Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2982: Tống dịu dàng chu đáo

Chương 2982: Tống dịu dàng chu đáo
Sau khi tay phải của Tống Thư Hàng vô thức phát ra ánh sáng nhạt, dường như không gian xung quanh cũng bắt đầu trở nên thân thiết hơn.
Trong tường kép, những linh lực xao động do Thiên Đạo Đạo Tử đánh Mặt trời màu đen cũng tĩnh lặng lại, bao quanh Bá Tống một cách thân mật.
Hơn nữa lúc này trên đỉnh đầu Bá Tống, mặt trăng Trường Sinh Giả còn đang tản ra ánh sáng dịu dàng.
Điều này khiến Tống Thư Hàng vừa xuất hiện đã có bầu không khí dịu dàng làm nền.
Sự thay đổi này được nuôi dưỡng trong yên lặng. Hơn nữa, theo sự di chuyển của Tống Thư Hàng, sự nuôi dưỡng này còn không ngừng mở rộng…
Bụp ~
Đúng lúc này, một vật thể hình cầu bay từ xa đến chỗ Tống Thư Hàng.
Hắn vô thức giơ tay ra đón lấy quả cầu đó.
Ngay sau đó, bàn tay phải đang lấp lóe của hắn lại được kích hoạt một bí pháp khác.
[Số Hamster bị phong ấn: Do Bạch tiền bối tự tay phong ấn, tránh để tin tức Thiên Đạo bất hủ tấn công.]
Bạch tiền bối đã cho ngựa trắng mượn đùi vàng để đi trấn áp mắt trận, không thể trông coi số Hamster nữa. Vì thế hắn bèn vứt luôn số Hamster cho Tống Thư Hàng, để Thư Hàng chăm sóc nó, khác với hiện thế A Bạch toàn làm chết vật nuôi, Bạch tiền bối nuôi thú cưng giỏi lắm đó.
“Yo, là số Hamster à.”
Tống Thư Hàng đón lấy quả cầu năng lượng kia.
Bây giờ nếu giám định số Hamster, hắn gần như chẳng cảm thấy cái giá nào cả… Đừng nói là đau, đến cả năng lượng phải bỏ ra để giám định cũng gần như bằng không.
Cảnh giới đại lão Trường Sinh Giả vô tình thế đấy.
“Nhưng cũng may Bạch tiền bối gửi số Hamster đến đây.”
Tống Thư Hàng tóm lấy quả cầu năng lượng bằng tay phải, nói.
Nếu không bí pháp giám định của hắn đang ở trạng thái kích hoạt, nhỡ may lại giám định một vài vật có lượng thông tin khổng lồ thì đau lắm.
“Xem ra phải bớt chút thời gian để học khống chế bật tắt bí pháp giám định rồi.”
Tống Thư Hàng lại nói.
Hiện giờ hắn đã tấn thăng lên cảnh giới Trường Sinh Giả, chỉ cần tốn chút thời gian ngâm cứu, chắc hẳn có thể hoàn toàn điều khiển được bí pháp giám định, ít nhất không để nó kích hoạt lung tung.
Thân là Trường Sinh Giả mà còn không điều khiển được một pháp thuật chẳng phải mất mặt lắm sao?
Phải viết việc này vào sổ ghi chép, đánh dấu sao, tô trọng điểm nữa.

Sau đó, Tống Thư Hàng vươn tay đặt số Hamster lên đỉnh đầu của mình, tóc của hắn ngưng tụ thành hình dáng hai bàn tay, tựa như một chiếc lá nâng đỡ số Hamster.
[Kể ra thì… nếu như lại có một quả cầu bị phong ấn nữa bay tới đây, chồng lên quả cầu số Hamster thì ta có thể biến thành bé hồ lô rồi.]
Tống Thư Hàng gật đầu đầy hài lòng.
“Để làm gì? Làm đồ trang sức à!”
Cọng tóc ngố của Sở các chủ nói. Gần đây thứ gì Tống Thư Hàng cũng muốn đặt lên đỉnh đầu, tranh chỗ của cô.
Tống Thư Hàng ngẩn ra, vươn tay gẩy sợi tóc ngố trên đỉnh đầu:
“Sở tiền bối, sao cô vẫn còn… Nhìn trời, ta quên tháo cô xuống!”
Trước khi vào tường kép mộng giới này, vì biết phải gặp chân thân Thiên Đạo của Đạo Tử tiền bối nên hắn tháo một số tool hack trên người mình xuống.
Bia đá đạo hữu, móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ, Tạo Hóa Tiên Tử đều tháo hết.
Hắn chỉ mang theo mỗi đạo khí Cửu Tu Phượng Hoàng Đao thôi.
Xích Tiêu Kiếm và mỹ nhân rắn công đức thì vẫn đang biểu diễn nuốt kiếm trên sân khấu tiệc cuối năm của nhóm Cửu Châu số 1.
Thế là đến vòng tiếp theo, hắn quên luôn cọng tóc ngố của Sở các chủ.
Thực ra là vì cọng tóc ngố của Sở các chủ ở trên đỉnh đầu hắn quá lâu nên hắn coi cô thành sợi tóc ngố của mình luôn rồi…
“Sở tiền bối, ta đưa cô về trước đã nhé.”
Tống Thư Hàng vươn tay ra, định gỡ cọng tóc ngố của Sở các chủ xuống.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ linh hoạt tránh khỏi bàn tay của Tống Thư Hàng, nói:
“Đừng… ta muốn đi gặp Đạo Tử.”
Lúc trước khi Tống Thư Hàng quên không gỡ cô xuống khỏi đầu, cô cố ý không nhắc hắn là vì trong lòng có vướng bận, muốn đi gặp Đạo Tử một lần.
Tống Thư Hàng: “!!!”
Gặp Đạo Tử tiền bối á?
Sở các chủ, cô định nhân cơ hội này để được lười biếng trong giấc ngủ dài đấy à?
Vốn hắn còn tưởng rằng Sở các chủ đã ra khỏi trạng thái lười biếng của Bích Thủy các nhưng xem ra cô ấy vẫn muốn trở lại làm cá mặn thì phải?
“Ngươi đang nghĩ linh tinh gì thế?”
Cọng tóc ngố của Sở các chủ quật một phát vào đầu Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng sờ đầu, đáp:
“Ta có nói gì đâu chứ.”
“Mặt thì sao?”
Sở các chủ nói:
“Ta muốn gặp Đạo Tử để hỏi hắn một chuyện.”
Trong giọng nói của cô tràn ngập sự kiên định.
Tống Thư Hàng nghe thế thì khựng lại.
Một lúc sau.
Hắn khẽ nói:
“Hay là để ta hỏi cho.”
Hắn vươn tay nắm lấy sợi tóc ngố trên đỉnh đầu, nhổ cô khỏi đầu mình, lần này hắn dùng tay trái, có may mắn của Bạch tiền bối hỗ trợ.
Sở các chủ đáp:
“Ngươi đâu biết ta muốn hỏi gì.”
“Yên tâm đi, ta biết đấy.”
Tống Thư Hàng dịu dàng đáp:
“Cô cắm rễ trên đỉnh đầu ta lâu thế rồi mà… cô định hỏi Đạo Tử tiền bối chuyện gì, ta rõ lắm. Hơn nữa, chuyện mà cô có thể hỏi Đạo Tử tiền bối quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một mà thôi.”
Cọng tóc ngố của Sở các chủ: “…”
Tống Thư Hàng đột nhiên dịu dàng này khiến cô không nhịn được mà nhớ đến tên đầu gỗ cặn bã nào đó.
Mấy tên họ Tống này luôn dịu dàng đột xuất vào những lúc quan trọng.
Chẳng lẽ đây là năng khiếu bẩm sinh của những người “họ Tống” hả?
Tống Thư Hàng nắm lấy sợi tóc ngố, tiếp tục nói:
“Nếu dể cô tiếp xúc trực tiếp với Đạo Tử tiền bối sẽ rất dễ xảy ra chuyện. Nhỡ bị tin tức ngụy bất hủ tấn công, dù có là Trường Sinh Giả cũng vẫn phải chìm vào giấc ngủ sâu dài đằng đẵng. Đến cả ta cũng chưa chắc có thể gọi cô tỉnh lại trong thời gian ngắn được.”
“Hơn nữa, cô và Đạo Tử tiền bối lại chẳng thân thiết gì, thế nên chuyện về Bích Thủy các cứ để ta hỏi cho. Ít nhất Đạo Tử tiền bối cũng sẽ nể mặt mà trả lời câu hỏi của ta.”
Cọng tóc ngố của Sở các chủ im lặng.
Không ngờ Tống Thư Hàng lại thật sự biết cô muốn hỏi cái gì, hiểu được suy nghĩ của cô.
Hắn bây giờ với hắn ngày thường khác nhau xa quá.
Quả thật chuyện Sở các chủ muốn hỏi Đạo Tử… chỉ có mình việc của Bích Thủy các mà thôi.
Hẳn cô muốn hỏi Thiên Đạo có cách gì để giải thoát Bích Thủy các hay không.
Theo lý thuyết, Sở các chủ đã chia nhỏ chấp niệm Bích Thủy các ra cho Sở two, để Sở two toàn quyền phụ trách. Nhưng tình cảm nào có phải số liệu đơn thuần, đâu thể chuyển hoàn toàn từ một thư mục này sang một thư mục khác chứ.
“Nhưng Sở tiền bối à, dù có là Thiên Đạo cũng không phải cái gì cũng làm được đâu. Cô phải chuẩn bị tâm lý đấy.”
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
Hắn là người đàn ông đã từng dùng góc nhìn của Thiên Đạo để nhìn Chư Thiên Vạn Giới, vì thế hắn biết tuy rằng Thiên Đạo gần như không có gì không làm được nhưng cũng chỉ là “gần như” mà thôi.
“Ừm.”
Cọng tóc ngố của Sở các chủ nhỏ giọng đáp.
“Vậy cô vào thế giới hạch tâm đợi tin của ta nhé.”
Tống Thư Hàng vươn tay gẩy nhẹ, đưa cọng tóc ngố của Sở các chủ vào trong thế giới hạch tâm.
Tiếp đó, hắn đạp lên không trung, bước bước hóa sen, đi tới chỗ “đoàn người Bạch tiền bối”.
“Đến rồi à Thư Hàng.”
Bạch hiện thế tiền bối vẫy tay chào hắn.
Theo động tác của Bạch tiền bối, tay trái của Tống Thư Hàng cũng bắt đầu sáng lên.
Sau khi Tống Thư Hàng bản thể đến, Bạch tiền bối mới thật sự hoàn chỉnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận