Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2897: Nể mặt ta chút nha!

Chương 2897: Nể mặt ta chút nha!
Tống Thư Hàng không muốn hãm hại Bắc Phương Đại Đế. Vạn nhất Thiên Đình chi đạo trong mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ mà nhóm Bắc Phương Đại Đế mang đến thế giới hạch tâm bị liếm mất, rồi làm ảnh hưởng tới kế hoạch của Bắc Phương Đại Đế, thì Tống Thư Hàng bất an lắm.
“Không được sao?” Thấy dáng vẻ đắn đo của Tống Thư Hàng, Bắc Phương Đại Đế hỏi.
“Với giao tình giữa ta và Bắc Phương tiền bối, đương nhiên ta vui lòng cho ngươi mượn thế giới hạch tâm rồi. Trong thế giới hạch tâm của ta cũng không có gì không thể cho người khác thấy. Nhưng… nếu mảnh vỡ Thiên Đình tiến vào thế giới hạch tâm của ta thì rất có thể sẽ mất một vài thứ đấy.” Tống Thư Hàng nhắc nhở.
“Mất một vài thứ? Ngươi sợ sau khi mảnh vỡ Thiên Đình tiến vào thế giới hạch tâm sẽ bị dung hợp, không chuyển ra ngoài được hay sao?” Bắc Phương Đại Đế trấn an: “Khỏi lo đi. Thực tế thì sau khi kế hoạch hoàn thành, những mảnh vỡ Thiên Đình đó có thể để lại cho ngươi mà. Chỉ có một phần mảnh vỡ tương đối quan trọng, ngươi chú ý một chút là được.”
“Không, ta không lo chuyện này.” Tống Thư Hàng nói thẳng: “Rất có thể thế giới hạch tâm của ta sẽ rút mất Thiên Đình chi đạo trong mảnh vỡ của Thiên Đình Viễn Cổ đó.”
Bắc Phương Đại Đế: “!!!”
Thứ chỉ tồn tại trên khái niệm như Thiên Đình chi đạo mà cũng bị rút đi được sao?
Nếu đúng là như vậy thật thì nan giải rồi đây.
Bởi vì kế hoạch Thiên Đạo nhiệm kì 8.5 mà Trình Lâm và Tống đầu gỗ đề ra cần có tổ hợp Thiên Đình Viễn Cổ chi đạo hoàn chỉnh + Thiên Đế mới thi triển được.
Nếu Thiên Đình chi đạo bị thế giới hạch tâm rút đi thì còn làm ăn gì với kế hoạch Thiên Đạo nhiệm kì 8.5 được nữa?
“Ngươi không thể khống chế được phương diện này hay sao?” Bắc Phương Đại Đế hỏi.
“Ta có thể cưỡng chế khống chế… nhưng không sợ nhiều việc, chỉ sợ sơ xuất, thế giới hạch tâm có thể rút mất Thiên Đình chi đạo theo bản năng vào thời điểm mà ta không chú ý. Nguyên lý này cũng giống như đặt đồ dễ cháy vào lửa thì sẽ bị thiêu rụi vậy.” Tống Thư Hàng phòng trước khỏi họa.
“Đau đầu thật.” Bắc Phương Đại Đế day day giữa hai lông mày.
Đại đế lại lâm vào trầm tư.
Sau đó hắn tiếp tục liên lạc từ xa với ai đó.
Tống Thư Hàng im lặng chờ Bắc Phương Đại Đế trả lời.
Đúng lúc này, Bạch tiền bối đột nhiên hướng ánh mắt ra sau lưng Tống Thư Hàng.
“Sao thế Bạch tiền bối?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Ừm, muốn ăn bánh nhân gì?” Bạch tiền bối bỗng cất tiếng hỏi.
Bạch tiền bối vẫn đang suy nghĩ chuyện bánh bao sao? Tống Thư Hàng cười đáp: “Hay là cho ta cái bánh nhân tâm ma đi?”
“Ta không nói với ngươi.” Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng: “???”
Nói thì nói thế, nhưng Bạch tiền bối vẫn lấy một chiếc bánh bao nhân tâm ma trong túi ra, đưa cho Tống Thư Hàng.
Sau đó, Bạch tiền bối lại lấy một chiếc bánh bao nhân tà vọng, đưa về phía sau lưng hắn.
“Cảm ơn Bạch tiền bối.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng Tống Thư Hàng.
Mãi đến bây giờ, Tống Thư Hàng mới nhận ra có một vị tiên tử đang lơ lửng trên không trung đằng sau mình.
Một nửa người cô dán trên lưng Tống Thư Hàng, nửa còn lại tung bay như cờ xí.
Nhận chiếc bánh bao Bạch tiền bối đưa cho, tiên tử chống hai tay lên vai Tống Thư Hàng, gác cằm lên đầu hắn, ăn từng miếng nhỏ một.
Vừa gặm, cô còn vừa thổi hơi lên cọng tóc ngố của Sở các chủ.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ: “…”
Thấy Tống Thư Hàng chú ý tới mình, tiên tử lơ lửng trên không trung nở một nụ cười xinh đẹp: “Nè Thư Hàng, chúc mừng năm mới sớm nha.”
“Chúc mừng năm mới.” Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Hắn cảm thấy mình và vị tiên tử này tựa như một thể, thân mật vô cùng, hoàn toàn không có cảm giác xa cách.
“Năm nay muốn có quà gì?” Thế là Tống Thư Hàng hỏi rất tự nhiên.
“Năm nay muốn có quà gì?” Tiên tử đang bám trên đỉnh đầu hắn cũng hỏi rất tự nhiên.
Tư duy của hai người gần như ở vào trạng thái đồng bộ.
“Được rồi, là ta tự nghĩ đến việc tặng quà đó.” Tiên tử phẩy tay áo.
Tống Thư Hàng mỉm cười, gật đầu.
“Cảnh giới của ngươi không ngừng tăng lên, ảnh hưởng phía ta cũng càng ngày càng lớn. Cứ thế này thì thì chỉ e một thời gian nữa suy nghĩ của ta và ngươi sẽ hoàn toàn đồng bộ với nhau.” Tiên tử vừa rầu rĩ, lại vừa hơi vui vẻ.
“Cô và ta vốn là một thể.” Tống Thư Hàng chợt nhớ tới lời thoại lúc trảm tam thi.
“Sai sai sai, ta và ngươi cùng chung một thể, nhưng bản chất không phải là một thể.” Tiên tử cắn mạnh một miếng bánh bao.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ: “…”
“Chờ chuyện này kết thúc, ta sẽ đi tìm Tô Thị A Thập Lục.”
Tống Thư Hàng: “???”
“Ta cũng ký hợp đồng với Tô Thị A Thập Lục, thân thể cô ấy cũng thuộc về ta.” Tiên tử nói với vẻ đắc ý.
Mỹ nhân rắn công đức nghe thế, cuối cùng cũng tìm lời thoại của mình. Cô xòe đôi cánh hạc: “Các ngươi đều là cánh của ta!”
Nghe câu này của tiên tử, Tống Thư Hàng bỗng nghĩ đến một việc: “Cô muốn thân thể nào của A Thập Lục?”
Tiểu Thập Lục của A Thập Lục chí ít phải lên đến trên trăm chứ ít gì?
Nghe Tống Thư Hàng hỏi thế, tiên tử lại hơi sững sờ.
Nhất thời cô không thể tiếp lời Tống Thư Hàng.
Hết muốn nói chuyện luôn.
Nhưng A Thập Lục có nhiều “Tiểu Thập Lục” như vậy, cũng khá là hay ho đó!

Lúc này, Bắc Phương Đại Đế vẫn giữ im lặng ở phía trên cuối cùng cũng kết thúc cuộc liên hệ từ xa với người khác.
“Thư Hàng tiểu hữu, bên ta bàn xong rồi. Vấn đề thế giới hạch tâm hấp thu Thiên Đình chi đạo không phải chuyện gì to tát, song đến lúc thực hiện nghi thức, hy vọng ngươi có thể quản lý thế giới hạch tâm một chút, được không?” Bắc Phương Đại Đế hỏi
“Nếu Bắc Phương tiền bối không ngại thì ta sẽ cố hết sức giúp đỡ.” Tống Thư Hàng gật đầu nói: “Khi các ngươi bắt đầu nghi thức, ta sẽ cố gắng khống chế thế giới hạch tâm.”
Sau nghi thức sẽ thu được một đống mảnh vỡ Thiên Đình, thế giới hạch tâm lại được liếm thêm một phần Thiên Đình chi đạo, mà bản thân thì giúp đỡ được Bắc Phương tiền bối. Đương nhiên Tống Thư Hàng sẽ không từ chối món quà năm mới này rồi.
“Được rồi. Cứ quyết định như thế đi. Ta phải trở về một chuyến để điều chỉnh mảnh vỡ Thiên Đình cho phù hợp với đặc tính thế giới hạch tâm của ngươi.” Bắc Phương Đại Đế gật đầu nói.
Dứt lời, hắn vẫy tay với A Quy nhà mình: “Đi nào ~”
“Chủ nhân ơi, để ta ở lại bên cạnh Bá Tống thêm một thời gian nữa đi. Thông Nương mất tích rồi, ta phải ở lại giúp Bá Tống tìm cô ấy về đã.” Quy tiền bối lên tiếng: “Thông Nương là bạn rất tốt của ta.”
Bắc Phương Đại Đế: “…”
“Chủ nhân đừng lo lắng cho an nguy của ta. Bây giờ ta đã khôi phục cảnh giới cửu phẩm rồi. Hơn nữa mấy ngày sau ngươi còn phải đến mượn thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng mà, không cần nhớ nhung ta đâu.” Quy tiền bối nói tiếp.
Bắc Phương Đại Đế: “…”
Quy tiền bối thật sự rất lo lắng cho Thông Nương.
Quy tiền bối đành phải lủi thủi đi trước một mình.
Sau khi đại đế đi không lâu, có mấy bóng người xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng.
Kim Quái đảo chủ, móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ và Bạch Cốt Tiên Cơ.
“Thư Hàng, có phải Bắc Phương Đại Đế vừa mưới tới đây không?” Bạch Cốt Tiên Cơ hỏi.
“Phải.” Tống Thư Hàng gật đầu.
“Bắc Phương tiền bối cũng đến rèn đồ à?” Bạch Cốt Tiên Cơ lại hỏi.
“Không, hắn đến mượn mảnh vỡ Thiên Đình.” Tống Thư Hàng đáp.
Kim Quái đảo chủ: “Mảnh vỡ Thiên Đình…”
“À đúng rồi, ta nhớ ra trong tay đảo chủ cũng có rất nhiều mảnh vỡ Thiên Đình nhỉ.” Tống Thư Hàng nói.
Kim Quái đảo chủ: “Ngươi không nhòm ngó cả những mảnh vỡ Thiên Đình trong tay ta đấy chứ?”
Dù nói thế nào thì ta cũng là Thiên Đế nhiệm kì mới, ngươi nể mặt ta một chút được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận