Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2977: Nghỉ tết đang làm gì đó? Có rảnh không? Có thể tới ứng cứu không?

Chương 2977: Nghỉ tết đang làm gì đó? Có rảnh không? Có thể tới ứng cứu không?
Có nhiều thứ phải độc nhất vô nhị mới thú vị. Có nhiều thứ không chia sẻ cho ai khác mới là vương đạo.
“Ngươi không giết được ta, Thiên Đạo Cầu. Bất hủ bất diệt là tính chất thế nào, ngươi phải hiểu rõ mới đúng.” Vầng mặt trời màu đen bị đánh nổ hết lần này đến lần khác, nhưng hạch tâm trong cơ thể nó lại là vật chất Thiên Đạo bất hủ bất diệt.
Bị đánh nổ thì tổ hợp lại lần nữa là được.
Chỉ cần Đạo Tử không thể hủy diệt những vật chất bất hủ bất diệt kia thì nó không thể bị giết chết.
Mà khác với tổ hợp Vân Tước Tử Tiên Tử + khúc xương bất hủ, vì quan hệ giữa vầng mặt trời màu đen và vật chất bất hủ vốn là cùng nguồn gốc, cho nên nó không lo vật chất Thiên Đạo bất hủ bị người ta đoạt mất.
Dù có bị cưỡng ép lấy mất vật chất bất hủ trong thể nội rồi mới bị đánh nổ, thì một “nó” mới toanh vẫn sẽ ngưng tụ trên vật chất Thiên Đạo bất hủ. Thậm chí nó còn có thể ngưng tụ trên bất cứ hạt vật chất bất hủ nào!
Uỳnh! Đạo Tử lạnh lùng băng giá đánh nổ vầng mặt trời màu đen một lần nữa. Lực lượng của vầng mặt trời màu đen không ngừng bị làm suy yếu.
Vầng mặt trời màu đen không phải là Thiên Đạo đương nhiệm.
Cho nên về lý thuyết, chỉ cần đánh, đánh nữa, đánh mãi, rồi sẽ đến lúc năng lượng của nó tiêu hao cạn kiệt.
Khi năng lượng tiêu hao đến mức cạn kiệt, thì tuy vẫn còn tính chất bất hủ bất diệt, nhưng nó chỉ có thể nằm bẹp một chỗ mà không nhảy ra gây sự được nữa.
“Cứ tiếp tục như vậy chẳng có ý nghĩa gì, Thiên Đạo Cầu. Ngươi không thể phá hủy bất hủ bất diệt, cũng như ngươi không thể phá hủy được chính mình.” Vầng mặt trời màu đen nói.
Tuy bị đánh sấp mặt, nhưng vầng mặt trời màu đen kiên quyết không chịu yếu thế trên trận địa võ mồm.
Mà nó cũng chẳng có sức đánh trả.
Nếu nó tập trung tất cả lực lượng của vật chất bất hủ rồi bộc phát trong chớp mắt thì có thể đánh một trận ra trò với cả Thiên Đạo, nhưng không cần thiết.
Đối phương là Thiên Đạo đương nhiệm, khi đang nhậm chức thì hắn là vô địch.
Đánh lại được thì sao chứ?
Dù có thể bộc phát sức mạnh ngang hàng trong một thời gian ngắn, nhưng sau đó vẫn bị đè ra đất đánh thôi.
Nói không chừng nó đánh trả còn kích thích sự tàn bạo của đối phương, khiến đối phương đánh hăng hơn ấy chứ.
Cho nên chiếm lợi ngoài miệng là được rồi.
Còn thân thể chịu đựng tí là được.
“Ta rất tò mò.” Khi đang đè đối phương ra đánh nhừ tử, Đạo Tử vẫn không quên duy trì phong độ quân tử nhẹ nhàng, tóc dài theo gió tung bay, quần áo chẳng hề xô lệch.
Hành hung người ta mà khí chất vẫn đầy mình.
Điểm duy nhất không được hoàn mỹ là nét mặt của Đạo Tử tiền bối đơ quá, không thể dùng biểu cảm để thể hiện khí chất nho nhã được.
Đây là lần đầu tiên Tống Thư Hàng trong trạng thái nhập mộng phát hiện ra đánh nhau cũng có thể nghệ thuật đến thế, cũng có thể đẹp trai lai láng xuất trần đến thế.
Không hổ là đệ tử hàng đầu của Thánh Nhân Nho Gia!
Tiếc là hắn không học được.
“Ngươi đã ngã xuống khỏi vị trí Thiên Đạo, mà vẫn duy trì tính chất bất hủ bất diệt. Thế rốt cuộc ngươi còn phải khổ thế làm gì?” Đạo Tử vừa đánh vừa hỏi.
“Ngươi cũng đã trải qua quá trình Thiên Đạo sụp đổ, lẽ nào ngươi không biết trạng thái sau khi sụp đổ là gì ư?” Vầng mặt trời màu đen cười lạnh hỏi lại.
“Quả nhiên là không được tốt đẹp cho lắm.” Đạo Tử gật đầu. Đến lúc rồi, kết thúc thôi.
“Đến lúc rồi phải không?” Vầng mặt trời màu đen cũng nói.
Nó vừa dứt lời, tư thế của Đạo Tử ở đối diện đã thay đổi.
Từ tư thế đánh đập hành hung ngầu lòi, biến thành tư thế nhìn xuống.
Đạo Tử xòe tay ra, vung lên cao, ấn xuống vầng mặt trời màu đen.
Uỳnh!
Lực lượng khai thiên tích địa bộc phát từ lòng bàn tay Đạo Tử.
Năm ngón tay của Đạo Tử phủ xuống, lòng bàn tay hóa thành thế giới địa ngục, bao phủ cả vầng mặt trời màu đen và tất cả vật chất bất hủ.
Trong lúc nhấc tay, hắn đã mở ra một thế giới tạm thời.
Ngay khi vầng mặt trời màu đen và những vật chất bất hủ kia bị bao trùm, thế giới địa ngục cũng bắt đầu không ngừng luyện hóa bọn chúng.
Cách luyện hóa này không thể thực sự đánh tan vầng mặt trời màu đen bất hủ bất diệt.
Nhưng có thể vây khốn chúng giống như phong ấn.
[Kết quả là cũng chỉ có thể áp chế tạm thời như Công Đức Đạo Nhân.] Nội tâm vầng mặt trời màu đen cực kỳ bình tĩnh.
Thậm chí với thứ phong ấn này mà muốn vây khốn nó cũng là vô cùng khó.
Dù là phong ấn cấp Thiên Đạo cũng chẳng thể giam giữ nó quá lâu.
Bản thân tính chất bất hủ bất diệt đã là một loại gian lận.
Phong ấn tinh diệu đến mấy mà bị mài mòn bởi tính chất này thì cũng phải từ từ hé ra thôi.

Đạo Tử nắm tay một cái, tóm gọn thế giới địa ngục kia trong lòng bàn tay mình.
Nhưng hắn lại rất rầu lòng vì không biết nên xử lý thứ này thế nào cho phải.
Hắn không thể giắt túi mang theo tiểu thế giới địa ngục này đi khắp nơi được.
Thân là Thiên Đạo 8.5… thực ra phong độ của hắn rất chập chờn.
Thậm chí chính hắn cũng không biết khi nào mình sẽ đột ngột hóa đạo sụp đổ, dung nhập vào Thiên Đạo.
Vì phong độ chập chờn như thế, cho nên khi Đạo Tử vừa ngồi lên cái ghế Thiên Đạo thì đã liều mạng thực hiện toàn bộ chấp niệm của tất cả đạo hữu, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đạo Tử cũng nghĩ đến việc phong ấn đối phương, nhưng hắn vừa lên làm Thiên Đạo, tạm thời chưa tạo ra được phong ấn nào thích hợp.
“Không thể giải quyết được vật chất bất hủ bất diệt thì cũng không thể xử lý được nó.” Đạo Tử thở dài.
Đối mặt với con rùa sắt này, dù răng Đạo Tử có cứng đến mấy thì cũng không ăn được.
[Bá Tống, ngươi thấy sao?] Đạo Tử nâng tiểu thế giới địa ngục lên rồi hỏi: [Ta không thể duy trì quá lâu… chính ta cũng không biết khi nào thì mình sụp đổ, thời gian của các ngươi không còn nhiều lắm đâu.]
Tống Thư Hàng: “…”
Đạo Tử sư huynh, ngài hỏi ta câu này là nhầm người rồi!
Nếu quả thực trong Chư Thiên Vạn Giới có người biết cách giải quyết vật chất bất hủ bất diệt… thì người đó tuyệt đối không thể là ta được!
Mà đống vật chất bất hủ này lại còn có chủ nữa chứ!
Nếu chúng không có chủ thì Tống Thư Hàng có thể cho kim đan cá voi mập ra nhìn xem có muốn nuốt vào bụng hay không.
Nhưng bây giờ chúng là đồ có chủ, Tống Thư Hàng không dám làm loạn.
Kim đan cá voi mập hiện giờ là mệnh căn của Tống Thư Hàng theo nghĩa vật lý đó.
Dù Tống Thư Hàng có đầu sắt thì cũng không dám lôi nó ra tìm đường chết đâu.
[Ngươi cũng không có cách nào sao?] Đạo Tử sư huynh nói.
Cũng đúng, dù sao Bá Tống đạo hữu cũng chỉ là một tên lính mới tò te… Đôi lúc không thể đặt quá nhiều áp lực lên vai hắn được.
Tống Thư Hàng cau mày suy tư.
Một lát sau.
Hắn kéo hệ thống mạng chat Tu Chân ra, liên hệ với Bạch tiền bối ngay trong trạng thái nhập mộng.
Lần đầu tiên sống vội trong đời Bạch tiền bối chính là đẩy nhanh tốc độ hoàn thành kế hoạch tạo thần trong Mộng giới, trồng xuống Thế Giới thụ và nắm lấy quyền hạn giới chủ của vị diện này.
Với vận khí của Bạch tiền bối, một việc khiến hắn liều mạng gấp rút hoàn thành như thế nhất định phải có ý nghĩa đặc biệt.
Mà bây giờ, sau khi thấy tiểu thế giới địa ngục trong tay Đạo Tử, Tống Thư Hàng nghĩ rằng mình đã hiểu rồi.
[Bạch tiền bối đang làm gì thế ạ? Có rảnh không? Đến cứu ta với!] Tống Thư Hàng gửi tin đi.
Bạch tiền bối: [Ăn niên thú ~ ( ̄~~ ̄) mlem ~]
Bạn cần đăng nhập để bình luận