Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2907: Bọn họ không tốt ư?

Chương 2907: Bọn họ không tốt ư?
“Thăng cấp quá nhanh, khi đang chuẩn bị bồi dưỡng tình cảm giữa hai bên thì con không cẩn thận lên đến bát phẩm luôn rồi.”
Tống Thư Hàng đáp.
Hai tháng trước, Tống Thư Hàng khi đó mới ở cảnh giới thất phẩm còn định nghe theo lời dặn dò của thiếu niên ba mắt tiền bối, rèn luyện thêm một thời gian nữa ở cảnh giới thất phẩm, ngâm cứu tính năng “thực tại ảo”, đặt nền móng vững chắc để tấn thăng lên cửu phẩm và ngưng tụ trường sinh chi đạo của mình trong tương lai.
Nhưng cho dù đã dốc hết sức tiêu phí thời gian ở cảnh giới thất phẩm, hắn vẫn không qua nổi một tháng đã tấn thăng lên cảnh giới bát phẩm chân chính, tốt nghiệp khỏi “Huyền Thánh hàng dởm” rồi.
Đến cả thời gian vun đắp tình cảm cũng không có…
“Cuộc sống của tu sĩ trừ tu luyện chính là bế quan, có lúc con bế quan, có lúc thì cô ấy bế quan. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, vì chỉ có người chịu đựng được cô đơn mới có thể trở thành đại lão trong các tu sĩ thôi.”
Tống Thư Hàng lại bổ sung.
Bia đá đạo hữu hỏi:
“Ngươi nói nghiêm túc đấy à?”
Kể từ sau khi ta phụng mệnh chủ ta xông pha chân trời góc biển với ngươi cho tới nay, chưa từng thấy ngươi nghiêm túc bế quan một tháng trở lên như những tu sĩ chân chính bao giờ!
Mẹ Tống: “…”
Bà liếc con trai mình rồi lại nhìn vô số mỹ nữ treo trên người và vây xung quanh hắn, đột nhiên trong lòng dấy lên suy nghĩ chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Con khỉ này không nhìn thấy nguồn nhân lực dồi dào xung quanh mình à?
Chỉ riêng trên người đã treo tới 3 người đẹp: Tạo Hóa Tiên Tử, mỹ nhân rắn công đức, còn có vị tiên tử ôm cổ con trai một cách rất thân mật kia nữa.
Cả bóng cũng giấu thêm một Vũ Nhu Tử da đen.
Nghe nói đến cả sợi tóc vểnh lên trên đầu hắn cũng là một mỹ nhân tuyệt thế.
Thậm chí móng vuốt trên vai kia nghe giọng cũng có vẻ là một tiên tử… Theo như hiểu biết gần đây của mẹ Tống, chỉ cần là tiên tử, về cơ bản đều là người đẹp cả, hiếm có ai không đẹp lắm.
Tiếp đến bên cạnh hắn, hãy nhìn bản tôn của Vũ Nhu Tử da đen kìa, chân cô không dài à?
Còn có Tô thị A Thập Lục cô nương cùng đến thành phố Văn Châu với Vũ Nhu Tử trước đây nữa, cô ấy không yểu điệu sao?
Rồi lại Bạch Cốt Tiên Cơ eo thon nhỏ ở bên kia kìa, eo của cô không nhỏ nhắn sao?
Bao nhiêu tiên nữ như thế, có người nào không tốt đâu?
Thậm chí đến cả Bạch tiên trưởng tiền bối bên cạnh thằng con nhà mình cũng có nhan sắc hàng đầu nữa.
Đương nhiên không thể xếp Bạch tiên trưởng vào hàng ngũ “người đẹp”, mẹ Tống chỉ tiện tay kéo Bạch tiên trưởng ra để đánh giá nhan sắc thôi… Nếu không phải trong lòng mẹ Tống đã có ba Tống rồi thì khi gặp Bạch tiên trưởng, chưa chắc bà có thể khống chế nổi bản thân.
Bao nhiêu tài nguyên như thế, thằng con trai nhà mình không thể nên chuyện chút được à?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mẹ Tống lại tự phiền não trước.
Thân là một bà mẹ hận rèn sắt không thành thép, bà phát hiện ra cho dù mình muốn hóa thân thành một phụ huynh thấu hiểu, lương thiện, trợ giúp cho con trai mình cũng khó mà làm được.
Mẹ Tống có lòng muốn giúp đỡ nhưng lại không biết phải gửi sự giúp đỡ của mình như thế nào, rồi còn gửi vào người ai nữa chứ.
Hơn nữa… không biết các tiên tử người ta bây giờ có còn để ý đến con khỉ triệt sản nhà mình không nữa?
Dù sao sinh con là một phần rất quan trọng của đời người, trở thành cha mẹ là một trải nghiệm sống vô cùng quý giá, đặc biệt là đối với các tu sĩ có thọ nguyên dài đằng đẵng, sinh con càng là một trải nghiệm quý báu hơn.
Bây giờ con khỉ nhà mình triệt sản rồi, không biết các tiên tử có ghét bỏ nó không nữa.
Càng tưởng tượng ra nhiều thứ, mẹ Tống càng nản lòng.
Hay là mình và ba Tống sinh con gái xong thì lại cố gắng một chút, sinh thêm một thằng cu nữa nhỉ?
Mẹ Tống cảm thấy cơ thể mình ngày càng trẻ trung… Sinh thêm một đứa nữa chắc không thành vấn đề đâu.
Thấy mẹ Tống đột nhiên thất thần, Tống Thư Hàng tỏ ra nghi hoặc.
Sao đang nói chuyện mà mẹ lại thất thần thế?
Ai nấy đều bị Bạch tiền bối lây bệnh rồi hả?
Tống Thư Hàng lại lặng lẽ liếc Bạch tiền bối một cái.
“Nhìn ta làm gì? À, sắp đi rồi hả?”
Bạch tiền bối đột nhiên ngẩng đầu lên, nhạy cảm hỏi… Thiên phú của Bạch tiền bối có thể giúp hắn bắt được tất cả những ánh mắt với ý nghĩa đặc biệt nhắm vào hắn, mặc kệ là ánh mắt thiện ý hay ác ý.
“Cũng sắp phải đi thật, sau khi đến thành phố Văn Châu, chúng ta còn phải sắp xếp lại nhà cửa để Tết đến tiếp đón các tiền bối trong nhóm.”
Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
“Được, vậy ta mở cửa nhé.”
Bạch tiền bối gật đầu nói.
Mẹ Tống ở phía đối diện nghe thấy “Tết” thì trong lòng nảy ra một ý, hồi thần lại.
Bà quay đầu, nhìn ba Tống một cái.
[Tết là cơ hội tốt… Nhân lúc đón Tết để ý con trai một chút, xem xem có thể trợ giúp ở tài nguyên nào không, cũng phải để ý xem có tiên tử nào không để ý đến chuyện con trai đã bị triệt sản không.]
Mẹ Tống mặt mày đưa tình, ra ám hiệu cho ba Tống.
Ba Tống và mẹ Tống đã tâm linh tương thông từ lâu, mẹ Tống chỉ cần nhướng mày lên, ông đã biết bà muốn nói gì rồi.
Ông gật đầu với mẹ Tống. Tết năm nay là một cơ hội tốt.
Đến lúc đó, quan sát cẩn thận chi tiết hành động của Tống Thư Hàng, phân tích ra đối tượng có thể trợ giúp rồi giúp thằng con một phen!
Hai vợ chồng tốn hết tâm tư vì con cùng gật đầu ăn ý.
Phu xướng phụ tùy.
Tống Thư Hàng cũng nhạy cảm nhìn sang ba mẹ mình… Thân là Kiếp Tiên trảm tam thi, hắn nhạy cảm phát hiện ra ba mẹ hắn đang có suy nghĩ bẫy hắn.
Đây chính năng lực khi thật sự tiến vào cảnh cửa cấp đại lão… Trong một phạm vi nhất định, chỉ cần có người muốn hại mình, các đại lão đều có thể nhạy cảm cảm ứng ra được.
Thậm chí chỉ cần có người trong Chư Thiên Vạn Giới nhắc tới thánh hiệu của mình, một số đại lão đỉnh tiêm có thể cảm ứng ra ngay lập tức, quả thật rất đáng sợ!
Thân là Nhược Trường Sinh Giả, xét về mặt cảnh giới, Tống Thư Hàng cũng xem như đại lão mới nhập môn rồi.
[Về phải chú ý tới hành động của ba mẹ một chút, xem xem rốt cuộc họ đang muốn làm gì.]
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Bạch tiền bối đứng bên cạnh vươn tay gõ nhẹ trong không trung, giống như đang gõ cửa vậy, mở ra một cánh cửa không gian nối liền tới đường Bạch Kình thành phố Văn Châu.
“Lúc đi qua cánh cửa không gian sẽ có cảm giác mất trọng lực, ba mẹ phải bám chặt vào con đấy.”
Tống Thư Hàng nói với ba mẹ mình.
Đoàn người kéo theo hành lý chuẩn bị bước vào cánh cửa không gian.
“Bá Tống đạo hữu đợi đã!”
Đúng lúc này, một giọng nam ổn trọng hiền hòa vang lên từ phía sau.
Tống Thư Hàng vừa quay lại đã thấy Đạo Tử tiền bối từng tặng hắn mảnh vỡ WC lớn nhất Thiên Đình lúc trước… Bây giờ WC này vẫn đang ở chỗ các linh thực trong thế giới hạch tâm, không ngừng cung cấp phân bón Kim Khả Lạp cấp tiên cho các thực vật.
Lúc này trông Đạo Tử tiền bối không còn chán chường nữa, hắn mặc một bộ Nho bào, trông vừa ngầu vừa có sự uy nghiêm của huynh trưởng, vừa là thầy vừa là huynh. Không sai, đây chính là hình ảnh mà Tống Thư Hàng ngưỡng mộ cũng không được.
“Đạo Tử tiền bối, ngươi cũng ở đây à.”
Tống Thư Hàng mỉm cười chào hỏi.
“Sắp đến Tết rồi, các ngươi không định đón Tết ở Nho gia thế nên ta chúc ngươi năm mới vui vẻ trước nha.”
Đạo Tử tiền bối bước lên trước, lấy ra một bao lì xì đưa cho Bá Tống đạo hữu.
Tống Thư Hàng dùng hai tay cầm lấy bao lì xì, cảm nhận sâu sắc sự ấm áp mà Nho gia dành cho hắn!
Đây không chỉ là một bao lì xì mà còn là tình cảm! Cho dù không phải là một rương linh thạch lớn nhưng lại nghĩa tình sâu nặng!
Thấy Bá Tống đạo hữu kích động như thế, Đạo Tử cũng thấy nghi hoặc… Một bao lì xì nhỏ cũng khiến Bá Tống vui vẻ như thế ư?
Đây là lần đầu tiên hắn thấy “dùng lễ thu phục lòng người” có hiệu quả như thế đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận