cả người đều trở nên hư vô mờ mịt. Ngay cả “vòng sáng Trường Sinh Giả” trên đỉnh đầu cũng trở nên từ bi.
“Chúc mừng đạo hữu đạt được ước muốn.” Trên bức tượng thư sinh Nho gia, Đạo Tử tay nâng quyển sách, nói lời chúc mừng với tăng nhân ánh vàng rực rỡ.
Tăng nhân Kim Cương tự có thù cũ với Thiên Đạo đã mất, Kim Cương tự bị đứt đoạn truyền thừa trong tu chân giới, thậm chí nếu Thiên Đạo chưa bị diệt, Kim Cương tự cũng không dám mở lại truyền thừa.
Đây cũng là nguyên nhân đại sư Kim Cương tự gia nhập [liên minh Thiên Đạo nhất định phải rớt đài].
Giờ đây, Thiên Đạo chẳng hiểu ra sao lại sụp đổ trong khâu giảng pháp độ kiếp của Bá Tống, Bá Tống thu được thánh hào Bá Diệt đặc thù. Thiên Đạo tiêu tán, nhân quả trên người tăng nhân Kim Cương tự, chấp niệm diệt hết.
Gần đây tâm tình đại sư Kim Cương tự rất tốt, thậm chí chủ động trở thành thủy quân Bá xuy, liều mạng thổi phồng Bá Tống. Chỉ vì Thiên Đạo chết trong lúc Bá Tống độ kiếp giảng pháp, đại sư Kim Cương tự tràn đầy hảo cảm đối với Bá Tống!
Hắn muốn thổi nổ Bá Tống.
Bên cạnh, Diệp Tư đang ngồi trên pho tượng Trình Lâm Nữ Đế.
“Hôm nay Thiên Đạo đã sụp, vậy không bằng chúng ta sửa lại tên cho “liên minh Thiên Đạo nhất định phải rớt đài” đi!” Diệp Tư không kịp chờ đợi đề nghị.
Cô đã muốn đổi cái tên chả ngầu này lâu rồi, hôm nay chính là thời cơ.
“Tiểu Diệp Tư tiên tử, tên gì gì đó đều là thoáng qua như mây khói, gọi là gì cũng không trọng yếu.” Trên một pho tượng đạo nhân kề bên, Xích Tiêu Tử đạo trưởng vuốt râu mỉm cười nói: “Trọng yếu là, Thiên Đạo tiếp theo, ai chứng đạo?”
Xích Tiêu Tử đạo trưởng không có hứng thú với việc “tự mình chứng đạo”, hứng thú của hắn là bồi dưỡng ra một vị Thiên Đạo, hoặc là phụ trợ một vị Trường Sinh Giả chứng đạo.
“Vô luận là ai chứng Thiên Đạo bất hủ đều tốt, ta chỉ có thỉnh cầu kia… Vô luận là ai chứng đạo xong, còn xin giúp ta giải lời nguyền trên người tộc nhân của ta.” Một ma tượng thái cổ diện mục dữ tợn mọc lên, trên ma tượng đứng một ma tôn tám cánh tay, vòng sáng đại đạo Trường Sinh Giả của hắn tràn đầy ý bi thương.
“Đạo Tử đạo hữu, tiếp đến, bọn ta hiệp trợ ngươi chứng Thiên Đạo bất hủ nhé.” Lúc này, một người đàn ông tóc bạc tuấn mỹ, nét mặt lãnh khốc lên tiếng.
Là Bắc Phương Đại Đế!
Chẳng biết lúc nào, Đại Đế cũng bị kéo vào trong liên minh này, trở thành một thành viên của liên minh.
“Nếu như là mấy tháng trước, ta còn có dự định chứng đạo bất hủ, chính danh cho Nho gia lần nữa.” Lúc này Đạo Tử không lôi thôi lếch thếch nữa, mà thay đổi trang phục, hóa thành bộ dáng thư sinh tao nhã.
“Ể? Đạo Tử đại lão ngươi không muốn chứng đạo ư?” Diệp Tư nghi hoặc hỏi.
Rõ ràng vào lần tụ họp trước, Đạo Tử còn một bộ tư thái “các ngươi không muốn chứng đạo, vậy để ta cho! Ta muốn chứng đạo bất hủ!”, sao đột nhiên lại thay đổi rồi?
“Bởi vì, ta phát hiện một lựa chọn càng tốt hơn. Lựa chọn càng thích hợp chứng đạo hơn ta.” Đạo Tử tay nâng kinh thư, lộ ra nụ cười dịu dàng của đại sư huynh vào thời kỳ Thánh Nhân Nho gia năm đó.
“Bá Tống ư?” Xích Tiêu kiếm trong tay Xích Tiêu Tử đạo trưởng đột nhiên lên tiếng.
“Chính là Bá Tống… chuyển thế của lão sư.” Đạo Tử nhếch miệng nói.
“Đạo Tử đạo hữu, người bình thường không biết tinh tường mới có thể cho rằng Bá Tống là chuyển thế của Thánh Nhân Nho gia. Nhưng lấy cảnh giới của ngươi và ta, chẳng lẽ còn không nhìn ra ư? Bá Tống căn bản không phải chuyển thế của bất kỳ ai, cũng không phải đường lui của Thánh Nhân Nho gia.” Đại sư Kim Cương tự nói.
“Đây không phải vấn đề.” Đạo Tử cười nói: “Bá Tống và Nho gia có duyên, hắn và lão sư có duyên! Mắt trái lão sư ta lưu lại nằm trong tay hắn; hắn nắm giữ kỹ năng dạy học đồng thuật “ánh nhìn mang thai” của lão sư; hắn tu luyện công pháp kim cương thân đặc thù của Nho gia ta; hắn hỗ trợ mở ra thế giới Kim Liên của Nho gia ta; hắn từng triệu hồi ra chấp niệm trờ thành hóa thân của lão sư ta, đại chiến chúa tể Cửu U tại Nho gia; thậm chí ngay cả tiểu sư muội bọn ta cưng chiều nhất cũng đang trên người Bá Tống. Chẳng lẽ bấy nhiêu còn chưa đủ ư?”
Bá Tống có phải chuyển thế của Thánh Nhân Nho gia hay không đã không trọng yếu nữa, điều trọng yếu là Chư Thiên Vạn Giới nhìn Bá Tống như thế nào.
Đạo Tử muốn chứng đạo, vì muốn chứng minh lão sư của mình không kém ai, hoàn toàn có tư cách chân chính chứng đạo bất hủ.
Cho nên, Bá Tống chứng đạo càng thích hợp hơn hắn!
Một điểm càng trọng yếu hơn mà Đạo Tử không nói ra. Nói thật, hắn không nắm chắc đánh thắng Bá Tống.
Dù là tất cả mọi người ở đây đều biết hiện nay Bá Tống còn chưa chân chính tấn thăng Trường Sinh Giả, nhưng lúc Đạo Tử đối mặt với Bá Tống thì căn bản không nắm chắc tất thắng.
Không phải bản thân Bá Tống thật sự cường đại cỡ nào, mà là mạng lưới quan hệ của Bá Tống vô cùng đáng sợ… hack tools cũng nhiều…
“Nhưng mà, Thư Hàng không nhất định muốn chứng đạo bất hủ, hắn cũng không nhiệt tình đối với việc tranh đoạt vị trí Thiên Đạo, thậm chí còn có chút kháng cự.” Lúc này, Diệp Tư lên tiếng.
Đạo Tử: “? ? ?”
“Đạo Tử đạo hữu, mặc kệ tương lai Bá Tống có muốn chứng đạo hay không, trước khi Bá Tống chứng đạo… ngươi có hứng thú làm một Thiên Đạo quá độ hay không?” Lúc này, một bóng mờ hư ảo xuất hiện, đứng trên pho tượng Trình Lâm.
“Thiên Đạo quá độ?” Đạo Tử thu hồi quyển sách, nghi hoặc nói.
“Đúng vậy, xen vào giữa Thiên Đạo thứ tám và Thiên Đạo thứ chín, làm Thiên Đạo thứ 8.5.” Bóng dáng hư ảo nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận