Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2956: Tín hiệu áp đảo trời xanh

Chương 2956: Tín hiệu áp đảo trời xanh
Lúc này Thiên Đế và Tống Thư Hàng vốn chỉ cách nhau hơn một mét, đối với nhóm đại lão mà nói, khoảng cách này thật sự quá ngắn, gần như bằng không.
Hơn nữa Thiên Đế bây giờ là phục sinh hoàn mỹ, cô muốn ra tay đâm người khác một kiếm trong khoảng cách này thì không ai trong Chư Thiên Vạn Giới tránh được!
Ngay nháy mắt khi Thiên Đế xuất kiếm…
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ nắm chặt thời gian, nhanh chóng giảng giải: “Tới rồi, đây chính là tuyệt chiêu của Thiên Đế: già nua si ngốc kiếm! Người trúng kiếm đều hóa thành già nua si ngốc trong thời gian dài đằng đẵng trôi qua!”
Tống Thư Hàng: “! ! !”
Thế nên mới nói… thứ như tên chiêu thức là rất quan trọng.
Chiêu thức như nhau, uy lực như nhau, ý nghĩa như nhau, nhưng đổi cái tên độ ngầu sẽ hoàn toàn bất đồng.
“Già nua si ngốc kiếm” và “Tuế Nguyệt kiếm”: mây mù lượn qua, nước chảy mười năm mà Thiên Đế nói ra có tính chất tương đồng, nhưng độ ngầu lại chênh nhau khoảng cách cả một vị diện.
Nếu như “Cơ sở quyền pháp*Nhị” của ta đối thành “Lưu Tinh quyền - Phá Nguyệt Hàm Cao Nhạc, Lưu Tinh Phất Hiểu Không”, độ ngầu cũng có thể đột phá chân trời!
Lúc đối mặt với một kiếm này của Thiên Đế, trong cái đầu cấp “Kiếp Tiên trảm tam thi” của Tống Thư Hàng thế mà lại còn cấp tốc hiện lên rất nhiều ý niệm liên quan.
Đương nhiên, cũng không phải hắn buông bỏ chống cự. Lúc đối mặt với một kiếm này của Thiên Đế, thân thể Tống Thư Hàng vẫn tránh né một chút theo bản năng.
Chỉ là phạm vi một mét quá nhỏ, hoàn toàn nằm trong lĩnh vực “thời gian chi đạo” của Thiên Đế.
Ngón tay Thiên Đế cuối cùng vẫn đâm lên người Tống Thư Hàng!
Lực lượng thời gian, tuế nguyệt cưỡng chế thúc giục.
Bị một kiếm này ảnh hưởng, thân hình Tống Thư Hàng cương cứng tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Trong đồng tử của hắn, có rất nhiều luồng sáng tin tức đang nhanh chóng giải toán. Đó là do lúc con mắt Thánh Nhân Nho Gia tiếp thu một ít tin tức thì cũng chuyển hóa chúng nó, phản hồi cho Tống Thư Hàng.
Mấy hơi thở sau.
“Phù ~” Thiên Đế Tử thở ra như lan, thu hồi ngón tay.
“Cô làm gì Thư Hàng vậy?” Cọng tóc ngố của Sở các chủ hỏi.
Sở các chủ cũng không có ý động thủ với Thiên Đế, dùng cảnh giới của cô tự nhiên có thể nhìn ra một kiếm này của Thiên Đế không hề tổn thương đến Tống Thư Hàng.
“Trước tiên đâm Tống tiền bối “Trình Lâm” này một kiếm, xem như thu hồi chút lợi tức nạ ~ thuận tiện cũng luyện xúc cảm chém Trình Lâm một chút… Đến lúc ta chém “Trình Lâm” chân chính một kiếm là có thể thông thạo hơn chút rồi.” Thiên Đế Tử trả lời.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ: “…”
“Sau đó, nhân một kiếm này kết thúc trạng thái “đốn ngộ” dài dằng dặc kia của Tống tiền bối, cho hắn một phần đáp án.” Thiên Đế Tử tiếp tục nói.
Sau khi Tống Thư Hàng chém cô một lần thì chịu ảnh hưởng trước khi nguyên thần của cô “thần hình câu diệt”, vẫn luôn trong một loại trạng thái đốn ngộ + ngộ đạo.
Có điều thứ như “đốn ngộ” này nếu kéo dài quá lâu, hiệu quả cũng sẽ dần tán đi, mất đi linh hồn của việc “đốn ngộ”.
Dù sao cái gọi là “đốn ngộ” thì quan trọng nhất chính là linh quang lóe lên lúc “ngộ”.
Cho nên lúc này Thiên Đế mượn một kiếm này, cho Tống Thư Hàng một phần đáp án chính xác, để hắn lui khỏi trạng thái đốn ngộ đã mất đi linh hồn kia.
“Cô cho Thư Hàng tin tức gì vậy?” Xích Tiêu kiếm hỏi.
Nó có thể cảm nhận được khí tức “trường sinh chi đạo” trên người Tống Thư Hàng càng ngày càng hoàn thiện… tin tức Thiên Đế cho Tống Thư Hàng đang bổ khuyết trường sinh chi đạo của hắn ư?
“Ngoài bộ phận trói buộc kia ra, Thiên Đình viễn cổ chi đạo có vài phần tương tự với “hệ thống mạng chat Tu Chân” của Tống tiền bối. Thứ ta giao cho Tống tiền bối chính là tin tức hoàn chỉnh của bộ phận này, cùng với lĩnh ngộ của bản thân ta.”
Bia đá đạo hữu: “Có phải cô còn có ý đồ khác với Thư Hàng hay không?”
“Nếu như ta nói ta đã không còn bất kỳ ý đồ gì với Tống tiền bối, các ngươi tin không?” Thiên Đế Tử nói.
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ: “Ta tin!”
Dùng lời nói hiện nay, Phượng Nghi Cầm Chủ gần như là fan não tàn của Thiên Đế.
“Cảm ơn Phượng Nghi Tiên Tử tín nhiệm.” Thiên Đế Tử cười trả lời: “Nhưng chính ta cũng không tin nạ ~”
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ: “! ! !”
“Đi thôi, chờ qua mấy này nữa ta sẽ trở lại.” Thiên Đế Tử suy nghĩ một lát, duỗi tay chụp một trảo lên người Tống Thư Hàng, chụp lấy chiếc chăn tạm thời không phát huy được tác dụng kia của hắn xuống, phủ lên người mình.
Sau khi quấn chăn xong, cô mới tán đi huyễn thuật trên người.
“Đi làm gì?” Xích Tiêu kiếm nghi hoặc hỏi.
Thiên Đế: “Nói rồi, chém Trình Lâm.”
“À, vậy cô biết Trình Lâm đang ở đâu không?” Xích Tiêu kiếm hỏi.
Thiên Đế: “Đừng lo… Ta có manh mối.”
Dứt lời, đôi chân dài của Thiên Đế đá một cái vào hư không, mở cánh cửa không gian ra, lẩn vào trong đó biến mất.
Xích Tiêu kiếm: “…”
Sau khi suy nghĩ, nó liên hệ với Xích Tiêu Tử đạo trưởng: [A Tiêu.]
Xích Tiêu Tử đạo trưởng: “? ? ?”
A Tiêu là xưng hô quái quỷ gì vậy?
Xích Tiêu kiếm: [Trước đó ta nghe Âm Trúc gọi Thư Hàng là A Tống, đặc biệt thân mật, vì thế ta muốn đổi khẩu vị. Nhưng nếu gọi ngươi là A Xích, cảm thấy như đang mắng người vậy. Cho nên, ta chọn biệt danh A Tiêu này.]
Xích Tiêu Tử đạo trưởng: “…”
[Nói chính sự, A Tiêu, Thiên Đế muốn đi chém Trình Lâm. Ngươi bảo Trình Lâm chú ý an toàn.] Xích Tiêu kiếm nhắc nhở.
Xích Tiêu Tử đạo trưởng suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Ngươi trực tiếp nói với Thiên Đế, Trình Lâm đi đảo thần bí rồi.”
Xích Tiêu kiếm: [? ? ?]
Bán đồng đội như vậy, thật sự không thành vấn đề chứ?
“Trên thực tế, Trình Lâm vẫn luôn tìm Thiên Đế. Nếu Thiên Đế muốn đi chém Trình Lâm, vậy vừa hay thỏa mãn nguyện vọng của hai người, chẳng phải đẹp thay?” Xích Tiêu Tử đạo trưởng trả lời.
Xích Tiêu kiếm: [Có vẻ rất có lý.]
Nhưng mà, Thiên Đế Tử đã đi xa rồi.

Cùng lúc đó, trong nhóm thảo luận lâm thời kia của Tống Thư Hàng.
“Trình Lâm Tiên Tử, cô có nắm chắc đối mặt với Thiên Đế không?” Bạch tiền bối thuận miệng hỏi một câu.
Hắn biết Trình Lâm cũng vẫn luôn chú ý đến tình huống bên phía Tống Thư Hàng, chắc chắn chuyện Thiên Đế hồi sinh thì Trình Lâm cũng âm thầm nhìn trộm.
“Không nắm chắc, nhưng không sao cả, Bạch đạo hữu… tiểu nữ tử đã là kẻ chết đến không thể chết lại.” Trình Lâm Tiên Tử trả lời: “Huống hồ, Thiên Đế đi tìm Trình Lâm Tiên Tử thì có quan hệ gì với Trình Cẩu Đản ta? Trình Lâm là ai, ta không biết.”
“Ừm, vậy thì tốt.” Bạch tiền bối bình tĩnh trả lời.
Thành viên nhóm Cửu Châu số 1 lúc đối mặt với đủ loại trò chuyện “cuồng lãng cục” đều có một tâm thái bình tĩnh.
“Lại nói, Tống Thư Hàng, ngươi thế nào rồi?” Trình Lâm Tiên Tử lại hỏi.
Chịu một kiếm của Thiên Đế, nhục thân đều bị cố định tại chỗ không nhúc nhích được, không biết ý thức còn có thể giao lưu hay không.
[Hệ thống nhắc nhở: Bá Tống đang đứng máy…Xin liên lạc lại sau.]
“Lại đứng máy à, không phải ta nói ngươi đâu, nhưng thiết bị phần cứng này của ngươi phải mau thăng cấp một chút, theo kịp thời đại.” Trình Lâm Tiên Tử nói.
Nhưng Tống Thư Hàng lúc này đã không cách nào trả lời Trình Lâm.
Dưới một kiếm “Tuế Nguyệt kiếm: mây mù lượn qua, nước chảy mười năm” của Thiên Đế, hắn phát hiện dường như tín hiệu của mình bắt đầu ma sát nối tiếp với một tín hiệu khác trong hư không.
Sở dĩ nối tiếp là vì hai tín hiệu này có cùng nguồn gốc.
Một là tín hiệu của bản thân Tống Thư Hàng, một cái khác… là tín hiệu cao cao tại thượng, siêu việt Chư Thiên Vạn Giới, áp đảo trời xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận