Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2899: Không ngờ ngươi lại là Tống tiền bối như vậy!

Chương 2899: Không ngờ ngươi lại là Tống tiền bối như vậy!
Ký ức của Kim Quái đảo chủ từng bị phong ấn. Chính hắn cũng biết rõ điểm này, bởi vì hắn không hề có ký ức trước khi gia nhập Thiên Đình!
Trước đó không lâu, khi truyền thừa ngôi vị Thiên Đế, Thiên Đế đã chính miệng giải thích mối nghi hoặc về ký ức bị phong ấn của hắn.
Theo lời giải thích của Thiên Đế thì Kim Quái đảo chủ chính là đệ tử mà Thiên Đế âm thầm thu nhận trước khi gây dựng Thiên Đình.
Công pháp, tri thức, thuật pháp của hắn đều là do Thiên Đế đích thân truyền thụ. Đây cũng là lí do vì sao hắn mãi chẳng bước ra được bước cuối cùng trên Trường Sinh đạo của mình. Bởi vì đạo của hắn chính là Thiên Đế chi đạo! Khi ngôi vị Thiên Đế vẫn đang có chủ thì hắn không thể nào chứng đạo Trường Sinh.
Sau đó Thiên Đế giải thích, sở dĩ phong ấn trí nhớ của hắn là hạ sách để hắn không bị cuốn vào tai họa trong quá trình gây dựng Thiên Đình.
Sau này Thiên Đình thành lập thành công, Thiên Đế mới đưa hắn vào Thiên Đình, song lại lấy tư cách người mới và xây dựng cho hắn một thiên cung riêng.
Lời giải thích của Thiên Đế hợp tình hợp lý, không có điểm nào đáng ngờ.
Nhưng khi Thiên Đế truyền ngôi cho Kim Quái đảo chủ, lại vẫn không giải phong ấn ký ức cho hắn.
Trước đây sự chú ý của Kim Quái đảo chủ bị thu hút bởi chủ đề “Tống tiền bối” do Thiên Đế gợi ra, cho nên hắn mới quên mất vấn đề phong ấn ký ức.
Mà bây giờ, khi Kim Quái đảo chủ quay người nhìn Tống Thư Hàng, mượn pháp tắc thời gian, Thiên Đình chi đạo và thể chất đặc biệt của Bá Tống, ký ức trong đầu hắn bắt đầu hiển hiện.
Hắn phát hiện ra lần đầu tiên gặp gỡ giữa mình và Tống Thư Hàng không phải ở trên đảo thần bí.
[Mảnh vỡ quỷ thần vốn là giống cái, nhưng sau khi được ta cải tạo thì đương nhiên phải sửa đổi thiết lập, hóa thành trống mái… Ừm, Thiên Đế đi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Thiên Đế!] Một giọng nói như máy móc vang lên.
Nhưng lúc này, Kim Quái đảo chủ nhận ra mình đang nhìn một vùng tăm tối.
Sau đó… cảnh tượng hắn nhìn thấy bắt đầu nhảy cóc.
Vì cảnh tượng hắn nhìn thấy lấy “Tống Thư Hàng” làm trung tâm, là ký ức giữa hắn và “Tống Thư Hàng” được rút ra.
Trong ký ức, Kim Quái đảo chủ phát hiện ra mình là một đồng tử khoảng sáu, bảy tuổi.
“Đây là ta khi còn bé sao? Đây là ký ức hồi nhỏ của ta sao?” Kim Quái đảo chủ hơi động trong lòng.
“Lẽ nào từ khi sáu tuổi ta đã tiếp xúc với Bá Tống rồi?”
“Chẳng lẽ Thiên Đế không lừa ta? Cô ấy nói thật ư?”
“Người đang nói láo là Bá Tống?!”
Nhưng vì sao Bá Tống lại phải nói dối?
Trong nháy mắt, bao nhiêu suy nghĩ ồ ạt hiện lên trong đầu Kim Quái đảo chủ.”
Mà khi suy nghĩ của hắn vùn vụt lao nhanh, cảnh tượng trong quá khứ cũng từ từ mở rộng.
Trong ký ức, một quái nhân mắt hai đồng tử lên sàn, bắt đầu dạy bảo Kim Quái sáu tuổi tri thức về tu luyện và giúp đỡ hắn tu luyện.
Phương pháp tu luyện mà quái nhân dạy bảo cực kì phù hợp với thiếu niên Kim Quái, như là được sáng tạo riêng vì hắn vậy.
[Lẽ nào quái nhân này chính là Thiên Đế? Đây là hóa thân của cô ấy? Cô ấy đang dạy ta tu luyện sao?] Kết hợp với lời giải thích của Thiên Đế lúc trước, Kim Quái suy đoán.
Vì đây là hình ảnh trong ký ức, chỉ chạy qua não hải một lần, cho nên cảnh tượng lướt qua rất nhanh.
Dù sao cũng chỉ có hình ảnh hắn tu ngày tu đêm, uống đan dược, rồi lại tu ngày tu đêm và uống đan dược mà thôi…
Chỉ trong bốn năm ngắn ngủi, hắn đã tấn thăng cảnh giới tứ phẩm! Phóng mắt nhìn khắp Chư Thiên Vạn Giới, tốc độ tu luyện này thực sự là nhanh đến mức người khác sợ chết khiếp!
Năm năm sau, hắn ngưng tụ kim đan chí tôn chín long văn, tấn thăng lên ngũ phẩm!
Con đường tu luyện thuận lợi vô cùng!
[Quái lạ, Bá Tống đâu?] Kim Quái đảo chủ hoang mang.
Nếu đây là ký ức lấy “Tống Thư Hàng” làm trung tâm để mở ra thì trong những cảnh tượng này Tống Thư Hàng phải ở bên cạnh hắn, ngay trong những hình ảnh này mới đúng.
Nhưng từ khi hắn bắt đầu tu luyện vào năm sáu tuổi đến bây giờ vẫn chẳng thấy tăm hơi Bá Tống đâu cả.
[Từ từ đã… lẽ nào quái nhân có hai đồng tử này là Bá Tống?]
Bởi vì trong hình ảnh, từ đầu đến cuối chỉ có hắn và quái nhân hai đồng tử thôi mà!
[Nếu quái nhân hai đồng tử này đúng là Bá Tống, thế thì hắn đúng là tiền bối của ta. Nhưng thế thì Thiên Đế lại có điểm đáng ngờ. Người nhận ta làm đồ đệ không phải là cô ta sao?]
[Bá Tống và Thiên Đế, là ai đang nói láo?]
Kim Quái đảo chủ cau mày, tiếp tục quan sát.
Chỉ cần trí nhớ của hắn mở ra hoàn toàn thì kiểu gì cũng tra ra manh mối xem rốt cuộc ai đang nói dối thôi.
Hình ảnh vẫn đang từ từ tiếp tục.
Sau khi Kim Quái đảo chủ tấn thăng cảnh giới ngũ phẩm, quái nhân đồng tử kép kia bỏ đi.
Bỏ đi… bỏ đi luôn!
Nhưng hình ảnh quá khứ vẫn chưa kết thúc, ký ức “lấy Tống Thư Hàng làm trung tâm” vẫn đang tiếp diễn!
[Quái nhân đồng tử kép không phải là Bá Tống? Bá Tống vẫn náu mình trong ký ức của ta sao? Hắn đâu?]
Kim Quái đảo chủ ngu người.
Ký ức vẫn chưa dừng lại…
Kim Quái tuổi thiếu niên mau chóng tiến vào giai đoạn diễn đồ kim đan.
Diễn đồ kim đan không làm khó được hắn. Hắn dùng chín long văn làm mực, thoải mái vẽ ra một bức vẽ Kim Đan Thiên Đình!
[Quả nhiên là Thiên Đình chi đạo… ngay khi ở cảnh giới Linh Hoàng ngũ phẩm, đạo của ta đã định rồi. Thiên Đế không lừa ta điểm này.]
Quá trình diễn đồ kim đan diễn ra rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã đạt tới 99%, chỉ còn nét bút vẽ mắt cuối cùng!
Đối với người tu luyện hệ tu chân thì nét bút vẽ mắt này là vô cùng quan trọng. Một viên kim đan định đại đạo, mà nét bút vẽ mắt chính là khâu quan trọng nhất ở kim đan.
Thiếu niên tu luyện suốt đường thông thuận, cuối cùng cũng gặp phải bình cảnh.
Hắn mắc kẹt trong trạng thái vẽ mắt.
Nét bút này cần đốn ngộ.
[Bá Tống vẫn không xuất hiện.] Kim Quái đảo chủ cau mày.
Rốt cuộc Bá Tống đang ở đâu?
Khi Kim Quái đảo chủ đang nghi hoặc, thì thiếu niên trong hình ảnh làm một động tác khiến kẻ khác phải giật mình.
“Đúng rồi, lúc này có thể cầu nguyện với “thần”!” Thiếu niên nói.
Kim Quái đảo chủ nghệt mặt ra: “???”
Cầu nguyện với thần là cái quái gì?
Đây không thể nào là ta được!
Ta làm sao có thể hài hước như thế?
Nhưng thiếu niên trong ký ức của hắn đã hành động.
Cậu bắt đầu dựng tế đàn và cầu nguyện cực kì nghiêm túc: “Thần minh ơi, xin ngài phù hộ độ trì chỉ đường dẫn lối cho ta… Tốt nhất là lối gần thôi, lối xa quá ta không tìm thấy.”
Sau đó là cả một quá trình cầu khấn cực kì nghiêm túc.
Điều làm Kim Quái đảo chủ khiếp sợ là có vẻ thiếu niên thực sự nhận được câu trả lời.
Thiếu niên không ngừng cầu nguyện, cuối cùng có một giọng nói vang lên trong tai cậu.
[Tìm đường chết là một loại virus tên Bệnh Tam Lãng, có sức lây truyền đáng sợ. Nếu ngươi thực sự muốn thử tìm đường chết thì hãy leo lên ngọn núi cao nhất kia, phong ấn linh lực của mình lại rồi lao đầu xuống. Đó sẽ là cú nhảy của tín ngưỡng. Trong quá trình rơi xuống, ngươi sẽ được trải nghiệm cảm giác cần kề cái chết!]
Kim Quái đảo chủ: “???”
Sau đó, thiếu niên trong ký ức của hắn vui vẻ chạy đến ngọn núi cai nhất… một ngọn núi mà nếu nhảy xuống thì cầm chắc kết cục thịt nát xương tan!
Sau đó, hắn bắt đầu nghiêm túc phong ấn linh lực của mình lại.
“Đừng, đừng chơi ngu thế!” Kim Quái đảo chủ gào lên.
Ngu đâu mà ngu thế, ai khóc nỗi đau này?!
“Tất cả đều không là gì cả!” Thiếu niên quát to một tiếng, sau đó lao đầu xuống khỏi vách núi trong ánh mắt tuyệt vọng của Kim Quái đảo chủ.
Trên đà rơi xuống, thiếu niên còn reo lên đầy kích động: “Đây chính là cảm giác cận kề cái chết sao? Dường như trong thân thể ta có gì đó đang thức tỉnh!”
“Ta nghĩ ta có thể tiến vào giai đoạn diễn đồ kim đan, đã đến lúc dừng lại rồi.”
“Chết cha, ta không biết cách dừng lại!”
Thiếu niên chỉ biết miệt mài tu luyện, chưa hề chế tạo pháp khí, đã thế còn phong ấn linh lực của mình.
Rầm!
Trong cơn đau nhức nhối truyền đến từ bụng của Kim Quái đảo chủ, nhục thân của thiếu niên đập mạnh xuống đất, tạo thành một cái hố to tổ chảng.
Cả người cậu ta máu me be bét, miệng ộc máu tươi, run rẩy đứng lên, nhưng mới đi được hai bước thì lăn đùng ra ngất xỉu.
Hình ảnh ký ức kết thúc.
“Tống tiền bối, là ngươi!” Kim Quái đảo chủ đến gần Tống Thư Hàng.
Giọng nói lừa hắn phong ấn linh lực đi nhảy núi kia chính là Bá Tống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận