Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3004: Quản gia rục rịch

Chương 3004: Quản gia rục rịch
Bá Thiện nghi hoặc hỏi: “So trí nhớ? Phải so thế nào?”
Dưới tình huống bình thường, năng lực ghi nhớ của người tu luyện đều vô cùng mạnh.
Ở cảnh giới nhị tam phẩm đã có thể xem qua là nhớ.
Mà sau khi thực lực đến cảnh giới Trường Sinh Giả, tốc độ vận chuyển của đại não nhanh đến không cách nào miêu tả.
Cứ lấy trạng thái hiện tại của Bá Tống bản thể mà nói, sau khi nguyên thần tinh thần lực cấp bậc Trường Sinh Giả của hắn quét ngang qua là có thể đưa tất cả mọi thứ xảy ra trên địa cầu hiện thế vào trong phạm vi tinh thần quét hình, quan sát rõ vạn vật.
Mà phàm là mọi chuyện xảy ra trong phạm vi nguyên thần quét hình, bản thể đều có thể vẫn luôn nhớ kỹ chúng nó dựa vào ký ức, cho dù là gió thổi cỏ lay cũng không sai chút nào.
Cảnh giới Trường Sinh Giả đã có thể làm được rất nhiều chuyện mà chỉ thần linh mới có thể làm được trong “thần thoại” của nhân loại, thậm chí có thể làm càng đẹp hơn phần lớn các thần linh trong truyền thuyết thần thoại.
Chỉ cần Trường Sinh Giả bằng lòng, họ thậm chí có thể phù hộ mưa thuận gió hòa, vô tai vô nạn, đồng thời tiếp nhận ngàn vạn cầu khấn khác nhau rồi đáp lại từng cái một trong nháy mắt.
Cho nên, sau khi cảnh giới đạt đến trình độ nhất định, “hạng mục so đấu năng lực ghi nhớ” bình thường chắc chắn không cách nào phát huy được tác dụng.
Đối với tồn tại ở cảnh giới Trường Sinh Giả mà nói, chỉ cần liếc mắt qua là có thể hoàn toàn nhớ hết mấy hạng mục như ghi nhớ con số ngẫu nhiên, hình ảnh trừu tượng, tên người trong ảnh gì đó, sẽ không bỏ sót thứ gì.
Trừ khi đi thi xem ai có thể nhớ được đạo hiệu của Điếu Ngư Cư Sĩ trước tiên?
Nhưng nếu thi cái này thì chỉ có nước hòa thôi.


“Ừm, nếu chúng ta muốn so cái này thì khẳng định không thể thi mấy hạng mục bình thường được, để ta nghĩ kỹ đã.” Thiếu niên ba mắt tiền bối dang hai tay, quản gia nhãn cầu tiến tới khoác lên cho hắn một chiếc áo choàng.
Thiếu niên ba mắt tiền bối đi tới bên cạnh Bá Thiện và Bá Bản, lấy ghế dựa của mình ra rồi nằm xuống.
Quản gia nhãn cầu lại dâng tiên trà cho lão gia.
Mặc dù nó vẫn luôn đâm tim lão gia, nội tâm còn muốn đi ăn máng khác, nhưng đang ở chức vị này thì phải làm việc hết trách nhiệm. Mọi nghĩa vụ của một quản gia, nó đều có thể hoàn thành một cách tốt đẹp.
Bá Thiện không chớp mắt nhìn thiếu niên ba mắt tiền bối.
“Vốn muốn dùng thủ đoạn phong ấn cảnh giới, gia tăng tính thú vị cho cuộc so đấu. Nhưng bây giờ ngươi đã là cảnh giới Trường Sinh Giả rồi, phong ấn cũng rất phiền phức… hơn nữa còn phải lãng phí tài liệu quý báu của ta.” Thiếu niên ba mắt tiền bối nói một hồi, đột nhên cảm thấy trà trong tay không còn thơm nữa.
Lúc so tài với Bá Tống lần trước, tên này vẫn chỉ là Huyền Thánh bát phẩm.
Lần này trở lại, đã nhảy đến cảnh giới Trường Sinh Giả rồi.
Cảnh giới Kiếp Tiên bình thường nằm giữa đâu?
Cảnh giới Kiếp Tiên bị ăn mất rồi à?
Sau khi nghĩ tới đây, thiếu niên ba mắt tiền bối chợt cảm thấy trái tim đau đớn.
“Lão gia, lấy cảnh giới bây giờ của Bá Tống, nếu muốn so trí nhớ, vậy “hạng mục trí nhớ” nhất định phải đạt đến một cực hạn vượt qua cực hạn dung nạp của Trường Sinh Giả.” Quản gia nhãn cầu bên cạnh nhắc nhở.
Thiếu niên ba mắt tiền bối xoa cằm: “Ừm, chẳng hạn như giảng pháp Chư Thiên Vạn Giới lần trước của Bá Tống, nháy mắt trả lời tất cả câu hỏi của người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới, cũng đưa ra giải đáp. Sau đó so xem ai nhớ được nhiều vấn đề và đáp án hơn?”
Lần trước Bá Tống đột nhiên kết nối với kho số liệu của hắn, lượng tin tức khổng lồ đánh ụp tới khiến đầu hắn phát đau.
Chư Thiên Vạn Giới rộng lớn biết bao, câu hỏi của người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới đồng thời ùa tới toàn bộ, suýt nữa làm cho thiếu niên ba mắt tiền bối đứng máy.
“Nhưng hiện tại Bá Tống đã mất đi tư cách “giảng pháp”, hắn đã không cách nào nhân tiền hiển thánh, sau đó cho người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới cơ hội đặt câu hỏi rồi trả lời.” Quản gia nhãn cầu nén cảm xúc xuống, đề nghị: “Cho nên ta cảm thấy, không bằng lấy ra toàn bộ ký ức từ thái cổ đến hiện tại của lão gia ra, biến thành hạng mục so tài. Ký ức từ thái cổ đến nay của lão gia khổng lồ biết bao, là lượng ký ức mà ngay cả Trường Sinh Giả cũng không cách nào dung nạp hấp thu trong nháy mắt!”
Trước tiên khích lệ lão gia một đợt làm nền.
“Chúng ta bèn so xem Bá Tống có thể ghi nhớ tất cả “ký ức” trong thời gian quy định hay không. Sau đó lại căn cứ vào ký ức của lão gia, ngẫu nhiên đưa ra một vài vấn đề, kiểm tra xem Bá Tống có thể trả lời chính xác hay không.”
Quản gia nhãn cầu càng nói càng thoải mái.
Nếu như lão gia thật sự làm thế, vậy tất cả ký ức của lão gia đều bày ra trước mặt Bá Tống, giữa hắn và Bá Tống sẽ không còn bí mật gì đáng nói nữa.
Mới nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi.
Thậm chí quản gia nhãn cầu đã nghĩ nốt hình thái ban đầu cho các vấn đề khảo hạch Bá Tống.
Chẳng hạn như: Rốt cuộc lão gia đã góp nhặt được bao nhiêu nhãn cầu trong cuộc đời mê mắt của mình?
Lại chẳng hạn như: Từ khi lão gia mở đánh cược thì đã thua hết bao nhiêu lần? Thậm chí có thể hỏi cặn kẽ xem lão gia vào tháng nào năm nào bại bởi ai?
Còn có mối tình đầu của lão gia là ai? Mối tình thứ hai trông như thế nào? Mối tình thứ ba là chủng tộc gì, mọc mấy đôi mắt?
Lúc nghĩ tới đây, quản gia nhãn cầu bèn có chút không đợi được.
“Ta cảm thấy khả thi đấy.” Bá Thiện gật đầu nói. Hắn cảm thấy rất hứng thú với ký ức của thiếu niên ba mắt tiền bối.
Nói không chừng còn có thể nhìn ra “áo nghĩa trường sinh pháp” của thiếu niên ba mắt tiền bối từ trong đó thì sao?
“Ngươi nghĩ hay lắm.” Thiếu niên ba mắt tiền bối trợn trắng mắt.
Ký ức của hắn không định công khai với bất kỳ kẻ nào.
Có điều đề nghị của quản gia cũng là một cách không tệ.
Ánh mắt thiếu niên ba mắt tiền bối rơi trên người “Tiền Cược Ma Đế”: “Ngươi sống bao lâu rồi?”
Ma Đế Ngạc: “…”
Đánh chủ ý lên người ta?
Ta cự tuyệt trả lời vấn đề này!
Trở thành tiền đặt cược đã rất tàn ác vô nhân đạo rồi, bây giờ các ngươi lại còn muốn dùng “ký ức” của ta làm hạng mục đánh cược, rốt cuộc các ngươi muốn làm ta thế nào mới cam tâm?
Hai tên ác ma các ngươi!
Không đúng… hai tên trước mắt đều là chúa tể Cửu U.
Nói bọn chúng là ác ma, quả thực là đang khen bọn chúng lương thiện.
Hai tên chúa tể Cửu U không có tính người các ngươi!
“Tiền Cược Ma Đế cùng thời đại với Thánh Nhân Nho Gia, hơn nữa còn trẻ hơn Thánh Nhân Nho Gia rất nhiều…” Bá Bản bên cạnh nhắc nhở.
Hắn nhớ sau khi Tiền Cược Ma Đế chứng Trường Sinh đạo thì gấp rút đi khiêu chiến Thánh Nhân Nho Gia, kết quả vì quá kiêu ngạo, chọc giận Thánh Nhân, sau khi bị đè đầu đánh còn bị đóng thêm một phong ấn loại hình vĩnh cửu.
“Nói cách khác, là thời đại cuối cùng liền kề thời kỳ viễn cổ ư? Quá ngắn, độ dài ký ức như vậy không đủ để trở thành hạng mục đánh cược.” Thiếu niên ba mắt tiền bối ghét bỏ nói.
Ma Đế Ngạc: “…”
Cảm thấy mình lại bị khinh bỉ rồi?
Vì sao rõ ràng không cần làm hạng mục đánh cược, nhưng trong thâm tâm lại có cảm giác mất mát?
“Vậy có muốn dùng ký ức của bản thể làm hạng mục đánh cược không? Trong ký ức của bản thể có vài thứ rất khó ghi nhớ.” Bá Thiện lên tiếng.
“Dẹp đi, ta không muốn thể nghiệm ký ức của ngươi.” Thiếu niên ba mắt tiền bối xua tay.
Hắn nhớ trong “ký ức tu luyện” một năm ngắn ngủi của Bá Tống bao hàm rất nhiều “thể nghiệm tử vong, trải nghiệm đau đớn”. Tiếp xúc với đám ký ức này rồi ghi nhớ chúng quả thực là một loại tự ngược đãi mình.
Hắn từng bị “nhẫn nại đau đớn” của Bá Tống hố hết một lần, chúa tể Cửu U thông minh sẽ không để mình rơi vào cùng một hố.
“Cho nên, vẫn nên dùng ký ức của lão gia đi, lão gia ngươi có thể cắt nối biên tập lại ký ức một chút.” Quản gia nhãn cầu bắt đầu thêm dầu vào lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận