Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2952: Hình ảnh mà chỉ khi đủ một đôi mắt mới có thể nhìn thấy

Chương 2952: Hình ảnh mà chỉ khi đủ một đôi mắt mới có thể nhìn thấy
Nho Điển là tiểu sư muội đào ra, cho nên trả lại cho tiểu sư muội bảo quản.
Mà con mắt Thánh Nhân thứ hai thì là “tạ lễ” Đạo Tử thay Nho gia tặng Bá Tống.
Bá Tống đã giúp Nho gia quá nhiều.
Ngay cả “nghi thức Thiên Đạo đời 8.5” lần này cũng là nghi thức bọn họ mượn thế giới hạch tâm và mảnh vỡ Thiên Đế của Bá Tống để triển khai. Tuy nói Bắc Phương đạo hữu đã bàn xong điều kiện mượn dùng với Bá Tống, nhưng đối với Đạo Tử, Bá Tống bằng lòng cho mượn chính là một ân tình.
Ân bằng suối tuôn, đương nhiên nên dùng suối tuôn để đền đáp.
Hiện tại trong tay Bá Tống đã có một con mắt Thánh Nhân, như vậy con mắt thứ hai này cũng giao cho Bá Tống đi.
Hẳn là thầy cũng sẽ đồng ý với quyết định của hắn.
Dù sao, trong Chư Thiên Vạn Giới, có thể dùng con mắt của thầy tốt như thế, khiến “con mắt Thánh Nhân” vang danh thiên hạ cũng chỉ có Bá Tống.
Con mắt Thánh Nhân và Bá Tống có duyên!


Cùng lúc đó, trong thế giới hạch tâm.
Nửa người trên của Tống Thư Hàng đã hồi sinh hoàn tất, hắn vẫy tay một cái, lấy một bộ quần áo ra mặc vào, lại quần một cái chăn lên người mình.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, hắn lại triệu hoán vật trang sức toàn thân về.
Đặc biệt là “áo khoác Tống cầu béo”!
Vào thời khắc đại lão quả cầu béo Cửu U sắp hồi sinh như bây giờ, tồn tại của Tống cầu béo bèn trở nên nguy hiểm. Dù ai cũng không cách nào xác định khi nào thì nó sẽ đột nhiên kết nối với đại lão quả cầu béo phục sinh rồi khôi phục ký ức?
Để phòng chuyện bất trắc, Tống Thư Hàng gọi “áo khoác Tống cầu béo” về trước tiên, cũng duy trì liên hệ giữa thế giới hạch tâm và thế giới Tà Liên. Tốt nhất có thể đưa “áo khoác Tống cầu béo” đến chỗ Bạch tiền bối two.
Dù sao trước mắt cũng chỉ có Bạch tiền bối two có thể vững vàng áp chế “áo khoác Tống cầu béo”.
Ngay lúc Tống Thư Hàng triệu hoán vật trang sức, một quyển sách thật dày phá không mà đến.
Quyển sách đập về phía hắn, lờ mờ kèm theo tiếng sấm, thanh thế to lớn.
“Kẻ nào dám đánh lén công chúa nhà ta!” Mỹ nhân rắn công đức chui ra, miệng phát ra giọng nói điện tử trong trẻo hào phóng. Thân thể cô vây lấy Tống Thư Hàng nhằm bảo vệ hắn, phòng ngự trước quyển sách này.
Bang ~
Quyển sách nện lên trán mỹ nhân rắn công đức, phát ra tiếng vang tựa như đang rèn sắt vậy.
“Là Nho Điển, xem ra là Đạo Tử tiền bối cảm ứng được chúng ta cần Nho Điển, thế là đưa nó về. Thiên Đạo thật sự đáng sợ, trước mặt Thiên Đạo, quả thực không có bí mật riêng tư. Cũng may Đạo Tử tiền bối là chính nhân quân tử, nếu đổi sang một tên ngoài lạnh trong nóng nào đó, trời biết nó sẽ sưu tầm bao nhiêu lịch sử đen tối của người ta để lưu trữ lại?” Tống Thư Hàng khom lưng nhặt Nho Điển lên.
Mỹ nhân rắn công đức sờ trán mình.
Sau đó, cô nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Sau khi Tống Thư Hàng nhặt Nho Điển lên thì tùy ý lật qua lật lại.
Mỹ nhân rắn công đức: “…”
Ta bị nện trúng đấy!
Trán của ta bị Nho Điển nện mạnh vào đấy, phát ra một tiếng “bang ~” nặng nề đấy!
Sau khi thấy lực chú ý của Tống Thư Hàng đều tập trung trên Nho Điển, mỹ nhân rắn công đức trợn trắng hai mắt, thân hình cô mềm oặt ngã sấp trên đất, tựa như một con rắn chết: “A ~ gió nổi lên rồi.”
Sau khi giả chết thật lâu, mỹ nhân rắn công đức nằm rạp trên đất, lặng lẽ hí mắt nhìn Tống Thư Hàng.
Sau đó… cô bèn nhìn thấy tình cảnh khiến vảy trên người cô dựng thẳng!
Thế mà Tống Thư Hàng lại lấy từ trong Nho Điển ra một con mắt.
Con mắt này, thoạt nhìn rất phổ thông, không khác mấy với con mắt của nhân loại bình thường.
Thế nhưng, năm nay chỉ cần là người tu luyện, sau khi nhìn thấy tròng mắt này đều có thể lập tức nhận ra nó!
Con mắt Thánh Nhân Nho Gia thứ hai!
Dường như bên tai mỹ nhân rắn công đức nghe được một tiếng nhắc nhở: Ting ~ chúc mừng người chơi “Bá Tống” tập hợp đủ bộ trang bị màu xanh “đôi mắt Thánh Nhân Nho Gia” (trái) (phải).
“Con mắt Thánh Nhân?” Tống Thư Hàng nhẹ nhàng dùng niệm lực nâng con mắt này lên.
Cùng lúc đó, trong hư không có một tấm “lưới máu” độn tới.
Đây là lưới máu do một giọt máu Thánh Nhân Nho Gia đồng hóa cùng thân thể Tống Thư Hàng biến thành, bên trong lưới máu có một ít khí quan quý giá không cách nào dùng “hồi sinh” để có lại chúng nó của thân thể Tống Thư Hàng.
Chẳng hạn như “mắt thần thứ ba” và một con mắt Thánh Nhân Nho Gia khác…
“Một đôi mắt Thánh Nhân Nho Gia.” Tống Thư Hàng dùng niệm lực nâng chúng nó lên.
Thế mà lại góp đủ rồi?
Vậy… có nên thử lắp chúng nó lên không nhỉ? Trong lòng Tống Thư Hàng đột nhiên hiện lên một ý niệm như vậy.
Suy nghĩ của hắn vừa lóe lên, Tạo Hóa Tiên Tử lập tức cảm ứng trong lòng, hiện lên.
Cô dịu dàng đi đến phía sau Tống Thư Hàng, duỗi hai tay ra, nhẹ nhàng che hốc mắt Tống Thư Hàng.
Móc mắt không đau!
Đôi mắt vừa hồi sinh của Tống Thư Hàng bị Tạo Hóa Tiên Tử nhẹ nhàng linh hoạt lấy xuống, cũng được Tạo Hóa Tiên Tử bảo quản, để phòng lúc cần tới.
Tiếp đó, Tạo Hóa Tiên Tử lại thuần thục lắp đôi mắt Thánh Nhân Nho Gia vào hốc mắt Thư Hàng.
Mắt thần thứ ba trong hư không cũng thong thả trở về vị trí của mình.
Các khí quan quý giá khác được máu Thánh Nhân bao lấy cũng theo về chỗ cũ.
Mỹ nhân rắn công đức nằm trên mặt đất, nghiêng đầu không giả chết nữa, cô tò mó nhìn Tống Thư Hàng, muốn xem sau khi Tống Thư Hàng tập hợp đủ đôi mắt thì sẽ có biến hóa đặc thù gì?
Nóng!
Độ nóng tăng lên cực nhanh!
Sau khi tập họp đủ đôi mắt Thánh Nhân, Tống Thư Hàng cảm thấy hốc mắt mình điên cuồng nóng lên.
Ngay cả năng lực chịu đựng đau đớn của hắn cũng cảm thấy phát bỏng, vậy nhiệt độ này đã rất khó lường.
Cũng may cảnh giới thực lực của hắn hiện tại đã đạt đến trình độ Kiếp Tiên “trảm tam thi”, nếu không e rằng hốc mắt của hắn lại bị “mắt Thánh Nhân Nho Gia” làm bỏng đến cháy đen như trước kia mất.
Bởi vì con mắt Thánh Nhân Nho Gia không ngừng nóng lên, hốc mắt Tống Thư Hàng không ngừng tiết ra nước mắt Kiếp Tiên, lại bị mắt Thánh Nhân làm bốc hơi, hóa thành một mảng sương trắng, bao phủ khu vực trước hốc mắt.
Hồi lâu sau…
Rốt cuộc Tống Thư Hàng mới thích ứng với mắt Thánh Nhân Nho Gia.
Hắn từ từ mở mắt ra.
Mắt Thánh Nhân linh hoạt xoay chuyển trong hốc mắt.
“Sương lên rồi à?” Tống Thư Hàng hỏi.
Sở các chủ trả lời với ý thơ: “Đây không phải sương, đây là nước mắt của ngươi.”
“Nếu không thì thu chúng nó lại đi?” Tống Thư Hàng đề nghị. Nước mắt Kiếp Tiên hóa thành sương mù là tài liệu luyện khí quý báu đấy.
Đang lúc nói chuyện, hai mắt Tống Thư Hàng mắt đầu khẽ chuyển động.
Đôi mắt Thánh Nhân Nho Gia tập trung tiêu cự, nhìn chằm chằm mảng “sương mù” kia.
Sương mù tựa như một màn hình, mắt Thánh Nhân xuyên qua “màn hình” này, thấy được rất nhiều hình ảnh chợt lóe lên.
Có hình ảnh Vân Tước Tử thoáng hiện.
Có hình ảnh tay chân luống cuống ôm một đứa bé.
Có hình ảnh tự tay may Nho y cho đệ tử.
Có hình ảnh một đôi tay mạnh mẽ nhẹ nhàng viết “Nho văn” trên tờ giấy trắng.
Cuối cùng… hình ảnh dừng lại trên “Nho văn”.
Tống Thư Hàng không biết một chữ nào trong Nho văn này cả, nhưng thông qua con mắt Thánh Nhân Nho Gia, hắn lại có thể thần kỳ đọc hiểu ý nghĩa văn tự, con mắt Thánh Nhân tự mang tính năng phiên dịch.
Bài Nho văn này ghi lại phân tích của Thánh Nhân đối với “năng lực thiên phú” của mình.
Cùng với… truyền thừa.
Thánh Nhân Nho Gia từng nghiên cứu và suy xét, biến “năng lực thiên phú” của mình thành pháp thuật để truyền thừa lại.
Nghiên cứu của hắn thành công, nhưng cũng có thể nói là thất bại.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì cái giá để truyền thừa năng lực thiên phú này đắt đến mức khiến người ta không cách nào chịu nổi.
Tiêu hao một con mắt Thánh Nhân Nho Gia + một trường sinh chi đạo thì có thể đạt được cơ hội kế thừa thiên phú của Thánh Nhân.
Xác suất thành công còn không phải một trăm phần trăm…
Lại thêm, con mắt Thánh Nhân khác với “con ngươi Bá Tống”.
Nó, cũng chỉ có hai con như thế, không mọc mới được!
Thánh Nhân không có sở thích móc mắt mình như Bá Tống.
Nói cách khác, hai con mắt Thánh Nhân này, ở trạng thái may mắn nhất cũng chỉ có thể để hai người thừa kế thiên phú của Thánh Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận