Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2932: Có muốn vui vẻ hơn không?

Chương 2932: Có muốn vui vẻ hơn không?
Hơn nữa Vũ Nhu Tử cũng thăng cấp rất nhanh, hoàn toàn không thua kém bạch long tỷ tỷ hay Tô thị A Thập Lục được Tô Thị Bình Tế Tiên Tử trợ giúp.
Thăng cấp nhanh có nghĩa chu kỳ đến tìm thiếu niên ba mắt tiền bối để cá cược sẽ ngắn hơn, lợi nhuận sẽ cao hơn.
Hơn nữa khác với kẻ nghèo túng như Tống Thư Hàng, cô là người thừa kế duy nhất của “Linh Điệp đảo”, vừa mở màn cô đã có đủ “bảo vật đặt cược” để bắt đầu ván đấu với thiếu niên ba mắt tiền bối rồi.
Đúng là một lựa chọn tốt.
“Vũ Nhu Tử, đợi qua tiệc mừng năm mới, ta cũng tặng quà cho cô nhé.” Tống Thư Hàng vươn tay để lộ ấn ký Tán Tài Vương Tọa, nói: “Sau bữa tiệc, ta và Bạch tiền bối sẽ cùng nhau đến tìm tiền bối ba mắt để kết thúc lần đặt cược cuối cùng. Sau khi xong việc, ta sẽ chuyển giao ấn ký này cho cô!”
“Cảm ơn Tống tiền bối!”
Vũ Nhu Tử vui vẻ đáp.
Sau khi nhận lấy quà của Vũ Nhu Tử, Tống Thư Hàng lại quay đầu nhìn Bạch tiền bối… Cuối cùng cũng đến màn quan trọng trong giao thừa năm nay của hắn!
Hắn nhìn Bạch tiền bối với ánh mắt mong đợi.
Bạch tiền bối nghi hoặc: “???”
Tống Thư Hàng: “!!!”
Chẳng lẽ Bạch tiền bối đã quên chuẩn bị quà mừng năm mới cho hắn rồi à?
Sau khi lương tâm của nhóm - Hoàng Sơn tiền bối tặng hắn một xấp tiền mặt xong, Bạch tiền bối là niềm an ủi duy nhất của hắn trong nhóm Cửu Châu số 1.
“À, ừ, đúng rồi.”
Bạch tiền bối ôm chặt Tiểu Âm Trúc, lấy một chiếc lì xì mỏng từ trong túi ra, đưa cho Tống Thư Hàng:
“Chúc mừng năm mới, Thư Hàng.”
Lì xì giấy mỏng tang.
Nhưng nếu như là quà năm mới mà Bạch tiền bối tặng, vậy chắc chắn là một khoản lớn đây.
Tống Thư Hàng tin rằng cho dù chỉ là một chiếc lì xì mỏng manh, nó cũng sẽ rất đặc biệt.
“Ta có thể mở ra xem không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Được.”
Bạch tiền bối gật đầu đáp.
Tống Thư Hàng cẩn thận mở miệng lì xì ra… Đây là kinh nghiệm đấy! Lúc xé lì xì không được quá kích động, tốt nhất là tách miệng lì xì, đừng xé thô bạo quá, nếu không có khi đến cả tiền trong lì xì cũng bị rách mất.
Sau khi gỡ miệng lì xì, Tống Thư Hàng rút đồ ở bên trong ra.
[Lì xì năm mới cho Tống Thư Hàng: 100 nghìn viên linh thạch cửu phẩm.]
[Linh thạch khấu trừ luôn vào khoản nợ.]
[Ký tên: A Bạch.]
[Ngày tháng: 24 tháng 1 năm 2020.]
Đó là một tờ giấy do Bạch tiền bối đích thân viết, nét chữ cũng đẹp như tiền bối vậy.
Quan trọng hơn là nội dung trên tờ giấy này rất đáng tiền!
Tống Thư Hàng cảm động nước mắt rơi đầy mặt.
Bạch tiền bối ra tay hào phòng thế đấy, chỉ là một giao thừa nhỏ nhoi mà đã tặng tận 100 nghìn viên linh thạch cửu phẩm!
Đây là chiếc lì xì nhiều tiền nhất mà hắn nhận được trong Tết năm nay.
“Vui không?”
Bạch tiền bối hỏi.
“Vui chứ!”
Tống Thư Hàng cảm động đáp… Không dám không cảm động, hắn phải cất kỹ tờ giấy này vào chỗ sâu nhất trong thế giới hạch tâm, coi như báu vật gia truyền. Hắn tuyệt đối sẽ không để nó bị tổn hại chút xíu nào, đây là 100 nghìn viên linh thạch cửu phẩm đấy!
“Vui là tốt rồi.”
Bạch tiền bối gật đầu hài lòng.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ liếc chữ viết trên tờ giấy, bản thể ở thế giới hạch tâm của cô suýt nữa cười tới chết sặc…
Qùa năm mới của Bạch đạo hữu khiến cô bất ngờ quá.
“100 nghìn linh thạch cửu phẩm ư?”
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ kinh ngạc nói. Hơn nữa còn là 100 nghìn linh thạch cửu phẩm, hình như đây mới chỉ là một phần món nợ của Bá Tống với Bạch Tiên Trưởng thì phải?
Xích Tiêu Kiếm tiền bối:
“Thư Hàng nợ nhiều lắm, ta cũng không nhớ nổi hắn nợ bao nhiêu nữa rồi.”
Tống Thư Hàng lặng lẽ cho Xích Tiêu Kiếm tiền bối hai mươi phát Dưỡng Đao thuật, ngăn cản hành vi đâm tim của nó.
“Đi thôi, chúng ta đi gặp Biệt Tuyết Tiên Tử, ta sẽ đưa niên thú mình bắt được cho cô ấy.”
Bạch tiền bối bế Tiểu Âm Trúc, đi tới thế giới hạch tâm.
Sau khi đi được hai bước, hắn đột nhiên híp mắt rồi quay đầu lại, nói với Tống Thư Hàng:
“Có muốn vui hơn một chút nữa không?”
“Muốn.”
Tống Thư Hàng thành thật đáp.
“Vậy… tặng ngươi hai thứ này đó.”
Bạch tiền bối xòe tay ra, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện hai tiểu tiên cảnh bị tiểu cầu bao vây.
Đây là thủ đoạn pháp thuật tương tự như Chưởng Trung Phật Quốc.
Tiểu cảnh giới lớn hơn là Dao Trì tiên cảnh mà Bạch tiền bối và Vũ Nhu Tử chuyển về, mảnh vỡ nhỏ hơn chỉ là một cung điện nhỏ dùng để chứa đồ, kèm theo một hồ nước.
Bọn chúng đều có khí tức Thiên Đình viễn cổ, là mảnh vỡ của Thiên Đình.
Đây là món quà thứ hai mà Bạch tiền bối chuẩn bị cho Tống Thư Hàng.
“Trên đường mang Dao Trì tiên cảnh về, ta và Vũ Nhu Tử phát hiện ra mảnh vỡ Thiên Đình nhỏ này… Ừm, rương báu mà Vũ Nhu Tử mở lúc trước được đặt ngay bên cạnh mảnh vỡ Thiên Đình này đó.”
Bạch tiền bối nói.
Vũ Nhu Tử đứng bên cạnh bổ sung:
“Mảnh vỡ Thiên Đình này vốn được rất nhiều con rối tứ phẩm canh gác. Hơn nữa nó cũng được che giấu rất tốt, ta và Bạch tiền bối thấy nó là vật có chủ nên cũng không định cướp đoạt. Thế nhưng khi chúng ta chuẩn bị rời khỏi đó, đống con rối kia đột nhiên nổ tung mà chết, đầu bay khắp nơi, quá là kích thích luôn… Mảnh vỡ Thiên Đình này trở thành vật vô chủ, ta và Bạch tiền bối bèn mang nó về.”
“Con rối? Nổ tung mà chết?”
Tống Thư Hàng ngẩn ra.
Tính thời gian Bạch tiền bối và Vũ Nhu Tử trở về, kết hợp với trải nghiệm của hắn, có khi nào trùng hợp thế không nhỉ?
“Trùng hợp thế à?”
Cọng tóc ngố của Sở các chủ lên tiếng.
“Trước đó một lúc, khi chúng ta và Tống Thư Hàng cứu Joseph, vừa hay xử lý một tên khôi lỗi sư lúc trước từng gây sự với Tống Thư Hàng… Tên đó ẩn nấp kỹ lắm, hơn nữa có lẽ hắn ta khá may mắn, được thừa kế truyền thừa của một khôi lỗi sư nào đó, bố trí phân thân ở rất nhiều nơi trong Chư Thiên Vạn Giới. Sau đó phân thân cầu của Tống Thư Hàng ra tay chém đứt căn nguyên của khôi lỗi sư đó, tất cả phân thân con rối trong khắp Chư Thiên Vạn Giới của hắn đều nổ hết.”
Bia đá đạo hữu bổ sung.
Vũ Nhu Tử chớp mắt:
“Nói cách khác, có thể là cùng một bọn hả?”
Cô không khỏi nhìn về phía Bạch tiền bối… Vật may mắn biết đi này quả là danh bất hư truyền, Bạch tiền bối may mắn như một lẽ tự nhiên vậy.
“Thế nhưng mảnh vỡ này không mở ra được, nó bị khóa rồi.”
Bạch tiền bối lấy ra mảnh vỡ nhỏ rồi đưa cho Tống Thư Hàng:
“Muốn mở được nó cần phải có chìa khóa phù hợp. Nếu như cứ cưỡng chế khởi động sẽ kích hoạt cơ chế phòng ngự, mảnh vỡ sẽ nổ tung, đến cả bảo vật trong đó cũng sẽ hóa thành tro bụi theo.”
Nếu như xem xét kỹ lưỡng có thể thấy trên mảnh vỡ Thiên Đình bị Chưởng Trung Phật Quốc thu nhỏ vào này có một ấn ký hình tròn… Cần phải lắp vào đó một đĩa tròn giải ấn nào đó vào đây.
Hơn nữa, Tống Thư Hàng lờ mờ cảm nhận được khí tức của Thiên Đế từ trong cung điện này… Chẳng lẽ tòa cung điện này có liên quan đến Á Nè Tử, là một phần Cung điện Thiên Đế của cô à?
“Chìa khóa ư?”
Cọng tóc ngố của Sở các chủ lập tức chuyển hướng, ngọn tóc ngố chỉ vào Joseph.
Nếu như cô nhớ không nhầm, lần trước con rối thô sơ kia bắt Joseph là để ép hỏi hắn một chìa khóa thạch bàn.
Tống Thư Hàng cũng nhìn về phía đệ tử dự bị của mình.
Dưới sự dẫn dắt từ may mắn của Bạch tiền bối, tất cả các điều kiện tiền đề đều chủ động tập hợp lại!
“Joseph, ngươi qua đây xem một chút!”
Tống Thư Hàng ngoắc Joseph.
Joseph nghe thế thì chạy bước nhỏ tới.
“Ngươi nhìn cái lỗ nhỏ trước cửa cung điện này đi, cái lỗ tròn tròn ấy, có ấn tượng gì không? Trong ký ức của ngươi có đồ vật gì có thể đặt vừa vặn vào đây không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Sư phụ, ta không chơi mô hình.”
Joseph đáp.
Tống Thư Hàng: “…”
Đây là Chưởng Trung Phật Quốc, không phải mô hình đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận