Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2893: Lời nhắn lại của Thánh Nhân

Chương 2893: Lời nhắn lại của Thánh Nhân
Có một nháy mắt, trong lòng Đạo Tử dâng lên xung động muốn chọi mạnh Nho Điển xuống đất.
Nhưng cân nhắc đến việc quyển sách này là pháp khí của lão sư, là Nho Điển vô cùng quan trọng của Nho gia, Đạo Tử gắng gượng nhịn xuống xung động chọi sách.
Nhưng âm thanh nũng nịu “Tam ngốc ngốc” đáng sợ kia vẫn như ma âm rót não, không ngừng vang vọng trong đầu hắn.
Ai đây, nhéo cổ họng nũng nịu hô, quả thực đáng sợ.
“Có ý gì?” Đại sư Kim Cương tự bên cạnh nghi hoặc hỏi.
Hắn cảm thấy trong một câu “tam ngốc ngốc” này có thâm ý gì đó, có thể là một loại mật mã nào đó.
“Làm sao ta biết?” Đạo Tử đáp.
Cứ cảm thấy như đang mắng người.
“Là ai giao quyển Nho Điển này cho ngươi?” Bắc Phương Đại Đế nghi hoặc hỏi.
“Ta cũng không biết!” Đạo Tử cười khổ nói.
“Vậy quyển Nho Điển này tới từ vị trí nào? Nó tập trung vào ngươi mà đến nhỉ.” Ma tôn thái cổ tám tay hỏi.
“Ta không nhìn rõ!” Đạo Tử ngẩng đầu nhìn trời.
“Sao hỏi gì ngươi cũng không biết hết vậy?” Xích Tiêu kiếm nói.
Đạo Tử: “…”
Ta cũng rất tuyệt vọng mà!
Ta cũng không muốn bản thân trở thành kẻ hỏi gì cũng không biết, ta cũng muốn lộ vẻ bác học một chút, nhưng ta thật sự không biết!
“Nho Điển, trước kia hẳn là ở chỗ Thư Hàng.” Lúc này, Diệp Tư lên tiếng nhắc nhở.
Bắc Phương Đại Đế: “Như vậy là Thư Hàng tiểu hữu đưa Nho Điển qua đây?”
“Không phải, Thư Hàng cũng không biết nơi này.” Diệp Tư lắc đầu, sau đó cô lại nhắc nhở: “Ngoài ra, ta đoán “tam ngốc ngốc ~” hẳn là ngữ hệ của Tạo Hóa Tiên Tử.”
“Không thể nào, giọng của sư muội ta mới không khó nghe như vậy.” Đạo Tử lập tức bảo vệ sư muội nhà mình, Chư Thiên Vạn Giới ai không biết tiểu sư muội mà Thánh Nhân Nho gia thu nhận cuối cùng có được âm thanh của tự nhiên?
“Ta nói là “ngữ hệ”, chỉ là tiếng hô ra lúc nhéo cổ họng này nghe thật kỳ cục.” Diệp Tư nói: “Đạo Tử tiền bối hẳn là ngươi có chú ý đến Tạo Hóa Tiên Tử, cho nên… ngươi hẳn biết Tạo Hóa Tiên Tử hiện tại không nói tiếng người.”
“Tiểu Diệp Tư nói như vậy, ta mới phản ứng được… đây quả thật là ngữ hệ của Tạo Hóa Tiên Tử, vậy Đạo Tử hẳn là nghe hiểu nhỉ?” Xích Tiêu kiếm nói.
Đạo Tử: “…”
Ta nghe không hiểu!
Ta hoàn toàn nghe không hiểu đám “ngốc ngốc, ê a a, ya la sa” kia của sư muội rốt cuộc là ý gì!
Sư muội ta không nói tiếng người, ta cũng rất tuyệt vọng!
Lúc này, Diệp Tư mở to mắt, nói: “Ta vừa đồng bộ với tin tức của linh quỷ phân thân trên người Thư Hàng… là Tam Lãng tiền bối vừa mượn đi Nho Điển từ chỗ Thư Hàng.”
“Là tên đàn ông đáng sợ kia ư? Ta khắc sâu ấn tượng về hắn.” Xích Tiêu kiếm nói: “Đây chính là một virus gây bệnh, Đạo Tử lát nữa ngươi nhớ khử khuẩn.”
Đạo Tử: “…”
Là tiểu đạo hữu bị Vân Tước Tử sư tổ nhìn trúng gần đây ư?
Trên thực tế, dù trải qua vô số đả kích, Nho gia vẫn luôn quan tâm tin tức của Vân Tước Tử. Dù sao, cô chính là thầy của Thánh Nhân.
“Chẳng lẽ là Vân Tước Tử sư tổ bảo hắn giao quyển sách này cho ta ư?” Đạo Tử chậm rãi nói.
Hắn đưa tay lật quyển Nho Điển này của lão sư.
Nho gia vẫn luôn quan tâm tới Vân Tước Tử, cho nên Đạo Tử biết rõ chỗ đặc thù của Vân Tước Tử hơn bất kỳ kẻ nào.
Tất cả chuyện không có khả năng, nếu là Vân Tước Tử làm, vậy đều có thể hiểu được.
Cô là tồn tại mang vô số bí mật trên người.
[Vào lúc này, Vân Tước Tử sư tổ giao quyển Nho Điển này cho ta, chẳng lẽ là vì… nó có ích với ta?] Đạo Tử không ngừng lật quyển Nho Điển này.
Cuối cùng khi lật đến trang cuối, hắn đột nhiên nhìn thấy một lời nhắn lại.
Trước đó câu nhắn lại này vẫn luôn trong trạng thái “ẩn giấu”, mãi cho đến khi Đạo Tử lật đến trang cuối của Nho Điển, câu nhắn lại này mới hiện lên.
“Đây là bút tích của lão sư.” Giọng Đạo Tử khó nén vẻ kích động.
[Lúc con nhìn thấy lời nhắn lại này, nói rõ Nho Điển đã thuận lợi rơi vào tay con.]
[Ta đã bố trí một vài đường lui cho con và các sư đệ của con.]
[Chỉ là những đường lui này có thể sẽ có chỗ thiếu hụt. Cho dù là ta cũng không có khả năng thôi toán ra tương lai hoàn chỉnh.]
[Những chỗ thiếu hụt này có thể sẽ dẫn đến việc hồi sinh không hoàn chỉnh.]
[Tin rằng lúc mở ra trang cuối cùng của Nho Điển, con đã tìm được đáp án.]
[Cho nên, cuối cùng của cuối cùng, Đạo Tử… ta giao các sư đệ của con cho con.]
Đoạn thoại này có chút không liên tục.
Hiển nhiên lúc Thánh Nhân viết xuống đoạn lời thoại này đã sửa đổi hết lần này tới lần khác, xóa rồi viết lại.
Thậm chí, mỗi một câu nhắn lại đều là viết ra sau khi Thánh Nhân thôi diễn nhiều lần.
“Đường lui lão sư lưu lại cho bọn con ư?” Đạo Tử đau xót trong lòng.
Hắn nghĩ tới mấy vị sư đệ trong thế giới Kim Liên Nho gia hiện tại, hồi sinh của mấy vị sư đệ cũng không hoàn mỹ, có thiếu hụt. Thời gian của bọn họ không nhiều lắm.
Cũng may Tống Thư Hàng cho mượn đôi “con ngươi lưu ly” đặc thù kia của chính hắn, giúp kéo dài quá trình tiêu tán của các sư đệ ở trình độ lớn nhất.
Tất cả những thứ này đều giống như suy đoán của lão sư.
Mặc dù hồi sinh, nhưng hồi sinh có thiếu hụt.
Lão sư năm đó đã thôi toán “tương lai” đến loại trình độ này ư?
Cứ cảm thấy… dường như có người nhắc nhở chuyện tương lai với lão sư. Hoặc là, lão sư đã “nhìn” được tương lai?
Mà lời nói cuối cùng.
“Giao các sư đệ cho con ư.” Đạo Tử duỗi tay vuốt nhẹ Nho Điển.
Đúng vậy, đáp án ở ngay trước mắt hắn.
Thiên Đạo đời 8.5.
Dù chỉ là Thiên Đạo quá độ ngắn ngủi, không có quyền hành Thiên Đạo hoàn chỉnh, không có bất hủ hoàn chỉnh. Nhưng nếu chỉ giải quyết “chỗ thiếu hụt trong hồi sinh” của mấy sư đệ mình, có lẽ có thể làm được.
Mà trong nháy mắt khi Đạo Tử khép Nho Điển lại, trong lúc mơ hồ hắn cảm nhận được một năng lực hiện lên trên Nho Điển. Chính là thiên phú “cắn nuốt tồn tại” mà lão sư Thánh Nhân Nho gia của hắn lưu lại.
“Khế ước chứng đạo Thiên Đạo đời 8.5 đã đến rồi.” Đạo Tử ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy vẻ kiên nghị.
Các sư đệ và sư muội, cứ để con bảo vệ!
“Năng lực thiên phú “cắn nuốt tồn tại” của Thánh Nhân Nho gia ở ngay trong quyển Nho Điển này. Trình Lâm Tiên Tử, ta bằng lòng trở thành Thiên Đạo đời 8.5.” Đạo Tử trầm giọng nói.
“Lời nhắn lại của Thánh Nhân Nho gia… Lẽ nào Thánh Nhân Nho gia thôi toán được một bước này trong tương lai ư?” Bên cạnh, Xích Tiêu Tử đạo trưởng gõ nhẹ Xích Tiêu kiếm, chậm rãi nói.
Không hổ là tồn tại “rất trâu” trong lời đồn, tại thời đại viễn cổ đã thôi diễn đến một bước này!
“Thánh Nhân rất trâu, danh bất hư truyền.” Đại sư Kim Cương tự tâm phục khẩu phục.
“Dù đã từng bại trong tay hắn, nhưng hắn là kẻ duy nhất khiến ta tâm phục khẩu phục.” Ma tôn thái cổ tám tay nói. Vì cứu tộc nhân của mình, hiển nhiên hắn đã từng tranh đoạt vị trí Thiên Đạo.
Mà người từng tranh đạo vị trí Thiên Đạo, tự nhiên đã từng bị Thánh Nhân Nho gia đè xuống đất chà đạp.
“Sẽ có nguy hiểm.” Bóng dáng Trình Cẩu Đản lên tiếng.
“Ta bằng lòng gánh chịu.” Đạo Tử gật đầu nói: “Sau khi trở thành Thiên Đạo đời 8.5, cô cần ta giúp cô đối mặt với cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận