Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2912: Ta có một nguyện vọng

Chương 2912: Ta có một nguyện vọng
Tống Thư Hàng: “…”
Bạch long tỷ tỷ à, cô xuất hiện trùng hợp thế sao?
Có một khoảnh khắc, hắn hoài nghi có phải bạch long tỷ tỷ vẫn luôn ở bên cạnh rình lén hắn, sau khi tìm được cơ hội thì đột nhiên xuất hiện hay không?
Không khí xung quanh vô cùng lúng túng.
Tống Thư Hàng nhìn bạch long tỷ tỷ, bạch long tỷ tỷ cũng nhìn lại hắn.
Biệt Tuyết Tiên Cơ ở phía đối diện cũng không dám lên tiếng.
“Haizzz, bạch long tỷ tỷ, bế quan xong rồi à?”
Tống Thư Hàng nở nụ cười tiêu chuẩn như sách giáo khoa, phá vỡ im lặng.
Bạch long tỷ tỷ trợn mắt, hóa thành một con rồng thuần trắng, nói:
“Ta là một con bạch long chết đến mức không thể chết tiếp được nữa, vốn không cần phải bế quan gì hết. Người bế quan ở đảo thần bí là A Thập Lục chứ không phải ta.”
“A Thập Lục bế quan xong rồi à?”
Tống Thư Hàng thuận thế hỏi luôn vấn đề mấu chốt… Trước đây hắn dùng tính năng mạng chat Tu Chân nhắn tin hỏi bạch long tỷ tỷ nhưng cô không trả lời vấn đề này.
Bạch long tỷ tỷ:
“Chắc thế.”
Tống Thư Hàng: “???”
Không trả lời chắc chắn à?
“Đúng rồi, Thư Hàng ngươi có muốn biến thành rồng không?”
Bạch long tỷ tỷ đột nhiên hỏi.
Tống Thư Hàng: “Hả?”
Tiểu Lăng Tiêu kích động huơ cánh tay:
“Rồng, biến thành rồng!”
Cô có tính năng biến hình, sau này chỉ cần khả năng điều khiển bản thân của cô tăng lên, cô có thể tùy ý thay đổi chế độ người máy của mình… Hóa thành rồng máy cũng không thành vấn đề.
“Thân là truyền nhân của rồng, ngươi có muốn biến thành rồng không?”
Bạch long tỷ tỷ hỏi lần nữa.
Tống Thư Hàng nghiêm túc đáp:
“Khi còn bé có lẽ sẽ muốn nhưng bây giờ ta đã trưởng thành rồi.”
Ta đã là một Bá Tống chín chắn rồi.
Ba Tống ở bên cạnh: “…”
Bởi vì ban nãy có một khoảnh khắc ông thấy hứng thú mãnh liệt đối với việc biến thành rồng. Thực không dám giấu, ba Tống hơi hy vọng có thể biến thành rồng.
Thế nhưng câu trả lời của con khỉ nhà mình đã đoạn tuyệt suy nghĩ của ông… Lớn rồi thì sẽ không muốn biến thành rồng nữa ư? Vậy nếu như ông nói ông vẫn muốn biến thành rồng chẳng phải có nghĩa ông còn không chín chắn bằng con trai ư?
“Ta cảm thấy, ngươi vẫn nên cân nhắc chuyện biến thành rồng đi, ngươi có thủ đoạn hoàn thiện để biến từ người thành rồng mà… Ừm, ít nhất lý thuyết đã rất chín muồi rồi. Bây giờ ngươi là Kiếp Tiên cửu phẩm, nếu không muốn làm người mà thích biến thành rồng cũng dễ thực hiện hơn.”
Cơ thể của bạch long tỷ tỷ chui ra khỏi không gian, vây quanh cổ của Tống Thư Hàng giống như một chiếc khăn quàng.
Bởi vì khí thế của bạch long tỷ tỷ quá mạnh nên móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ bị đẩy sang một bên mà không dám ho he tiếng nào.
“Sau khi biến thành rồng, ngươi có thể tùy ý cắt mình ra, gan rồng này, tim rồng này, xương rồng này… đều có thể cắt được hết, biến thành nguyên liệu của tiệc đón Tết, có phải tuyệt lắm không?”
Bạch long tỷ tỷ quấn chặt khăn lại, dùng giọng nói mê người mà thủ thỉ bên tai Tống Thư Hàng:
“Hơn nữa, gan rồng còn có thể bán lấy linh thạch, đắt hàng trong tu chân giới lắm đó.”
Lời thủ thỉ dụ hoặc như ác ma của bạch long tỷ tỷ suýt nữa khiến cho Tống Thư Hàng động lòng.
Hắn có Trình Lâm Tự Dũ Pháp, Thánh Viên Long Lực Thần Công tổng cương thiên, còn có đủ loại thủ đoạn tự chữa lành cường đại, giống như lúc trước hắn móc 66 quả tim ra để luyện khí vậy… Chỉ cần hắn muốn, móc mấy trăm lá gan rồng ra cũng chẳng hề hấn gì.
Nếu như có người mua đồng ý ra linh thạch, hắn thậm chí còn có thể móc gan ra đến khi người mua phá sản luôn ấy chứ!
“Nhưng ta từ chối cách kiếm tiền này.”
Tống Thư Hàng đạo tâm cứng rắn, không hề bị dụ dỗ:
“Hơn nữa… bất luận ta làm rơi thứ gì từ trên người xuống, rùa tai ương khổng lồ nhất tộc cũng sẽ đến thu hồi lại.”
“Ngươi cũng đâu phải Vân Tước Tử Tiên Tử.”
Bạch long tỷ tỷ nói.
Tống Thư Hàng:
“Trước kia thì khác, nhưng bây giờ thì chẳng khác biệt là bao.”
Bạch long tỷ tỷ: “…”
Nói cách khác, ta và A Thập Lục rời khỏi ngươi chưa bao lâu mà ngươi đã càng cấn tay rồi à?
Năng lực cấn tay không ngừng +1 này của ngươi đúng là khiến người ta phải hâm mộ.
Một lúc lâu sau, bạch long tỷ tỷ thở dài nói:
“Tốc độ tấn thăng của ngươi nhanh quá.”
“Ha ha ha.”
Tống Thư Hàng không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành mỉm cười để khỏi thất lễ.
“Nếu như ngươi có thể tấn thăng bình thường như những tu sĩ khác.”
Nói được một nửa, bạch long tỷ tỷ ngẩng đầu lên nhìn trời:
“Thôi bỏ đi, đây đã là chuyện không thể xảy ra rồi.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Bây giờ các ngươi đang bận à?”
Bạch long tỷ tỷ nói, ngước mắt nhìn Bạch tiền bối bên cạnh.
Bạch tiền bối gật đầu:
“Có hơi bận, phải chuẩn bị đón Tết. Thư Hàng cũng phải ở lại giúp đỡ.”
“Vậy có thể cho chúng ta mượn đầu không? Một lát thôi là được.”
Bạch long tỷ tỷ hỏi.
Bạch tiền bối:
“Được.”
Nhận được sự đồng ý của Bạch tiền bối, bạch long tỷ tỷ lại dùng sức siết chặt khăn quàng vào.
“Dừng dừng, bạch long tỷ tỷ, sẽ chết đấy, chết người đấy.”
Tống Thư Hàng vỗ lên người bạch long tỷ tỷ, nói.
Bạch long tỷ tỷ đáp:
“Thư Hàng… mượn đầu dùng một lát nhé.”
Tống Thư Hàng: “???”
“Thân thể để lại trợ giúp Bạch tiền bối, đầu thì đi với ta.”
Bạch long tỷ tỷ nói.
Tống Thư Hàng:
“Đợi đã, làm thế sẽ dọa ba mẹ ta sợ đấy, chi bằng ta bảo ác thi đi theo cô nhé.”
“Không cần, đầu đi theo ta là được.”
Bạch long tỷ tỷ đáp.
Tống Thư Hàng đành phải nói với ba Tống ở bên cạnh:
“Ba à, đầu của con phải rời khỏi đây vì có chút chuyện, không cần lo cho con đâu.”
Ba Tống: “???”
Sau đó, trong ánh mắt kinh hãi của ba Tống, đầu của Tống Thư Hàng tách khỏi cơ thể, bị bạch long tỷ tỷ cuốn lấy, biến mất trong hư không.
Ba Tống: “!!!”
Á đù, đầu của thằng con nhà mình cứ thế bay đi rồi à?
“Thế không chết à?”
Ba Tống nhìn cái đầu bị rời ra, không hề có máu phun ra.
Vũ Nhu Tử an ủi:
“Đừng lo, Tống thúc thúc, Tống tiền bối thành thạo phi đầu thuật lắm.”
“Tu sĩ nào cũng có thể làm được như thế sao?”
Ba Tống vẫn cảm thấy cảnh tượng đó quá mức kinh hãi.
Vũ Nhu Tử:
“Không phải người nào cũng làm được, đặc biệt là người có thể “chia đầu hành động” như Tống tiền bối thì lại càng hiếm hơn.”
“Cơ thể của Thư Hàng, chúng ta tiếp tục sắp xếp thế giới hạch tâm nhé. Âm Trúc cũng qua đây nào, cả Sở Sở, Tiểu Thải nữa… đều qua đây hết đi.”
Bạch tiền bối vui vẻ nói.
Khi hắn dạy Tiểu Lăng Tiêu pháp thuật, để bọn Âm Trúc đứng bên cạnh xem, thử xem mấy đệ tử mà Thư Hàng thu nhận có thiên phú thế nào?
Cơ thể của Tống Thư Hàng vươn tay, ra dấu “OK”, dẫn đoàn người vào trong thế giới hạch tâm.
Ba Tống đi ở sau cùng đoàn người.
Khi đi vào, ba Tống vô thức vươn tay lục lọi trong túi… Nhìn đứa con không đầu của mình, ông muốn nhai vài viên thuốc để chấn áp sự sợ hãi.
Thuốc gì cũng được, ông chỉ muốn nhai vài viên thôi.

Ở phía bên kia, trên đảo thần bí, bạch long mộ.
Bạch long tỷ tỷ mang đầu của Tống Thư Hàng đi vào trong mộ.
Ở bên cạnh long mộ, Tô thị A Thập Lục vẫn đang nhắm mắt, ngồi thiền minh tưởng.
Thế nhưng khi bạch long tỷ tỷ quay trở lại, dường như cảm ứng được khí tức của Tống Thư Hàng, Tô thị A Thập Lục vốn đang tu luyện lại mở mắt ra.
Cô nhìn Tống Thư Hàng chỉ có đúng cái đầu, ngẩn ra.
[Lại chỉ còn mỗi đầu thôi à?]
Sau đó cô vươn cánh tay ra.
Bạch long tỷ tỷ ném nhẹ đầu của Tống Thư Hàng về phía A Thập Lục.
“Tỉnh rồi à Thập Lục.”
Tống Thư Hàng cười chào hỏi.
“Là bế quan xong rồi.”
Tô thị A Thập Lục ôm đầu Tống Thư Hàng vào ngực, sửa lại cách nói của hắn.
“Ha ha ha ha ~”
Tống Thư Hàng cười ngượng ngùng… Cũng đúng, chỉ có hắn mới kết thúc bế quan bằng việc “tỉnh lại” thôi:
“Tu luyện thuận lợi không?”
“Vẫn đang tiến hành tuần tự từng bước.”
Tô thị A Thập Lục đáp:
“Nhưng mà, Thư Hàng bây giờ đã là Kiếp Tiên trảm tam thi rồi… Quả thật là quá nhanh.”
Nhanh đến nỗi có rất nhiều chuyện cô còn chưa kịp làm, Tống Thư Hàng đã làm xong rồi.
“Thư Hàng, ta có một nguyện vọng.”
Tô thị A Thập Lục nói.
Tô thị A Thập Lục đã từng có nguyện vọng… Trước khi đi vào thí luyện cuối cùng của Thiên Hà Tô thị, cô có một tâm nguyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận