Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2926: Sao ngươi không hỏi xem sư phụ ta là ai?

Chương 2926: Sao ngươi không hỏi xem sư phụ ta là ai?
Từ lúc bị bắt đến giờ Joseph chưa từng nghĩ đến chuyện cầu cứu sư phụ.
Thứ nhất là vì căng thẳng.
Thứ hai là vì đây là lần đầu tiên hắn trải qua việc “bị nhân vật phản diện bắt cóc, tra hỏi bảo vật” trong tiểu thuyết võ hiệp, cho nên kích động quá, chưa biết ứng đối ra làm sao.
Sau khi bị bắt, trong đầu hắn còn nghĩ đến chuyện báo cảnh sát kìa.
Nhưng mấy thứ như điện thoại và đồng hồ truyền tin đều bị đối phương lột mất. Rõ ràng đối phương cũng không phải đám cao nhân ẩn dật mù tịt công nghệ khoa học kĩ thuật hiện đại.
Thực ra… nếu Joseph báo tên sư phụ Tống Thư Hàng của mình ra, hoặc là gào thét cầu cứu Tống Thư Hàng, thì với cảnh giới của Tống Thư Hàng bây giờ, hắn sẽ cảm ứng được mà khóa chặt vị trí của Joseph ngay.
Dù gì Bá Tống hiện tại cũng là Trảm Tam Thi Kiếp Tiên, thừa sức cảm ứng được.
Tiếc rằng trước đó Joseph căng thẳng quá.
Mãi đến khi con rối thô sơ kia cất tiếng cười lạnh, hắn mới đột nhiên nhớ ra mình có thể cầu cứu sư phụ Tống Thư Hàng!
Rõ ràng sư phụ Tống Thư Hàng của hắn có thực lực hơn xa đám cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết võ hiệp. Hồi tưởng lại sự kiện tà vọng lần trước, Joseph cảm thấy sư phụ giống tiên nhân trong truyền thuyết của Hoa Hạ hơn là cao thủ võ lâm nhiều.
Nhưng hắn không biết vì sao một tiên nhân như sư phụ lại chạy đến đại học Giang Nam để làm sinh viên, chắc sư phụ là loại tiên nhân thích khám phá hồng trần mà người ta hay nói nhỉ?
Cho nên, nếu hắn gọi sư phụ mà cầu cứu thì có lẽ sẽ hiệu quả! Nếu sư phụ quả thực là tiên nhân trong truyền thuyết thì sẽ nghe thấy tiếng cầu cứu của hắn thôi!
“Bây giờ còn muốn cầu cứu? Trên người ngươi còn giấu pháp thuật cầu cứu à?” Con rối thô sơ vội vàng nhấn tay xuống mặt đất, kích hoạt mấy trận văn đồ án, kết giới xuất hiện ngăn cản tất cả pháp thuật truyền tin cầu cứu.
Cẩn thận là trên hết!
Tuy tên Tây mũi lõ này tu vi tầm thường, tuổi tác không nhỏ, chắc hẳn sư phụ hắn cũng chỉ là một người Tây tu luyện hệ Thánh Quang nửa vời mà thôi. Song con rối thô sơ có tính cách cẩn thận vẫn phải lập kết giới để ngăn cản mọi điều ngoài ý muốn.
Trong kết giới của nó, dù người gã Tây trung niên này có sử dụng thủ đoạn cầu cứu gì cũng đừng hòng gửi tín hiệu pháp thuật ra ngoài được!
Sau khi kích hoạt kết giới, con rối thô sơ nhếch mép cười để lộ răng nanh sắc bén, nhìn Joseph chằm chằm. Nào, sử dụng pháp thuật cầu cứu cho ta xem đi?
Khi ngươi sử dụng pháp thuật lại phát hiện ra pháp thuật không thể phóng ra ngoài phạm vi kết giới, chính là lúc ngươi rơi vào hố sâu tuyệt vọng!
Trong ánh nhìn chòng chọc lạnh căm của con rối thô sơ, Joseph gọi toáng lên: “Sư phụ ~ hép ~ hép mi ~ Cứu ta với ~~”
Chẳng có pháp thuật cầu cứu, cũng chẳng có phù văn xuyên vân tiễn như tưởng tượng.
“Cầu cứu sư phụ” mà Joseph nói chính là há mồm ra gọi theo đúng nghĩa đen.
Con rối: “…”
Mẹ nó chứ, thế mà ta lại đi tin tên Tây mũi lõ này! Thế mà ta lại tin cái gã tu vi gà mờ này có vật bảo mệnh cao cấp như phù văn pháp thuật cầu cứu!
Lăn lóc nửa ngày trời, ai ngờ hắn lại gào mồm lên gọi người ta cơ chứ!
Con rối cảm thấy IQ của mình bị kéo thấp bằng kẻ địch, đã thế còn bị kinh nghiệm ngu ngốc phong phú của đối phương đè ra nhét hành.
Lúc này, con rối thố sơ chỉ hận không thể lập tức giã tên đàn ông phương Tây trung niên này ra bã.
“Câm miệng!” Con rối thô sơ thẹn quá hóa giận, nói: “Ngươi cho rằng ngươi gọi bằng mồm thì ai nghe thấy? Sư phụ của ngươi không nghe thấy tiếng ngươi gọi, còn lâu mới đến cứu ngươi! Má thằng phước… chỉ vì cái thể loại cầu cứu bằng mồm của ngươi mà ta lãng phí mất một lần bố trí kết giới. Không ngờ ta lại ngu ngốc đến mức đi tin ngươi có thủ đoạn cầu cứu bằng pháp thuật. Còn dám gọi nữa, ta sẽ đâm nát thận ngươi!”
Joseph: “…”
Kết giới? Thủ đoạn pháp thuật?
Nghe có vẻ con quái vật này cũng không phải là cao thủ võ lâm, mà thuộc cấp bậc tiên nhân giống như sư phụ. Nó là yêu quái trong truyền thuyết đó à?
Thế… sư phụ có cứu được ta không đây?
Joseph thấp tha thấp thỏm.
“Đừng có nghĩ đến tên sư phụ chết tiệt của ngươi nữa. Dù sư phụ ngươi có là ai thì cũng chẳng cứu nổi ngươi đâu. Nói mau, rốt cuộc ngươi chìa khóa thạch bàn của ta ở đâu rồi?” Con rối thô sơ nghiến răng nghiến lợi.
Joseph: "Ta. . ."
[Sao ngươi không hỏi hắn, hỏi xem tại sao hắn không hỏi sư phụ của ngươi là ai?] Lúc này, giọng nói ôn hòa quen thuộc vang lên bên tai Joseph.
Tuy giọng nói này là của thiếu niên, nhưng chất chứa trong đó lại là hương vị của năm tháng tang thương, là giọng điệu của cao nhân chuẩn không cần chỉnh.
Hai mắt Joseph sáng ngời lên.
Là sư phụ!
Lần trước khi đối mặt với quái vật trong sương mù, giọng nói của sư phụ cũng vang lên như vậy!
Sư phụ nghe thấy tiếng cầu cứu của ta!
Joseph vững lòng hắn.
“Hừ ~” Joseph dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống con rối thô sơ, bởi vì thân thể hắn vẫn đang bị treo lủng lẳng trên trần.
“Khi ngươi nói sư phụ ta không thể cứu được ta, sao không hỏi sư phụ ta là ai đã?” Joseph ngạo nghễ ngẩng cao đầu. Mặc dù động tác này sẽ khiến hắn hơi khó thở, nhưng nhất định lúc này phải thể hiện tư thế thật kiêu ngạo!
Con rối thô sơ: “…”
Nó không muốn tiếp lời Joseph, bởi vì vừa nãy nó đã bị Joseph kéo theo, sau đó dùng tiết tấu thiểu năng kéo thấp IQ và nhét hành một trận rồi.
Nếu bây giờ tiếp lời Joseph, nói không chừng chủ đề sẽ lại bị kéo vào tiết tấu thiểu năng như ban nãy mất.
Nhưng dù con rối thô sơ không tiếp lời, Joseph vẫn lớn tiếng hô lên.
“Sư phụ của ta họ Tống, tên Thư Hàng! Là sinh viên khoa Kĩ thuật Cơ khí Đại học Giang Nam!” Joseph hô vang tên sư phụ.
Sư phụ đã bảo mình báo tên của hắn, thì chắc chắn đối phương phải biết đến cái tên này.
Trong tưởng tượng của Joseph, sư phụ hắn chính là cao thủ võ lâm vang danh thiên hạ trong tiểu thuyết võ hiệp, vừa báo tên ra là cả giang hồ đều phải nể mặt vài phần.
“Tống Thư Hàng?” Phản ứng của con rối thô sơ cực kỳ kích động, thậm chí còn kích động hơn cả tưởng tượng của Joseph.
Thân thể con rối thô sơ rõ ràng hơi chấn động, thậm chí nó còn bất giác lùi về phía sau mấy bước.
Nhìn biểu hiện chấn kinh và thân thể run rẩy của con rối thô sơ này, Joseph nghĩ tên của sư phụ mình không chỉ đơn giản là võ lâm cao thủ, mà có khi phải ngang hàng võ lâm minh chủ, khiến cho đối phương nghe thấy thôi đã phải khiếp sợ kinh hoàng.
“Bá… Bá Tống.” Giọng nói của con rối cũng run lẩy bẩy theo.
Nó đã từng nghĩ tên tuổi ngàn năm đệ nhất thánh của Bá Tống chỉ là danh hão.
Nó đã từng coi Bá Tống là một tên nhóc gà mờ tứ phẩm cỏn con.
Nó đã từng đâm thận của Bá Tống, còn mưu tính đâm thêm vài lần.
Nó đã từng hạ nguyền rủa với Bá Tống.
Nó đã từng bắt tay với Tinh Tinh tướng quân của Thú giới để đối phó Bá Tống.
Nó còn từng hợp tác với Hải Vương muốn nhét hành Bá Tống.
Nhưng tất cả đều là “đã từng”.
Nó không thể nào ngờ được, Bá Tống mà nó nghĩ là hàng rởm bây giờ lại là đại lão Trường Sinh Giả có thể treo cả Chư Thiên Vạn Giới lên đánh như con, thậm chí còn là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Thiên Đạo đương nhiệm.
Con rối thô sơ run lẩy bẩy trọn vẹn ba mươi giây.
Sau đó, nó hạ quyết tâm hung ác, hóa tay phải thành lưỡi đao: “Một kẻ tu vi thấp kém như ngươi sao có thể là đệ tử của hắn? Mà… dù có phải đi chăng nữa, thì có kết giới phong tỏa, chưa chắc hắn đã cảm ứng được nơi này.”
Sát ý và khí tức trên mình con rối thô sơ đều phóng thích. Nó chậm rãi bước từng bước về phía Joseph.
Joseph đang bị treo bỗng rùng mình một cái, cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Mỗi bước của con rối thô sơ đều như giẫm thẳng vào lòng hắn, khiến tim hắn đập dồn dập.
Một bước, hai bước…
Khi con rối thô sơ bước ra bước thứ ba, bỗng có một ngón tay xuất hiện từ hư không, điểm ngay vào giữa hai lông mày nó.
Một chỉ này không chỉ điểm vào xác con rối thô sơ, mà còn truy ngược nguồn gốc, điểm thẳng căn nguyên của nó.
“Bá… Tống…” Con rối thô sơ phát ra tiếng kêu máy móc ngắt quãng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận