Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2910: Tống cầu béo cười lạnh vô tình

Chương 2910: Tống cầu béo cười lạnh vô tình
Nếu như Tống Thư Hàng nợ tiền bình thường, ba Tống sẽ cắn rằng, nhân lúc cơ thể của mình trẻ lại, vẫn còn có thể làm việc mấy năm nữa mà cố gắng giúp con trai trả nợ.
Nhưng con trai ông lại nợ linh thạch, ba Tống thật sự không làm gì được… Vì ông không biết phải đi kiếm linh thạch thế nào mà.
Đi làm ở đâu mới kiếm được linh thạch? Gấp lắm!
Bạch tiền bối cẩn thận bẻ đồ ăn vặt hình bánh quy ra, đưa một miếng nhỏ cho thiếu nữ cơ giới Lăng Tiêu. Sau đó hắn lại nhìn ba Tống đang sầu lo, an ủi:
“Đừng lo lắng, ta không lấy lãi đâu, Thư Hàng có thể từ từ mà trả.”
Sau khi được Bạch tiền bối an ủi như thế, ba Tống lại còn lo hơn… Đến cả lãi cũng không lấy, chỉ cần lấy lại vốn là được ư? Thế này chẳng phải là do thấy tiền mình cho mượn khó mà lấy về được nên dứt khoát chỉ cần đòi lại gốc hay sao?
Tống Thư Hàng thấy ba mình vẫn lo lắng, chỉ đành an ủi:
“Ba đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện không giống như ba nghĩ đâu. Bạch tiền bối không muốn lấy lãi, coi như cho các tiểu bối ít phúc lợi thôi. Hơn nữa sau này con cũng sẽ kiếm linh thạch mà, trong tay con còn một dự án lớn, nếu như làm tốt, nói không chừng sau này con còn có thể trở thành tỷ phú hàng đầu tu chân giới ấy chứ. Chắc chắn có cơ hội trả hết nợ mà.”
Ba Tống: “…”
Một kẻ đến nửa viên linh thạch cũng không có như con mà còn nói chuyện sau này trở thành tỷ phú giàu nhất tu chân giới với ba ư? Rốt cuộc con lấy đâu ra tự tin ấy thế?
“Ừm, client mạng chat Tu Chân đúng là một dự án tốt.”
Bạch tiền bối ngồi phệt luôn xuống đất, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào thiếu nữ cơ giới… Vì chưa biến thân xong nên nửa thân dưới của Tiểu Lăng Tiêu vẫn có hình vỏ trứng. Bạch tiền bối đẩy nhẹ một cái, cả người cô sẽ đung đưa, giống như lật đật vậy, cho dù lắc lư thế nào cũng sẽ không ngã.
Tiểu Lăng Tiêu đung đưa từng vòng từng vòng một, bật cười vui vẻ. Trẻ con là thế đấy, chỉ cần có người trêu nó là nó sẽ vui ngay.
Có Bạch tiền bối nói đỡ, ba Tống mới gật đầu, thở phào nhẹ nhõm… Xem ra con trai mình thật sự đang làm một dự án có thể kiếm ra tiền.
Đây là vấn đề trọng lượng của lời nói.
Bởi vì Tống Thư Hàng là con trai họ nên ba mẹ Tống có một ấn tượng cố định hình thành từ nhỏ đến lớn với hắn. Cho dù bây giờ Tống Thư Hàng có nói hay hơn nữa, ba Tống cũng không dám tin.
Mà Bạch tiền bối thì khác, hắn chỉ cần thuận miệng nói đại, ba Tống đã tin hơn phân nửa, tiếp đó nhờ trợ giúp từ sức quyến rũ của Bạch, tin hơn nửa lập tức biến thành tin hoàn toàn.
Bên bàn trà, Bạch tiền bối trêu chọc Tiểu Lăng Tiêu một lát thì thấy chán.
Sau khi suy nghĩ chốc lát, hắn vươn ngón tay ra, biểu diễn đạo ấn Tịnh Trần Chú, đồng thời hiển thị phù văn Tịnh Trần Chú trước mặt Tiểu Lăng Tiêu.
Cùng lúc đó, hắn nói với Tống Thư Hàng:
“Đúng rồi Thư Hàng. Lúc nãy Bắc Hà Tán Nhân nhắn tin riêng hỏi ta, bây giờ ngươi đã thu nhận mấy đệ tử, có mấy đứa con để hắn tiện chuẩn bị lì xì?”
“Đệ tử dự bị có tính không?”
Tống Thư Hàng hỏi… Hắn đột nhiên nhớ tới Joseph.
Joseph là một người vô cùng cố chấp, từ sau khi nhận định người sư phụ như Tống Thư Hàng, hắn không chỉ mua nhà ở gần đại học Giang Nam mà còn mua luôn một ngôi nhà sát ngay nhà ở thành phố Văn Châu của Tống Thư Hàng.
Tuy rằng là đệ tử dự bị nhưng sau sự kiện tà vọng lần trước, Tống Thư Hàng đã để lại vị trí đệ tử cho hắn ở trong lòng.
“Có thể tính luôn… Lần này ngươi và Hoàng Sơn đạo hữu bắt tay phát cho các thành viên trong nhóm bảo vật ngưng tụ cường hóa linh khí, thêm một bao lì xì cho đệ tử của ngươi các đạo hữu cũng sẽ không bận tâm đâu.”
Bạch tiền bối đáp.
“Để ta gọi Joseph luôn.”
Tống Thư Hàng đáp.
Dứt lời hắn vươn tay vạch một đường trong không trung, mở cửa thế giới hạch tâm.
[Năng lực không gian của con trai đây ư?]
Ba Tống ngẩng đầu liếc một cái… Có thể vứt rác vào thông đạo không gian này ư?
Ớ? Không đúng!
Trong không gian thông đạo này là một nơi như tiên cảnh, chim hót hoa thơm, khí tức trong lành khiến người ta thoải mái ập tới.
Tiên cảnh thế này mà dùng để ném rác á?
Trong lúc suy tư, có mấy thân ảnh bay ra từ không gian đó.
“Sư phụ tìm ta có việc gì không?”
Đây là đại đệ tử tước yêu Tiểu Thải.
Tiểu Thải sử dụng bảo vật “ngưng tụ hình người sớm” mà Tống Thư Hàng mang từ thế giới hắc long về nên tuy chưa đạt đến cảnh giới ngũ phẩm, cô vẫn có thể huyến hóa thành người.
Ngày thường cô thích ở trạng thái chim sẻ vì nó thích hợp để tu luyện song đao đao pháp.
Nhưng mà hôm nay là trường hợp đặc biệt nên cô biến thành một thiếu nữ trang phục rực rỡ… Chính là hình dáng thiếu nữ khi gặp đại thúc tróc yêu nhân trước đây.
Tiếp đó, một thiếu nữ mặc váy dài đen, đi tất đen bước từ trong thông đạo ra, thiếu nữ này cao gầy mảnh khảnh, ngoại trừ hơi lép ra thì gần như không tìm ra được bất cứ nhược điểm nào về dáng người.
“Sở Sở bái kiến sư phụ.”
Sở Sở quy củ hành lễ, cô là đệ tử của gia tộc tu chân nên khá chú trọng lễ nghi.
Cùng lúc đó, cô lại lần lượt hành lễ với Bạch tiền bối và đám trang sức của Tống Thư Hàng, Bạch Cốt Tiên Cơ tiền bối.
Mặc dù là nhị đệ tử nhưng Sở Sở càng thích hợp để chống đỡ Tống Thư Hàng nhất hệ hơn.
Tống Thư Hàng mỉm cười gật đầu với hai đệ tử… Đến lúc đó giao nhiệm vụ đón tiếp các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 cho Sở Sở là vừa đẹp.
[Lại là hai vị tiểu tiên tử.]
Mẹ Tống để ý tới Tiểu Thải và Sở Sở, lúc đón Tết bà và ba Tống định trợ giúp Tống Thư Hàng, vì thế phàm là tiên tử, bà đều cần lưu ý hết.
Khá đáng tiếc là hai vị tiên tử này đều là đệ tử của Thư Hàng, đầu năm nay tình thầy trò phải chịu nhiều áp lực dư luận lắm.
“Còn có thụ yêu Mễ Lộ Lộ bị Bạch tiền bối mượn đến mộng giới, trở thành một phần kế hoạch cây thế giới nữa, cô ấy cũng là đệ tử ta chuẩn bị thu nhận, sẽ thừa hưởng đạo hiệu Mộc Đạo Nhân của ta. Còn có một vị đệ tử dự bị tên là Joseph, ta đang cân nhắc chuyển lại đạo hiệu Bạch Kình Đao Khách cho hắn.”
Tống Thư Hàng nói.
Dứt lời hắn lại vươn tay mò mẫm trong thế giới hạch tâm, hai tay kẹp chặt xương sườn, bế thiếu nữ tóc bạc Lý Âm Trúc đang ngủ say ra.
“Về phần con cái, xét trên một góc độ nào đó, Lý Âm Trúc và Lăng Tiêu đều được xem như con gái của ta.”
Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối gật đầu nói:
“Được, vậy giờ ta trả lời Bắc Hà đạo hữu.”
“Có ai ôm con như con thế không?”
Đúng lúc này, mẹ Tống đi ra khỏi phòng, vừa hay nhìn thấy Tống Thư Hàng kẹp hai tay sát xương sườn, nâng Lý Âm Trúc, bà liền đỡ lấy Lý Âm Trúc mềm oặt từ tay hắn, hỏi:
“Đúng rồi, chi bằng đến Tết lấy “Mạt Pháp Chi Chiến” ra chiếu đi? Mấy tháng trước ba con đã nghĩ lúc đón năm mới thì bật phim mà con diễn ở phòng khách, để thân thích đến thăm đều nhìn thấy.”
“Nếu mà chiếu phim thì… e là chiếu xong con sẽ bị đánh chết đấy.”
Tống Thư Hàng nói.
Tách ~ Lúc này, Tiểu Lăng Tiêu trên bàn trà bên cạnh Bạch tiền bối đột nhiên búng tay một cái.
Sau đó ánh sáng pháp thuật của Tịnh Trần Chú ngưng tụ giữa những ngón tay cô, khuếch tán đến mỗi một căn phòng rồi bao lấy toàn bộ phòng ốc.
Bạch tiền bối dọn dẹp bụi bẩn trong nhà, Tiểu Lăng Tiêu lại quét dọn toàn bộ bụi bẩn ngoài nhà một lượt.
Tống Thư Hàng: “!!!”
Ba Tống không nhịn được liếc xéo thằng con mình một cái.
Tống Thư Hàng cũng ngẩn ra.
“Không hổ là con gái của ta! Thiên phú pháp thuật này đúng là được chân truyền từ ta mà.”
Tống Thư Hàng nói.
“Hị hị hị ~”
Tiểu Lăng Tiêu phát ra tiếng cười như tiếng gà con kêu.

Ở bên kia, hiện thế, hệ mặt trời.
Tống cầu béo cô đơn trốn vào trong hệ mặt trời, cẩn thận quan sát trạng thái của mặt trời.
Lúc mai phục, nó lại liếc trái đất màu xanh một cái.
“Sắp đến Tết rồi… Năm nay ta phải đón Tết cùng bản thể.”
Tống cầu béo hạ quyết tâm.
Sau đó, nó lại khóa vị trí mặt trời.
Chư Thiên Vạn Giới điều tra virus hủy diệt hằng tinh lâu như thế, lần này cuối cùng nó cũng bắt được đuôi của kẻ chủ mưu gieo rắc virus rồi!
Tên này đang chuẩn bị thả virus xuống mặt trời.
“Sao có thể để ngươi phá hoại cơ hội ăn chung Tết của ta và bản thể được chứ? [Cười lạnh.]”
Tống cầu béo nói với giọng lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận