Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2916: Có hơn một trăm trải nghiệm khác nhau đang đợi ngươi!

Chương 2916: Có hơn một trăm trải nghiệm khác nhau đang đợi ngươi!
Trước đây Tống Thư Hàng không thể hiểu được “trường sinh chi đạo” của Thiên Đế, phần lớn tri thức đều như bị nén file, cất giấu sâu trong ký ức.
Mà lúc nói chuyện với vị đại lão tiên tử của Thiên Hà Tô thị này, Tống Thư Hàng cảm thấy mình như được khai sáng, lấy được nhiều ích lợi.
Khi nói đến đây, Tống Thư Hàng đã lờ mờ đoán được một số thông tin:
“Vì thế, trường sinh chi đạo của Tô thị tiên tử cô có tham khảo trường sinh chi đạo của Thiên Đình viễn cổ à?”
Có khi vị đại lão tiên tử của Thiên Hà Tô thị này chính là tồn tại cấp thủy tổ của Thiên Hà Tô thị cũng nên?
Hơn nữa chắc hẳn thí luyện Thiên Hà Tô thị cuối cùng của Tô thị A Thập Lục cũng có liên quan tới vị tiên tử Tô thị này… thậm chí có khả năng dính líu đến cả trường sinh chi đạo của cô.
[Ngươi đoán không sai.]
Giọng nói dịu dàng gợi cảm kia đáp:
[Nhưng trường sinh chi đạo của ta không bì kịp Thiên Đình chi đạo, những thứ ta làm được có hạn, thậm chí số lượng tộchF nhân ta có thể phù hộ cũng hạn chế, không bằng hiệu quả của Thiên Đình viễn cổ.]
“Đây là nguyên nhân Thiên Hà Tô thị có “truyền thừa đạo hiệu số” ư?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bởi vì ban đầu tên của Tô thị A Thập Lục không phải “A Thập Lục” mà là sau khi giành được đạo hiệu Tô thị A Thập Lục, cô từ bỏ tên thật của mình, kế thừa đạo hiệu “A Thập Lục” này.
Mà trong quá trình kế thừa tên “Tô thị A Thập Lục”, Thiên Hà Tô thị còn có một nghi thức nữa.
Xem ra đây chính là quá trình nhận được sự phù hộ của đại lão tiên tử Tô thị.
[Bây giờ ngươi sẽ đi vào không gian mà A Thập Lục mở ra, bước vào giai đoạn kế thúc thí luyện. Trong giai đoạn này, A Thập Lục cần sự giúp đỡ của ngươi… Đi đi. Đừng lo tới thời gian ở thế giới bên ngoài, trong không gian thí luyện này, tốc độ trôi của thời gian khác với bên ngoài. Đợi đến khi ngươi ra kkhoir đó, cùng lắm hiện thế mới qua 1 ngày mà thôi.]
Giọng nói dịu dàng kia nhắc nhở.
“Một ngày thôi ư? Như thế thì tốt quá!”
Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
Tính ra sau khi ra khỏi thí luyện vẫn kịp đón giao thừa.
[Cố lên…]
Đại lão tiên tử Tô thị thong thả nói, giọng nói xa dần.
“Tiên tử đợi đã, nếu như trường sinh chi đạo của cô có nét tương tự với Thiên Đình viễn cổ, trên thực tế điều này chứng minh tính khả thi trường sinh chi đạo của cô. Vậy quan điểm của Tống đạo hữu, người có ý kiến trái ngược, thậm chí còn vì vậy mà đánh nhau với cô là gì vậy?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
[Thực ra quan điểm của hắn cũng không phải sai hết. Thực ra một phần trường sinh chi đạo của ta là dùng luận điểm của hắn, hơn một trăm “Tiểu Thập Lục” mà ngươi nhìn thấy là tác phẩm kết hợp giữa lập luận của hắn và trường sinh chi đạo của ta đấy.]
Giọng nói của đại lão tiên tử Tô thị đã nhỏ đến mức gần như không nghe rõ nữa:
[Hắn đã từng đưa ra rất nhiều ý tưởng, có lý luận giúp nhiều người chứng đạo trường sinh chi đạo cùng loại, có lý luận khiến nhiều cá thể cùng bước lên một trường sinh chi đạo. Cho dù cảnh giới không tăng lên, chỉ có mỗi đặc trưng “trường sinh” cũng được. Không thể không thừa nhận, hắn có rất nhiều ý tưởng sáng tạo.]
Tống Thư Hàng trầm tư.
Nhiều cá thể cùng sử dụng một trường sinh chi đạo ư?
Lối tư duy của các thiên tài đều đặc biệt như thế à? Cách suy nghĩ của vị này có mấy phần giống Thiên Đạo Bạch.
Tống Thư Hàng còn muốn hỏi thêm mấy câu nhưng ánh sáng trắng chói lóa như khiến hắn mù mắt đã từ từ biến mất.
Tiếp đó là hoạt động kết thúc thí luyện của Tô thị A Thập Lục… cũng là cơ hội để Tống Thư Hàng trải nghiệm trường sinh chi đạo của vị đại lão tiên tử Tô thị kia.
[Theo như trải nghiệm vi diệu giống như nhập mộng của ta trước đây, chẳng lẽ phải nhập mộng tình tiết có liên quan đến Tô thị A Thập Lục ư?]
Tống Thư Hàng thầm suy đoán.
Trong lúc đang suy tư, trước mắt hắn tối sầm lại.
Theo lý thuyết mà nói, đối với một tồn tại ở cảnh giới này như hắn, có tối hay không cũng không thể ảnh hưởng tới thị giác của hắn, thậm chí cho dù có móc hai mắt ra, hắn cũng có rất nhiều thủ đoạn để “nhìn” thấy tất cả mọi thứ bên cạnh.
Nhưng lúc này, hai mắt của hắn bị ánh sáng ảnh hưởng, tất cả mọi thứ xung quanh trở nên không chân thực.
Chẳng lẽ… là trở thành Tô thị A Thập Lục? Đối tượng nhập mộng biến thành trạng thái như A Thập Lục ư?
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, một thân ảnh bên cạnh xoay lại.
Là A Thập Lục.
Tống Thư Hàng: “…”
Cùng lúc đó, hắn cũng thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.
Hắn đang ở trong một quan tài.
Cả hắn và A Thập Lục.
Nhưng không phải quan tài thủy tinh.
Lúc này Tống Thư Hàng cũng hiểu được tâm trạng trước đây của sợi tóc ngố Sở các chủ… Vốn tưởng là tình tiết lãng mạn nhưng hóa ra lại là mở đầu phim kinh dị.
“Yo, A Thập Lục.”
Tống Thư Hàng mỉm cười chào hỏi.
A Thập Lục ở bên cạnh hắn đang cuộn tròn người lại, sau khi quay lại cô chẳng nói một lời.
Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm cô, cô cũng nhìn Tống Thư Hàng.
[Đã đến lúc biểu diễn kỹ năng chòng ghẹo của ta rồi.]
Tống Thư Hàng hít sâu, điều chỉnh tâm trạng.
Sau đó, hắn nhìn Tô thị A Thập Lục bằng ánh mắt thâm tình, bốn mắt nhìn nhau.
Nhưng Tô thị A Thập Lục trước mặt hắn lại chẳng có biểu cảm nào, trong mắt cũng chẳng có lấy một chút dao động tình cảm.
Lạnh lùng như một sát thủ không có tình cảm vậy!
Cảm xúc mới chuẩn bị được một nửa của Tống Thư Hàng đều lạnh thấu luôn rồi.
“Ừm… A Thập Lục?”
Tống Thư Hàng gọi.
Tô thị A Thập Lục ở đối diện không động đậy, vẫn lạnh lùng như trước.
Tống Thư Hàng: “…”
Bốn mắt nhìn nhau.
Không nháy mắt lấy một cái.
Một ngày cứ thế trôi qua.
Một ngày trong thí luyện.
Tống Thư Hàng thở dài, nhắm mí mắt vẫn chưa quen lại… Căng mắt lên không chớp cả ngày trời, dù có là hắn cũng sẽ thấy khó chịu.
Thế nhưng mí mắt của Tô thị A Thập Lục lại chẳng hề động đậy, đôi mắt không có chút tình cảm kia vẫn nhìn chằm chằm hắn.
Sau khi thở dài, Tống Thư Hàng lại mở mắt ra.
Lúc này hắn phát hiện ra hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi.
Dưới một cây đại thụ vô cùng to lớn, hắn và Tô thị A Thập Lục kề vai với nhau.
Tô thị A Thập Lục lạnh lùng lúc này cũng đã thay đổi dáng vẻ.
Nếu như nói lúc trước A Thập Lục giống như một sát thủ không có tình cảm, vậy bây giờ cô lại như… một trưởng bối hiền lành.
“A Thập Lục?”
Tống Thư Hàng gọi.
“Ừm, Thư Hàng, ta đây.”
Tô thị A Thập Lục vươn tay ra, vuốt đầu Tống Thư Hàng như với một đứa trẻ, đưa đồ ăn vặt không biết tên là gì trong tay cho hắn, nói với giọng yêu chiều:
“Ăn không?”
“Cảm ơn.”
Tống Thư Hàng đáp.
Cùng lúc đó, kẻ có kinh nghiệm phong phú như hắn lập tức phát giác ra… chắc không phải tất cả đều là “Tiểu Thập Lục” đấy chứ?
Trong thí luyện của A Thập Lục có đến cả trăm “Tiểu Thập Lục”.
Chẳng lẽ muốn hắn đối mặt với tất cả “Tiểu Thập Lục” một lượt à?
Hơn một trăm “Tiểu Thập Lục” này có quan hệ như thế nào với vị Tô thị tiên tử kia?
[Hơn nữa, mấy Tiểu Thập Lục này từ đâu tới thế? Bọn họ có tính cách khác nhau, thậm chí… dường như còn có cuộc đời của riêng mình thì phải?]
Tống Thư Hàng suy tư một lúc rồi duỗi tay phải ra, lặng lẽ tiếp cận A Thập Lục có tính cách trưởng bối ngồi bên cạnh mình.
Hay là giám định thử xem nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận