Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2934: Tuy rằng thực lực của Bá Tống ta còn yếu nhưng ta có một bầy tiền bối vạn năng nhé!

Chương 2934: Tuy rằng thực lực của Bá Tống ta còn yếu nhưng ta có một bầy tiền bối vạn năng nhé!
Nói chính xác thì đây có lẽ là bảo tọa Thiên Đế dự bị.
Cũng tức là bảo tọa Thiên Đế two.
Bảo tọa chính thức chắc hẳn nằm ở trong cung điện chuyên dụng của Thiên Đế… Mỗi lần Tống Thư Hàng mượn hình chiếu Thiên Đình viễn cổ của mỹ nhân rắn công đức để phòng ngự đều có thể nhìn thấy tòa cung điện có khí thế nhất nằm ở chính giữa kia.
“Ta còn tưởng là thuyền tiên chuyên dụng của Thiên Đế, không ngờ lại là vương tọa.”
Tống Thư Hàng thấy hơi tiếc… Từ sau khi được trải nghiệm tiên thoi xuyên qua Chư Thiên Vạn Giới của Bạch tiền bối two, Tống Thư Hàng cũng hy vọng mình có được một tiên thoi cấp cao.
Có nuôi được không là chuyện khác, cứ cất nó ở trong nhà mà ngắm cũng thấy vui mắt rồi.
Hơn nữa… hắn đã có vương tọa rồi.
Tổ hợp vương miện bụi gai + vương tọa nhẫn nại, trọn bộ giữ mạng kéo dài hơi tàn.
Chúng hữu dụng hơn chiếc bảo tọa Thiên Đế two chỉ dùng để nhìn trước mặt hắn đây nhiều.
Lúc này, Xích Tiêu Kiếm tiền bối cười nói:
“Thực ra đây không nhất định là vương tọa, nói không chừng là…”
“Xích Tiêu Kiếm đạo hữu ăn nói cẩn thận, Thiên Đế Tử vẫn có thể sống lại đấy.”
Bia đá đạo hữu bên cạnh vội vàng nhắc nhở.
“Đừng nói tiếp chuyện này nữa, Thư Hàng vẫn còn trẻ, hắn còn chưa muốn chết.”
Cọng tóc ngố của Sở các chủ nói.
Tống Thư Hàng: “???”
Tiền bối à, các ngươi nói gì thế? Sao tự nhiên lại liên quan đến chuyện ta chết thế?
Trong khi nói chuyện, hình chiếu hoa sen trong thế giới hạch tâm không đợi nổi nữa mà vươn ra, không biết xấu hổ mà liếm luôn vương tọa Thiên Đế two.
“Khoan! Đợi chút đã!”
Tống Thư Hàng ngăn thế giới hạch tâm liếm trường sinh chi đạo của Thiên Đế.
Đợi một lát nữa đảo chủ tiền bối sẽ chuyển mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ của hắn tới đây… Tống Thư Hàng đã đồng ý phải trông coi mảnh vỡ của hắn cẩn thận.
Vì thế trước lúc đó, hắn cần phải huấn luyện thế giới hạch cho tốt, bắt nó tạm thời khống chế hành vi liếm đạo của mình.
Sau khi nhận được mệnh lệnh cưỡng chế của Tống Thư Hàng, hình chiếu hoa sen chỉ đành lưu luyến không rời, đi một bước ngoái đầu 3 lần mà tạm thời rút lui.
“Tiểu trợ lý hạch tâm, chuyển luôn tiên cảnh Dao Trì ở cách vách đến khu vực mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ, góp phần trợ giúp cho hành động lát nữa của bọn Bắc Phương Đại Đế. Về phần cung điện vương tọa Thiên Đế này… tạm thời cứ để lại đã, dù gì nó cũng chỉ là một mảnh vỡ nhỏ thôi.”
Tống Thư Hàng nói:
“Mấy thứ như vương tọa Thiên Đế này không thích hợp để xuất hiện trước mặt các thành viên của Thiên Đình viễn cổ.”
“Ta đã nhìn thấy rồi.”
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ nói.
“Ta đã nhìn thấy rồi.”
Giọng nói của mỹ nhân rắn công đức truyền từ bụng của Tống Thư Hàng ra, cô bắt chước Phượng Nghi Cầm Chủ.
“Ta cũng nhìn thấy rồi, ta nhìn thấy đồng nghĩa A Thập Lục cũng nhìn thấy, A Thập Lục nhìn thấy đồng nghĩa bạch long tỷ tỷ cũng thấy.”
A Thập Lục - Áo choàng lên tiếng.
“Ta thấy được có nghĩa chủ của ta cũng thấy.”
Không biết từ lúc nào Quy tiền bối đã xuất hiện ở bên cạnh, nó lên tiếng nhắc nhở.
Tống Thư Hàng: “…”
Các ngươi đều thấy rồi thì ta còn giấu cái quỷ gì nữa!
“Tạm thời cứ đóng cửa cung điện này đi đã.”
Bạch tiền bối vươn tay ấn lên chìa khóa.
Tách tách ~
Ngay sau đó, cửa lớn của cung điện từ từ khép lại.
Bạch tiền bối tiện tay ném chìa khóa cho Tống Thư Hàng.
“Ớ? Được tạo thành từ linh thạch à? Chẳng trách lại gọi là chìa khóa thạch bàn. Linh thạch cũng có chữ “thạch”, chuẩn khỏi cần sửa.”
Khi đỡ lấy chìa khóa, thông qua xúc cảm, Tống Thư Hàng đã suy đoán ra nguyên liệu làm ra nó.
Hơn nữa, linh thạch này ít nhất cũng là cửu phẩm.
Sau khi suy nghĩ chốc lát, Tống Thư Hàng dặn dò:
“Tiểu trợ lý hạch tâm, ghi nhớ chiếc chìa khóa này... Về sau nếu dùng Khắc Kim Nhất Kích thì tuyệt đối đừng tiêu mất nó đấy.”
“Đã ghi nhớ xong ~”
Tiểu trợ lý hạch tâm đáp.
Tống Thư Hàng vuốt ve chiếc chìa khóa được làm từ linh thạch cửu phẩm này, đây chắc hẳn là vật phẩm linh thạch đầu tiên mà hắn có thể giữ lại được.
Bạch tiền bối xem giờ rồi nói:
“Đi thôi, không còn nhiều thời gian nữa, đi tìm Biệt Tuyết Tiên Tử thôi!”
“Hoạt động đếm ngược đến giao thừa rồi đối pháo hoa là do ta và Bạch tiền bối cùng thực hiện ~ Phải trở về thôi.”
Vũ Nhu Tử giơ tay lên, vui vẻ nói.
Trước đây cô toàn đón giao thừa trên Linh Điệp đảo, hơn nữa không phải năm nào cũng đón giao thừa… vì giao thừa cũng chẳng có ý nghĩa gì với tu sĩ cả. Nếu lần nào Linh Điệp Tôn Giả bế quan lâu một chút thì bỏ qua luôn.
Đây là lần đầu tiên Vũ Nhu Tử được đón giao thừa với nhiều người trong nhóm Cửu Châu số 1 đến thế, vì vậy cô rất vui vẻ, hưng phấn.


Thế giới hạch tâm, khu vực quy hoạch biệt thự view hồ.
Ở trong mảnh vỡ nhà ăn Thiên Đình số 111, Biệt Tuyết Tiên Cơ đang bận rộn làm việc, Sở Sở và Tiểu Thải thì đang hỗ trợ cô. Con rối tiên tử cũng đang ở bên giúp đỡ Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Các thành viên nhóm Cửu Châu số 1 tham quan mảnh vỡ Thiên Đình ở cách vách cũng lục tục trở về, cùng chờ đón buổi lễ giao thừa.
Hoàng Sơn tiền bối còn tổ chức các tiết mục nữa.
Đợi sau khi đếm ngược, tiệc giao thừa bắt đầu, các tiết mục cũng sẽ mở màn.
Lúc này, trên vườn hoa thảm cỏ bên hồ, vô số thân ảnh nhỏ nhắn đang nô đùa.
Thông Huyền Phương Trượng dẫn theo Tiểu Quả Quả, Lệ Chi Tiên Tử lại mang theo Thi và Chúc, Giao Bá Chân Quân dẫn theo một tiểu công chúa, đó là em gái của Ngư Kiều Kiều, Tuyết Lang Động Chủ mang theo hai con sói con, cộng thêm Đậu Đậu – kẻ rõ ràng đã lên đến ngũ phẩm nhưng vẫn có thể chơi đùa với bọn sói con.
Tiếng cười của Thi và Chúc, tiếng hú của sói con, tiếng bi bô của em gái Ngư Kiều Kiều, tiếng kêu gào thảm thiết của Tiểu Quả Quả hòa lẫn với nhau.
Tuyết Lang Động Chủ biến ra chân thân, ghé vào cỏ mà chợp mắt, trông chừng mấy đứa nhóc này.
Thông Huyền Phương Trượng ngồi bên cạnh Tuyết Lang Động Chủ, hai tay chắp thành hình chữ thập… Dù gì hắn cũng tu luyện bế khẩu thiền, bình thường chẳng lên tiếng nói chuyện nên cùng trông chừng lũ trẻ với Tuyết Lang Động Chủ luôn.
Bên hồ.
Lệ Chi Tiên Tử, Lục Tu Tiên Tử và Lưu Huỳnh Tiên Tử ngồi bên bờ, thả hai chân vào trong nước lắc lư, nhỏ giọng nói chuyện gì đó, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng cười vui tai.
Bên cạnh rừng cây.
Dược Sư và Giang Tử Yên ngồi dưới một gốc cây, tay cầm một tờ báo lớn, che đi tầm mắt của mọi người, đúng là giấu đầu hở đuôi… Không biết có phải họ đang thầm làm những chuyện cần thánh quang của thánh kỵ sĩ chiếu rọi hay không.
Trong những lần tụ tập trước, Dược Sư tiền bối toàn nói chuyện kỹ thuật luyện đan với Thất Tu tiền bối, Hoàng Sơn tiền bối, Bạch tiền bối, nhưng gần đây hắn chỉ đàm luận chuyện “thức ăn cho chó” có ngon không, quên luôn nghề chính của mình.
Cây đại thụ vốn trơ trụi ở phía sau cũng không nhịn được mà nở những đóa mai diễm lệ, phụ trợ cho Dược Sư và Giang Tử Yên.
Trên sân khấu được dựng lên tạm thời.
Hoàng Sơn và Thất Tu Thánh Quân đang hợp sức bố trí một quyển lịch khổng lồ… Đợi khoảnh khắc cuối cùng của năm cũ đến, họ sẽ xé đi trang lịch cuối cùng, lật ra trang đầu tiên của năm mới.
Bên cạnh sân khấu.
Nho gia Hằng Hỏa Tôn Giả đang múa bút viết câu đối, Nho gia Ngọc Cầm Tôn Giả ở bên cạnh đang mài mực cho hắn, Tàng Thiên Câu Chu Ly cũng ở bên đưa giấy viết câu đối cho Hằng Hỏa tiền bối, cứ như hầu hạ cha vợ vậy. Dù gì muốn lấy được Ngọc Cầm Tiên Tử trước tiên phải xây dựng quan hệ tốt với Hằng Hỏa tiền bối cái đã.
Tạo Hóa Pháp Vương, Đông Phương Lục Tiên Tử, Thất Sinh Phù Phủ Chủ đang điều chỉnh các thiết bị điện tử, chỉnh âm thanh lần cuối cùng cho sân khấu mừng năm mới sắp sửa bắt đầu tới đây.
Bạch Hạc Chân Quân trong hình thái tiên tử và Diệt Phượng Công Tử đang bày bộ đồ ăn, sắp xếp bàn ăn. Bạch Hạc Chân Quân vẫn rất phấn chấn nhưng trông Diệt Phượng Công Tử đã có vẻ mệt mỏi lười nhác, mùa đông đến rồi, hắn chỉ muốn cuộn mình bên lò sưởi để sưởi lông, chẳng buồn động đậy.
Cách đó không xa, A Thất đang chém Tam Lãng.
Tam Lãng luồn trên nhảy dưới, Tô thị A Thất mặt mày dữ tợn, như ác quỷ chui ra từ địa ngục, khí thế kia như muốn chém Tam Lãng qua giao thừa luôn vậy.
Ba Tống, mẹ Tống không rõ chân tướng, cứ tưởng rằng hai người đang luyện tập cho tiết mục cuối năm, họ ngồi xuống bên các thành viên của nhóm Cửu Châu số 1 làm khán giả, thỉnh thoảng còn hét 666, vỗ tay nhiệt tình.
Chỉ có Bắc Hà tiền bối đáng tin là âm thầm trải một giường bệnh, lấy đan dược trị thương ra.
“Đúng là một cảnh tượng hài hòa.”
Vừa mới vào đã nhìn thấy A Thất đang chém Tam Lãng, ánh mắt của Tống Thư Hàng không khỏi dịu dàng hơn.
Chuyện hạnh phúc nhất đời này của hắn là gặp được các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1.


Thấy đám người Tống Thư Hàng, Bạch tiền bối và Vũ Nhu Tử đi vào, Biệt Tuyết Tiên Cơ vẫy tay lia lịa:
“Ở đây này, Bạch đạo hữu ~”
Bạch tiền bối và Vũ Nhu Tử đi tới, chuẩn bị giao bất ngờ bí mật của tiệc giao thừa là “niên thú” cho cô.
Tống Thư Hàng vốn định theo sau nhưng Chúc lại chạy đến kéo áo khoác của hắn lại.
“Tống sư huynh, Tống sư huynh ~”
Chúc kêu lên.
Tống Thư Hàng ôm lấy cô:
“Có chuyện gì thế?”
“Tuyết đâu? Chẳng phải giao thừa là sẽ có tuyết rơi à?”
Chúc nói.
Nếu như giao thừa mà không có tuyết rơi thì còn gọi là giao thừa ư?
“Tuyết á?”
Tống Thư Hàng thở dài buồn rầu:
“Đây là thành phố Văn Châu mà… Cả nước đều có tuyết rơi, chỉ có mỗi Văn Châu là không có tuyết thôi.”
Từ nhỏ tới lớn, ở Văn Châu hắn chẳng mấy khi được nhìn thấy tuyết.
Nhưng mà cũng may ~ Hiện giờ hắn là tu sĩ nè ~
“Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử, làm một trận tuyết đầu tiên trong năm 2020 cho thành phố Văn Châu nào!”
Tống Thư Hàng lớn tiếng xin tiền bối giúp đỡ.
Hắn – Bá Tống, Kiếp Tiên trảm tam thi, tuy rằng không biết làm tuyết rơi nhưng hắn có nhiều tiền bối như thế, hẳn phải có một người biết chứ.
“Tuy rằng trong đạo hiệu của ta có chữ Tuyết nhưng ta không biết làm tuyết rơi. Ta có phải thuộc tính băng tuyết đâu cơ chứ.”
Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử đáp:
“Ngươi tên là Tống Thư Hàng nhưng ngươi có biết viết sách không?”
“Ta biết đọc sách.”
Tống Thư Hàng nghiêm túc đáp.
“Thực ra chủ của ta là hệ băng tuyết đó.”
Quy tiền bối ở bên cạnh nhắc nhở.
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng bừng lên.
Bắc Phương Đại Đế không những tu hệ băng tuyết mà còn dùng hệ băng tuyết để bước lên trường sinh chi đạo nữa kìa.
Vì thế hắn bèn dùng hệ thống mạng chat Tu Chân để liên hệ với Bắc Phương Đại Đế:
“Tiền bối, ngươi có đó không?”
“Không.”
Bắc Phương tiền bối nói:
“Đường đường một trường sinh đại đế như ta mà lại đi làm tuyết cho ngươi à, ta không cần mặt mũi nữa chắc?”
Tống Thư Hàng: “…”
Đường đường một trường sinh đại đế như ngươi, đến nhìn lén còn dám làm, dựa vào cái gì mà không thể làm tuyết rơi chứ?
“Vậy ta phải làm thế nào thì Bắc Phương tiền bối mới có thể không cần mặt mũi đây?”
Tống Thư Hàng hỏi thẳng.
Kinh nghiệm cuộc sống nói cho hắn biết, chỉ cần ra giá hợp lý, mặt mũi có thể vứt đi bất cứ lúc nào.
Đặc biệt là đại lão cái gì cũng có thể bán, chỉ cần linh thạch vào vị trí, mặt mũi còn bán đi bán lại nhiều lần được cơ.
“Không có gì hết.”
Bắc Phương Đại Đế đáp.
Hắn là người coi trọng mặt mũi nhất trong tứ phương đại đế của Thiên Đình đó.
“Ừm, lúc trước Bắc Phương Đại Đế có thông qua Quy tiền bối mà nhìn thấy bảo tọa Thiên Đế two ta vừa lấy được còn chưa xử lý kia không?”
Tống Thư Hàng biết rõ còn cố ý hỏi.
Bắc Phương Đại Đế: “…”
“Dù gì cũng bị nhìn thấy rồi nên ta có thể cho các tiền bối mượn vương tọa ~~”
Tống Thư Hàng cười nói:
“Làm một trận tuyết đầu tiên trong năm 2020 cho thành phố Văn Châu đi!”
Chương 2935:Không phục thì cắn ta đi này ~
Vì thế vài phút sau…
Trên bầu trời thành phố Văn Châu xuất hiện những bông tuyết như lông ngỗng, đây là trận tuyết mà phần lớn thanh niên sinh sống tại đây chưa từng nhìn thấy, là trận tuyết lớn trong truyền thuyết mà có thể chơi nặn cầu tuyết, ném tuyết, đắp người tuyết, lăn lộn trên nền tuyết! Nó đủ để khiến phần lớn người dân nơi đây biến thành Husky, nô đùa trong tuyết!
Trận tuyết này trải rộng khắp các ngóc ngách của thành phố, dưới sự điều khiển khéo léo của Bắc Phương Đại Đế, nó giáng đúng xuống thảm cỏ ven hồ trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng… Lúc này giữa thế giới hạch tâm và hiện thế có một thông đạo, đủ để Bắc Phương Đại Đế truyền sức mạnh vào.
Tuyết trắng nhanh chóng bao trùm toàn bộ thảm cỏ quanh hồ, ùn lên thành những đụn tuyết lớn… Hơn nữa những bông tuyết như lông ngỗng vẫn không ngừng rơi xuống, như là thừa tiền vậy!
Chịu ảnh hưởng từ pháp thuật của Bắc Phương Đại Đế, nhiệt độ trong một phạm vi nhỏ nhanh chóng giảm xuống, mặt hồ kết một lớp băng dày.
“Tuyết Lang, lớn quá, đủ rồi.”
Lục Tu Tiên Tử, Lệ Chi Tiên Tử và Lưu Huỳnh Tiên Tử vốn đang để chân trần đùa nghịch trong nước vội hô lên.
Nước đóng băng quá nhanh, chân của cả ba vị tiên tử đều bị đông cứng trong băng, dở khóc dở cười… Cũng may với cảnh giới tu vi của mình, họ không sợ cái lạnh mức độ này.
“Không phải ta, ta không làm mà, đừng nói lung tung.”
Tuyết Lang Động Chủ cũng đang bị kẹt trong đống tuyết dày buồn bực đáp.
Đỉnh đầu, vai và nửa người dưới của Thông Huyền Đại Sư đang ngồi bên cạnh hắn bị bao quanh trong tuyết.
Mấy đứa nhóc đòi Tống Thư Hàng làm tuyết để chơi lúc trước cũng bị chôn vùi trong đống tuyết, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ run bần bật.
Bọn chúng từ từ tiến lên trong đống tuyết, giống như đang học bơi vậy… Thỉnh thoảng chúng còn nhảy lên khỏi mặt tuyết, hô hấp không khí tươi mát như cá voi mập.
“Là ta nhờ một vị tiền bối làm tuyết rơi, nhưng vị tiền bối đó trọng thể diện lắm, tuy rằng bị bảo vật của ta dụ dỗ, làm cho chúng ta một trận tuyết lớn nhưng hiển nhiên hắn đang bày tỏ sự bất mãn từ sâu trong lòng với ta.”
Tống Thư Hàng nói.
Tuyết lớn thế này, chắc chắn là Bắc Phương Đại Đế cố ý.
Chết vì sĩ diện.
“A Tống tiếp chiêu ~”
Đúng lúc này, giọng nói của Lý Âm Trúc vang lên… Cô nhóc lúc trước còn ngủ gật bên người Bạch tiền bối lúc này lại vô cùng tỉnh táo.
Tống Thư Hàng quay đầu lại liền thấy một quả cầu tuyết có đường kính 2m đang đập thẳng về phía mình.
Dừng tay! Thế này không phải đang chơi ném cầu tuyết đâu!
Đương nhiên với thực lực Kiếp Tiên trảm tam thi hiện nay, Tống Thư Hàng có thể thoải mái tránh được quả cầu tuyết này… Nhưng thấy vẻ mặt mong đợi khi ném cầu tuyết của Lý Âm Trúc, Tống Thư Hàng chỉ đành mỉm cười, để quả cầu tuyết này đập thẳng vào mặt.
Dù sao cũng không đau mà.
Bụp ~
Cầu tuyết khổng lồ đập thẳng lên người Tống Thư Hàng rồi nát vụn.
Keng ~ Hình như có một vật cứng nào đó đập vào đầu hắn.
Tống Thư Hàng vươn tay ra tóm lấy thiếu nữ máy móc trốn trong cầu tuyết mà đánh lén…
Bọn nhóc này đã đánh giá thấp độ cứng sọ não của Tống Thư Hàng, lúc này hai mắt của thiếu nữ máy móc giống như đèn flash, không ngừng lấp lóe, chương trình trong não suýt thì lag luôn.
Tống Thư Hàng thả lỏng tay ra, thiếu nữ máy móc liền lăn lông lốc vào trong lòng Tống Thư Hàng, lắc lư như một con lật đật.
“Ta đã nói rồi, đánh lén Thư Hàng như thế không hiệu quả đâu, ngược lại còn khiến chúng ta trọng thương ấy chứ. Thế nên chẳng bằng giấu phân trong cầu tuyết ấy.”
Đậu Đậu đứng trên nền tuyết, nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Cũng chỉ có đồ ấu trĩ như Đậu Đậu mới nghĩ ra cách này.
Nhưng mà khiêu khích ta là sai lầm lớn nhất năm nay của ngươi đó. Đậu Đậu, sắp tới ngươi đừng có khóc đấy!
“Sở Sở!”
Tống Thư Hàng đột nhiên hô lên.
Sở Sở ngẩng đầu, nhìn về hướng Tống Thư Hàng:
“Sư phụ?”
“Từ sau khi cô trở thành môn hạ của ta, ta vẫn chưa đặt đạo hiệu cho cô, vi sư từng có bảy đạo hiệu, trong đó đạo hiệu Kim Cương Quân Tử Đao đã cho Tiểu Thải rồi. Hôm nay ta muốn cho cô đạo hiệu Tầm Đạo Thư Sinh. Sở Sở, ban đầu cô quyết định đi theo ta, gia nhập thành môn hạ của ta chính là vì muốn “tầm đạo”, mong có cơ hội chứng đạo. Đạo hiệu này có duyên với cô, vì thế hôm nay ta thưởng nó cho cô… Cô có thể đổi thành Tầm Đạo Tiên Tử, có chư vị tiền bối làm chứng.”
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói.
Sở Sở vốn không ngờ rằng sư phụ lại đột nhiên thưởng đạo hiệu cho mình vào lúc này.
Nhưng đối với cô, đạo hiệu mà sư phụ thưởng cho chính là một món quà năm mới tuyệt vời.
Đối với một tu sĩ mà nói, đạo hiệu có ý nghĩa rất đặc biệt.
Hơn nữa nếu đó là một đạo hiệu có ý nghĩa thì cũng có nghĩa vận khí của đệ tử sẽ nối liền với sư phụ.
“Tạ ơn sư phụ ban thưởng đạo hiệu.”
Sở Sở hành lễ với Tống Thư Hàng.
Mà trong khoảnh khắc hành lễ, dường như cô cảm thấy có vận khí và công đức khổng lồ giáng xuống người mình.
Bá Tống là đại lão công đức vô lượng, trong Chư Thiên Vạn Giới này rất khó tìm được tu sĩ có công đức thâm hậu như hắn.
Thân là đệ tử của hắn, sau khi được thưởng đạo hiệu, tất nhiên Sở Sở cũng sẽ được đại công đức che chở.
Sở Sở cảm thấy cơ thể bỗng nhẹ bẫng, thậm chí cả cảnh giới, đạo tâm đều tăng lên!
Đây là lợi ích khi có một sư tôn cường đại… Thu nhập môn hạ, ban thưởng đạo hiệu, chứng nhận xuất sư đều sẽ có lợi cả.
“Nhớ nghiêm túc tu hành, nếu lúc tu luyện có chỗ nào không hiểu có thể dùng hệ thống mạng chat Tu Chân để hỏi các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1.”
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói.
Dứt lời, hắn nhìn về phía Đậu Đậu:
“Đậu Đậu, ngươi xem, một Sở Sở nữa lại biến mất rồi ~”
Đậu Đậu: “???”
“Bắt đầu từ hôm nay, cô ấy sẽ là Tầm Đạo Tiên Tử.”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói.
Từ nay về sau, trên thế giới sẽ ít đi một Sở Sở, có thêm một Tầm Đạo Tiên Tử.
“Đồ ấu trĩ! Gâu ~”
Đậu Đậu tức giận nói.
Tống Thư Hàng vui vẻ đáp:
“Ta là sư phụ của cô ấy, ta có quyền này. Không phục thì cắn ta đi ~”
Sám hối đi, Đậu Đậu.
“Nếu như ngươi vẫn không phục, lát nữa ta sẽ gửi một thông báo hệ thống lên mạng chat Tu Chân, tuyển một trăm tu sĩ tên là Sở Sở trong Chư Thiên Vạn Giới vào môn phái của Bá Tống ta. Sau đó ta sẽ đổi đạo hiệu cho từng người một… để Chư Thiên Vạn Giới nhoáng cái mất đi một trăm Sở Sở.”
Tống Thư Hàng nói.
Đậu Đậu: “Gâu!”
Nó xông thẳng về phía Tống Thư Hàng.
“Đậu Đậu ca, đừng trúng kế khích tướng của Tống sư huynh, nếu như ngươi chạy lên cắn hắn, người đau chính là ngươi đó!”
Thi kéo Đậu Đậu lại, bình tĩnh phân tích.
Tống Thư Hàng:
“Ha ha ha ha ~”
Bụp ~ Cọng tóc ngố của Sở các chủ quất thật mạnh vào đầu hắn:
“Ngươi lớn ngần này rồi mà còn chấp nhặt với trẻ con. Ngươi là Kiếp Tiên trảm tam thi đó, so đo gì với bọn nhóc cơ chứ?”
“Sở tiền bối, ta cũng chỉ là một đứa trẻ thiếu vài phút nữa mới được mười chín tuổi thôi mà.”
Tống Thư Hàng nói.
Bụp bụp bụp ~ Sở các chủ lại đánh hắn thật mạnh vài phát nữa.
Này thì mười chín tuổi này! Mười chín tuổi à!
“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi ~ đến lúc đếm ngược rồi!”
Đúng lúc này, Vũ Nhu Tử lên tiếng.
Cô và Bạch tiền bối lần lượt bước lên sân khấu.
Năm cũ sắp kết thúc…
“Thời gian trôi qua nhanh quá.”
Tống Thư Hàng nhìn Bạch tiền bối và Vũ Nhu Tử, không nhịn được mà hồi tưởng lại cảnh tượng tình cờ gặp Vũ Nhu Tử và đi đón Bạch tiền bối xuất quan.
Một năm mới sắp bắt đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận