Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2908: Con không phải Huyền Thánh nghìn năm mới có một hai người sao?

Chương 2908: Con không phải Huyền Thánh nghìn năm mới có một hai người sao?
Thực ra là do vẻ mặt của Bá Tống trông như rất khao khát nhận được lì xì này.
[Nếu sớm biết như thế, có phải ta nên tặng thêm ít quà năm mới để Bá Tống đạo hữu vui vẻ hơn không nhỉ?]
Đạo Tử thầm nghĩ.
“Cảm ơn Đạo Tử tiền bối.”
Tống Thư Hàng cảm khái… Ngoại trừ lì xì của Trần Bạch tiền bối, đây có lẽ là bao lì xì duy nhất của Tết năm nay rồi.
“Bá Tống đạo hữu, chúng ta xưng hô ngang hàng đi, ngươi có đại ân với Nho gia, hơn nữa bây giờ ngươi đã ở cảnh giới Kiếp Tiên trảm tam thi, về tình về lý chúng ta đều có thể đối xử ngang hàng.”
Đạo Tử mỉm cười nói.
“Đạo Tử sư huynh cũng về Nho gia đón Tết à?”
Tống Thư Hàng là người biết tiếp thu ý kiến, mười ba Kiếp Tiên Nho gia mà hắn từng gặp chẳng người nào muốn kết giao với hắn bằng thân phận “tiền bối” cả.
Đạo Tử lắc đầu, nói:
“Lần này ta trở về là muốn mượn mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ mà Nho gia cất giữ.”
“Đạo Tử sư huynh, ngươi cùng một bọn với Bắc Phương Đại Đế và Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng hả?”
Tống Thư Hàng hỏi, vì trước khi đến Nho gia, Bắc Phương Đại Đế vừa hỏi mượn mảnh vỡ Thiên Đình của hắn xong.
“Hả? Bá Tống đạo hữu gặp Bắc Phương đạo hữu rồi hả?”
Đạo Tử ngẩn ra, hỏi.
“Ừm, Bắc Phương tiền bối vừa gặp ta rồi còn hỏi mượn mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ và thế giới hạch tâm của ta nữa.”
Tống Thư Hàng đáp. Dứt lời hắn vỗ vào Xích Tiêu Kiếm bên hông:
“Xích Tiêu Kiếm cũng đi cùng Bắc Phương tiền bối đến tìm ta đó.”
Đạo Tử: “…”
Vậy chẳng phải lì xì của ta tặng không rồi ư?
Ta đang muốn dùng lễ thu phục lòng người, tiện hỏi mượn ngươi mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ.
Không đúng không đúng, sao có thể nghĩ như thế chứ?
Bằng đại ân của Bá Tống với Nho gia, đến Tết tặng hắn bao lì xì để hắn vui vẻ thì có sao đâu chứ? Đây là việc mà mỗi một đệ tử Nho gia đều nên làm.
Chỉ một bao lì xì nho nhỏ cũng có thể khiến Bá Tống vui vẻ, đáng lắm mà.
Về hắn phải liên lạc với chư vị sư đệ, đợi Tết đến tới nhà Bá Tống chúc Tết, tặng mấy câu đối, thêm mấy bao lì xì nữa.
Nghĩ tới đây, Đạo Tử thầm gật đầu.
“Đạo Tử sư huynh, ngươi gọi ta lại là có việc gì thế?”
Sau khi cất lì xì đi, Tống Thư Hàng hỏi. Bây giờ Tống Thư Hàng đang rất mong đợi được mở lì xì ra xem, nhưng mở lì xì trước mặt người khác thì thất lễ quá, thế nên hắn chỉ đành dằn lòng lại.
“Không có gì, chỉ là thấy Bá Tống đạo hữu sắp đi nên mới tặng lì xì chúc phúc cho ngươi thôi.”
Đạo Tử mỉm cười.
Tống Thư Hàng:
“Đạo Tử sư huynh, ta cũng chúc ngươi năm mới vui vẻ nhé.”
Đây chính là tác phong của đại sư huynh đứng đầu Nho gia!
Nhận lì xì của Đạo Tử sư huynh, sau này việc của Đạo Tử sư huynh cũng là việc của Bá Tống.
Nếu như Đạo Tử sư huynh gặp nạn, Tống Thư Hàng hắn sẽ dốc sức chi viện!
“À mà, ngoại trừ mảnh vỡ Thiên Đình, tại sao Bắc Phương đạo hữu còn muốn mượn ngươi thế giới hạch tâm nữa thế?”
Đạo Tử nghi hoặc hỏi.
Tống Thư Hàng giải thích:
“Là thế này, Bắc Phương tiền bối mượn ta mảnh vỡ Thiên Đình nhưng mảnh vỡ đó trong thế giới hạch tâm đã hoàn toàn dung hòa rồi, không thể chuyển ra được nữa… Vậy nên nếu các ngươi muốn thực hiện nghi thức nào đó thì phải chuyển mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ đến thế giới hạch tâm của ta. Đến lúc đó ta sẽ mwor một phần trong thế giới hạch tâm để các ngươi thực hiện nghi thức.”
Đạo Tử nghe vậy, gật đầu đáp:
“Thì ra là thế, nếu là vậy… chi bằng Bá Tống đạo hữu đi cùng ta một chuyến, hôm nay chúng ta chuyển hết mảnh vỡ Thiên Đình của Nho gia đến thế giới hạch tâm của ngươi nhé?”
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát, gật đầu đáp:
“Vậy ta để thiện thi lại phối hợp với Đạo Tử sư huynh nhé.”
Nếu như chuyển mảnh vỡ Thiên Đình mà bọn Bắc Phương đại đế mang tới vào thế giới hạch tâm, e là sẽ bị thế giới hạch tâm liếm đi “Thiên Đế trường sinh đại đạo” trên đó.
Nhưng nếu là mảnh vỡ Thiên Đình của Nho gia thì không cần lo về điều này, bởi vì Thiên Đế trường sinh đại đạo có trong mảnh vỡ Thiên Đình ở Nho gia đã bị thế giới hạch tâm liếm hết từ lâu rồi!
Dù sao cũng đã liếm đến mức không thể liếm nữa rồi, vậy chuyển vào thế giới hạch tâm sớm hay muộn một ngày cũng như nhau thôi.
“Được.”
Đạo Tử sư huynh cười nói.
Tống Thư Hàng vươn tay ra, trong ba bông hoa trên đỉnh đầu, thiện thi Bá Thiện chắp tay, bước ra từ ba đóa hoa.
“Xin đạo hữu hãy ra tay giúp Đạo Tử sư huynh dịch chuyển mảnh vỡ Thiên Đình vào trong thế giới hạch tâm.”
Tống Thư Hàng nói với thiện thi.
Thiện thi Bá Thiện:
“Chuyện nhỏ ấy mà, bản tôn yên tâm, cứ giao cho ta.”
@#%× Tiên Tử: “Ớ?”
Vào năm mới, cô vốn định phối hợp với thiện thi biểu diễn thương đấu thuật… Bây giờ Bá Thiện ở lại Nho gia, không biết có kịp về trước Tết không nữa.
Sau khi để thiện thi ở lại Nho gia, Tống Thư Hàng vẫy tay tạm biệt Đạo Tử sư huynh.
Bạch tiền bối lại nho nhã gõ cửa không gian một lần nữa, cho dù chỉ là gõ cửa, Bạch tiền bối cũng vô cùng đẹp… Cảnh giới càng lên cao, Bạch tiền bối cần dùng càng nhiều tinh lực để khống chế sức quyến rũ không có chỗ để của mình.
Tống Thư Hàng đỡ ba mẹ, cả đoàn người cùng bước vào cánh cửa không gian của Bạch tiền bối, bước qua khoảng cách trăm núi nghìn sông, đi thẳng từ Nho gia tới ngôi nhà ở đường Bạch Kình thành phố Văn Châu.
Ở phía sau.
Đợi sau khi bản thể rời đi, thiện thi Bá Thiện chắp hai tay lại, nói với Đạo Tử:
“Đạo Tử sư huynh, bao giờ thì chúng ta hành động?”
Đạo Tử đáp:
“Bây giờ luôn được không?”
“Được, đúng rồi, Đạo Tử sư huynh đứng vững nhé.”
Thiện thi Bá Thiện mỉm cười, hắn vận chuyển công đức tâm kinh vô thượng “Thế Gian Song Toàn Pháp Công Đức Thuật”.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Đạo Tử, thiện thi vươn tay, ấn nhẹ lên người Đạo Tử.
Một phù văn công đức lưu lại trên người Đạo Tử.
Đạo Tử: “???”
“Đây là quà mà bản tôn tặng cho sư huynh.”
Thiện thi Bá Thiện giải thích:
“Đây là một phù văn công đức dùng để chúc phúc, ẩn chứa vận may công đức của bản tôn. Tuy rằng bản tôn không biết bọn Đạo Tử sư huynh có kế hoạch gì… nhưng có phù văn công đức này, các sư huynh có thể triển khai kế hoạch thuận lợi hơn một chút.”
Trong sức mạnh công đức ẩn chứa lời chúc phúc của trời đất, có thể phù hộ bình an thuận lợi.
“Cảm ơn.”
Đạo Tử đáp.
Đối với một người đã ở cảnh giới này như hắn, hiệu quả chúc phúc của vận may công đức có trong phù văn công đức nhỏ bé đến mức có thể bỏ qua luôn không cần tính. Nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của Bá Tống đạo hữu, cũng là một loại chúc phúc nên Đạo Tử vui vẻ tiếp nhận.
Bá Tống là một người vô cùng may mắn, có chúc phúc của hắn, kế hoạch Thiên Đạo 8.5 của bọn hắn chắc là sẽ thuận lợi hơn chút ít.

Đường Bạch Kình thành phố Văn Châu, nhà của Tống Thư Hàng.
Nhìn căn nhà cũ phủ đầy bụi, mẹ Tống xắn tay áo lên:
“Xem ra chúng ta cần phải tổng vệ sinh một phen rồi.”
“Cứ giao cho ta.”
Bạch tiền bối đứng bên cạnh nở nụ cười mê người.
Hắn búng tay, kích hoạt Tịnh Trần Chú.
Toàn bộ bụi bẩn trong nhà đều được quét sạch, cuối cùng ngưng tụ thành một quả cầu bụi bẩn trên đầu ngón tay của Bạch tiền bối.
Bạch tiền bối thuần thục búng tay một cái, vứt quả cầu bụi này vào trong vườn hoa.
Một loạt động tác của Bạch tiền bối khiến mẹ Tống sáng bừng hai mắt, suýt chút nữa đã biến thành fangirl của hắn luôn.
“Tu chân đúng là tốt thật.”
Đúng là tiện lợi quá mà, mẹ Tống lại quay đầu nhìn Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng, sao trước đây mẹ không thấy con dùng pháp thuật này giúp mẹ dọn vệ sinh nhỉ?”
“Không dám giấu mẹ, con không biết pháp thuật này.”
Tống Thư Hàng đáp.
Mẹ Tống:
“Chẳng phải con là Huyền Thánh ngàn năm mới có một hai người sao?”
“Dù bây giờ đã là Kiếp Tiên rồi nhưng con vẫn không biết pháp thuật này.”
Tống Thư Hàng bi thương đáp.
Mẹ Tống dặn dò:
“Ngoan ngoãn học tập Bạch tiên trưởng đi, học chút pháp thuật hữu dụng ấy.”
Sau khi kết hôn, mấy pháp thuật thế này đều dùng đến cả đó.
“À mà pháp thuật này khó học lắm à?”
Ba Tống nghi hoặc hỏi.
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt tại đây đều nhẹ nhàng búng tay, ngưng tụ Tịnh Trần Chú.
Rõ ràng đây là pháp thuật cơ bản.
Ba Tống quay đầu nhìn con trai mình, con trai bát phẩm rồi mà đến Tịnh Trần Chú cũng không biết, như thế có phải mất mặt lắm không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận