Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2992: Chân truyền? Đường quyền của Thánh Nhân Nho Gia!

Chương 2992: Chân truyền? Đường quyền của Thánh Nhân Nho Gia!
Giữa Nho gia và Thiên Đạo cầu có thù sâu như biển, còn giữa Nho gia và đại lão quả cầu béo Cửu U thì có thù diệt môn.
Ban đầu, trong trận chiến cuối cùng tranh đoạt vị trí Thiên Đạo, Thánh Nhân Nho Gia thất bại. Dù hắn có chết trong tay Thiên Đạo Cầu thì đệ tử Nho Gia cũng không thể nói gì hơn.
Trận chiến tranh đoạt vị trí Thiên Đạo vốn là ván cờ sinh tử, không phải chơi nhà chòi, không được lựa chọn chế độ “chiến đấu hòa bình”.
Cho nên dù có chết cũng không thể oán trách kẻ khác.
Cũng không thể yêu cầu hão huyền rằng đại lão nào cũng đi theo con đường chính nghĩa như Thánh Nhân được.
Năm đó, các Trường Sinh Giả đến khiêu chiến Thánh Nhân Nho Gia chỉ cần không chọc giận Thánh Nhân và không đạp lên ranh giới cuối cùng của ngài, thì thông thường trong quát trình khiêu chiến chỉ bị ngài đè xuống tẩn cho một trận trọng thương rồi thôi, cuối cùng đều sống sót rời đi cả.
Loại người khiêu chiến đã bị Thánh Nhân Nho Gia tẩn trọng thương rồi còn giữ lại để phong ấn như Ma Đế - Ngạc cũng không nhiều.
Mà đây cũng là lí do vì sao cả Chư Thiên Vạn Giới đều tâm phục khẩu phục Thánh Nhân Nho Gia…
Nhưng trận chiến cuối cùng giữa Thiên Đạo Cầu và Thánh Nhân Nho Gia đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thiên Đạo Cầu bị cắt mất một khối, trở nên không còn hoàn chỉnh.
Thế là sau khi trở thành Thiên Đạo, hành động đầu tiên của nó là tiêu diệt Nho Gia, muốn tìm cho ra phần bị Thánh Nhân Nho Gia xẻo mất.
Thực ra cả hai bên đều có lý do cho hành động của mình.
Nhưng đối với đệ tử Nho Gia, đó chính là mối thù diệt môn.
Đôi khi thù hận không phân ra thành chính nghĩa và tà ác.
Hiện thực cũng không đơn giản là không phải trắng nghĩa là đen.
Nhưng dù sao, thù hận chính là thù hận.
Thù sâu như biển chính là thù.
Mà đến đó vẫn chưa hết. Về sau, cứ cách một thời gian đại lão quả cầu béo Cửu U lại phái tà ma đến chà đạp Nho Gia ở hiện thế, đè đầu cưỡi cổ, không cho Nho gia cơ hội trưởng thành.
Cho nên bất kể vì lý do gì, đệ tử Nho Gia cứ hễ có cơ hội là sẽ tuyệt không bỏ qua cho Thiên Đạo Cầu và Cửu U Cầu.
Lấy gì báo đức? Lấy trực báo oán, lấy đức báo đức!
Người có đại ân với Nho gia, Nho gia sẽ dốc tổ báo đáp… Kẻ có cừu oán với Nho gia, Nho gia sẽ dùng nắm đấm thép chào hỏi.
Giờ đây, Thiên Đạo nhiệm kỳ 8.5 Đạo Tử đã bắt được cơ hội để “lấy trực báo oán” rồi.
[Không phải Thiên Đạo Cầu sao?] Đại lão quả cầu béo sững sờ.
Cuối cùng nó cũng phát giác ra sự kỳ lạ của lần hồi sinh này. Hóa ra không phải Thiên Đạo Cầu hồi sinh, mà là có một sự tồn tại xa lạ nào đó thay thế vị trí của Thiên Đạo Cầu.
Cửu U có Bá Tống mưu triều soán vị, Thiên Đạo cũng bị kẻ khác chiếm ngôi rồi ư?
Giờ khắc này, đại lão quả cầu béo chỉ muốn đập chết Thiên Đạo đối ứng của mình, sau đó đẩy ra ngoài quất xác.
Thằng ngu kia bay lắc thế nào mà cục diện lại trở nên nát bét như ngày hôm nay?!
Đáng hận hơn là tên Thiên Đạo Cầu ngu ngốc kia chơi xong thì phủi mông chạy mất, để lại một đống cục diện rối như bòng bong cho nó dọn.
Nó khổ tâm quá đi mà!
Trong số các chúa tể Cửu U, có khi nó là đứa khổ nhất luôn ấy.
Thiên Đạo nhà Bạch U U tốt biết bao, trước khi tiêu tán còn bảo vệ Bạch U U để hắn sống vui sống khỏe.
Còn nó thì sao? Trong lúc Thiên Đạo Cầu ngồi trên ngai Thiên Đạo thì nó phải giúp tên kia chùi đít, giúp tên kia đối phó với Nho Gia, giúp tên kia tìm lại phần bị Thánh Nhân Nho Gia xẻo mất, còn phải nghĩ cách bổ khuyết phần thiếu cho tên kia nữa.
Cuối cùng còn phải tự mình tìm kiếm con đường để tiếp tục sống tạm trên đời!
So sánh với A Bạch, suýt nữa thì đại lão quả cầu béo òa lên khóc.
Sao mà thảm thế kia chứ!
[Ngươi có thể quên mất ta là ai, nhưng… ngươi chắc chắn sẽ không thể quên nắm đấm này.] Đúng lúc đó, giọng nói của Đạo Tử lại vang lên.
“Tiêu rồi, Đạo Tử tiền bối nổi bão rồi.” Tống U U nói.
Bạch tiền bối two vươn tay túm lấy Tống U U, thân mình nhanh chóng lùi về phía sau, né thật xa Cầu U U.
Ngay sau đó, một cánh cổng không gian mở ra bên cạnh đại lão quả cầu béo.
“Lại đây, chết đi!” Giọng nói của Đạo Tử vang rền.
Một khắc sau, vô số nắm đấm từ trong cánh cửa không gian tung ra, giáng xuống thân đại lão quả cầu béo.
Quyền như sao xẹt, cực kỳ giống với thức thứ hai trong Kim Cương Căn Bản quyền pháp của Bá Tống – Lưu Tinh quyền!
Quyền nào cũng thấu thịt!
Mỗi quyền giáng xuống, trên thân thể kim loại lỏng của đại lão quả cầu béo lại như có giọt kim loại vẩy ra.
Bốp bốp chát chát!
Nắm đấm thép tri thức đơn giản mà thô bạo gợi cho đại lão quả cầu béo nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị thiết quyền của Thánh Nhân Nho Gia đè bẹp năm xưa.
Chuyện làm nó khó chịu hơn là… lần này người xuất thủ là Thiên Đạo, hơn nữa còn là Thiên Đạo soán vị của Thiên Đạo Cầu.
Đối phương nắm giữ một chút quyền hạn của Thiên Đạo Cầu, có được khả năng nhắm vào đại lão quả cầu béo Cửu U.
Bị nhắm vào như thế, cho nên khi đối phương vung quyền, đại lão quả cầu béo không thể nào tránh né hay phản kháng được.
Nó chỉ có thể cắn răng chịu đựng trận đòn bạo lực của đối phương.
Chỉ tại thằng ngu Thiên Đạo Cầu kia!
Nếu như đối phương không lợi dụng Thiên Đạo Cầu để soán vị lên ngôi, thì đời nào lại khắc nó như thế? Dưới sự tăng cường của quyền hạn Cửu U, chí ít nó sẽ không bất lực và nhỏ yếu thế này!
Nhục thế này thì sống làm gì nữa!

Sau một trận đòn thù oanh tạc mang hiệu quả thị giác chói lóa, thân thể của đại lão quả cầu béo càng ngày càng nhỏ đi. Ban đầu là một quả cầu lớn có đường kính hàng trăm mét, cuối cùng bị đánh cho teo lại thành quả cầu nhỏ xíu đường kính vỏn vẹn một mét.
Bị nghiền cho còn mỗi cái lõi không!
Quyền pháp của Đạo Tử đã có được tinh túy chân truyền của Thánh Nhân Nho Gia.
Sau khi giáng một đợt quả đấm tri thức vô hồi kỳ trận, nỗi oán niệm của Đạo Tử đã được giải phóng ít nhiều. Hắn ngừng lại động tác mở cổng không gian hành hung đại lão quả cầu béo.
Nếu không phải hiện tại Đạo Tử đã giải quyết được di chứng hồi sinh cho các sư đệ, sư muội nên tâm trạng đang rất tốt, thì sau trận đòn toàn lực vừa rồi, đại lão quả cầu béo có mất mấy trăm năm cũng không khôi phục được trạng thái ban đầu.
“Thành viên Nho gia.” Đại lão quả cầu béo nhìn chằm chằm vào cổng không gian, giọng nói biến điệu vì đau đớn.
Đạo Tử ở phía đối diện chậm rãi lên tiếng: “Thủ đồ Nho gia Đạo Tử!”
Trong trận đòn vừa rồi, hắn cũng khống chế lực lượng của mình như khi đánh đại lão mặt trời màu đen, không đập tan xác đại lão quả cầu béo ngay, chỉ để cho đối phương biết ai là người vừa nện mình ra bã!
Khi báo thù mà đánh chết đối phương ngay thì chẳng có chút cảm giác thành tựu nào.
Trước khi đối phương bị nghiền chết, phải cho nó biết ai là người đang trả thù, thế thì trả thù mới có ý nghĩa!
Chứ nếu đối phương nhắm mắt chết tươi mà vẫn không biết mình bị ai xử lý thì còn gì vui?
“Không ngờ các ngươi lại soán vị cả Thiên Đạo.” Đại lão quả cầu béo đau gan run rẩy cả người. Rõ ràng nó không có gan kia mà. Có thể là mấy tháng trước nghiên cứu quả thận hoại tử của Tống Thư Hàng xong bị lây bệnh “đau ảo” rồi.
Nho gia, đám người không nên trở thành Thiên Đạo nhất, lại soán vị Thiên Đạo.
Thiên Đạo Cầu là thằng đầu bò!
Dù ngươi giao vị trí Thiên Đạo cho Bạch hay Bá Tống thì cũng hơn là tặng không cho thành viên Nho Gia mà!
“Nếu ngươi đã biết ta là ai, thì ta và ngươi giao lưu lần cuối đi.” Đạo Tử lại siết chặt nắm đấm.
Cú đấm này sẽ kết thúc ân oán giữa Cửu U Cầu và Nho gia!
Ngày sau, khi hắn hoàn toàn biến mất khỏi vị trí Thiên Đạo, chúa tể Cửu U đại lão quả cầu béo cũng sẽ tiêu tán!

Cùng lúc đó, cách chiến trường không xa.
Một cánh cổng không gian mở ra bên cạnh Tống U U.
Trình Lâm lưu ly và Thiên Đế Tử cùng nhau tới!
Hai kẻ vừa đánh nhau thành đầu chó, bây giờ đã chung sống hòa bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận