Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3006: Bản năng sắp khắc vào gen di truyền

Chương 3006: Bản năng sắp khắc vào gen di truyền
“Được, vậy tất cả đều nghe theo ta. Ta sẽ chọn ngày lành tháng tốt, tìm cho ngươi một người trong sạch, ngươi cứ yên tâm chờ xuất giá đi.” Thiếu niên ba mắt tiền bối sang sảng cười nói.
Bá Thiện: “…”
“Lão gia, chuyện cười này của ngài lạnh quá, ta bị đông đến cứng luôn rồi này.” Quản gia nhãn cầu bên cạnh nhỏ giọng nói.
Nó vừa dứt lời đã bị thiếu niên ba mắt tiền bối tiện tay dùng một cây mâu đóng trên mặt đất, máu tươi chảy lênh láng.
Gần đây lão gia cáu kỉnh ngày càng dữ, hở một tí là trực tiếp đâm tim nó thật luôn, gắt gỏng quá rồi… như vậy không tốt.
Thân là một quản gia ưu tú, nó cảm thấy hẳn là mình nên nghĩ cách điều tiết trạng thái của lão gia, cải thiện tâm tính nóng nảy của hắn.
[Nếu không thì dùng thực phẩm trị liệu đi.] Quản gia nhãn cầu thầm nghĩ, nó phải đi tra cứu xem chúa tể Cửu U uống thuốc gì sẽ dễ ngủ gà ngủ gật.
Chỉ cần mệt rã rời đến cực điểm thì người ta sẽ trở nên lười biếng, tính nết gắt gỏng cũng có thể được cải thiện.
Thiếu niên ba mắt tiền bối lại ho nhẹ một tiếng, nói: “Nếu ngươi đã đồng ý ~”
“Không, ta không lấy chồng đâu.” Bá Thiện vội nói.
Thiếu niên ba mắt tiền bối: “…”
Trước đó ta chỉ đùa thôi, nhưng bây giờ ta đang nói chuyện nghiêm túc!
“Câm miệng, nghe ta nói quy tắc thí luyện lần này.” Thiếu niên ba mắt tiền bối nói.
Bản ngã thi Bá ? vội bịt miệng Bá Thiện. Hôm nay tiền bối ba mắt trông có vẻ rất cáu kỉnh, có thể là tới tháng thật.
“Đoạn ức lưu trữ trong pháp khí bạn sinh của ta cũng vô cùng mênh mông, không kém ta bao nhiêu… Hơn nữa bởi vì nó không phải sinh vật, phương thức đọc ký ức cũng khác với sinh vật, cho nên phương thức nó ghi nhớ mỗi một chuyện cũng khác với chúng ta.” Thiếu niên ba mắt tiền bối bắt đầu giới thiệu.
Pháp khí bạn sinh nhãn cầu của hắn không hề theo trình tự thời gian để ghi nhớ mỗi một việc từ đầu tới đuôi. Nó thường xuyên nhớ phần mở đầu A, lại nhảy qua phân đoạn C và D trung gian, trực tiếp nhảy đến phân đoạn E, nhưng có lúc lại từ phân đoạn J đột nhiên không chút dấu hiệu nhảy lại phân đoạn B.
Tóm lại, vô cùng hỗn loạn.
Nhưng hiển nhiên bản thân nó có một bộ trình tự chuyên dụng để đọc ký ức, chính nó có thể ráp lại các loại ký ức vô cùng hỗn loạn theo đúng thứ tự.
Trừ chính nó ra, người ngoài muốn đọc ký ức của nó đều rất trầy trật, lúc đọc ký ức đồng thời còn phải có được chức năng ráp ký ức lại… môn đọc hiểu cũng phải max điểm.
Khi thì phải dựa vào bản thân suy diễn tình tiết; khi thì phải chỉnh lý sắp xếp lại ký ức xáo trộn sao cho đúng trình tự; khi thì phải tỉ mỉ cảm nhận tâm lý của pháp khí bạn sinh, suy xét hàm nghĩa bên trong ký ức của nó.
Điều này chắc chắn làm tăng thêm độ khó khiêu chiến cho Tống Thư Hàng.
Bá Thiện vừa nghe, vừa âm thầm gật đầu. Với hắn mà nói, thế này cũng không tính là quá khó.
Bản thể Tống Thư Hàng của hắn thích xem sách, đặc biệt là thích ngồi xổm xem sách trong tiệm cho thuê sách.
Có đôi khi một bộ sách trong tiệm sẽ bị người khác thuê đi vài cuốn ở giữa, lúc bản thể đọc sẽ gặp phải khó khăn thiếu sách.
Dần dà, bản thể bồi dưỡng được năng lực đọc nhảy sách. Thậm chí trình tự đảo điên cả lên, đầu tiên đọc cuốn 1, 2, 5, rồi quay lại bổ sung cuốn 3, 4 cũng không gây trở ngại cho thể nghiệm đọc sách.
Mà thân là hóa thân tam thi của bản thể, đương nhiên hắn cũng kế thừa bản lĩnh căn bản này của bản thể.
“Quy tắc so tài như sau, ta cho ngươi thời gian nửa tiếng, hãy cẩn thận ghi nhớ nội dung ký ức lưu trữ trong pháp khí bạn sinh. Nửa tiếng sau, ta sẽ rút ra 50 vấn đề từ trong ký ức khổng lồ cho ngươi trả lời.” Thiếu niên ba mắt tiền bối tuyên bố quy tắc.
“Trả lời bao nhiêu mới xem là đạt tiêu chuẩn?” Bá Thiện hỏi.
“Mỗi đề hai điểm, trả lời đúng ba mươi đề, sáu mươi điểm xem như ngươi đạt tiêu chuẩn. Trả lời đúng toàn bộ, trừ giúp ngươi nghiên cứu con mắt Thánh Nhân Nho Gia ra, ta còn có thể tặng thêm cho ngươi một món bảo vật quý giá.” Thiếu niên ba mắt tiền bối nói.
“Bảo vật gì?” Mắt Bá Thiện sáng lên.
“Tình hình cụ thể của một “trường sinh chi đạo” chưa từng bị người khác chiếm dụng, trường sinh chi vị vẫn còn bỏ trống.” Thiếu niên ba mắt tiền bối gõ tay vịn ghế dựa nói: “Dù bản thân ngươi đã bước ra trường sinh chi đạo, nhưng khẳng định bên cạnh ngươi còn có những người khác, bọn họ sẽ cần đến tình hình cụ thể của một “trường sinh chi đạo” hoàn thiện như vậy.”
Bá Thiện lập tức nghĩ đến Bạch tiền bối.
Mắt Thánh Nhân Nho Gia phối hợp với một trường sinh chi đạo mới có thể kế thừa pháp thuật thiên phú của Thánh Nhân.
Đến lúc đó Bạch tiền bối cần tiêu hao một trường sinh chi đạo.
“Điểm tối đa, ta nhất định phải đạt được!” Bá Thiện hào khí vạn trượng.
“Rất tốt… điều ta muốn chính là loại khí thế này.” Thiếu niên ba mắt tiền bối vui vẻ nói.
Nếu như Bá Tống không dốc sức, lỡ như thua hắn ván này thì làm sao đây?
Cho nên, nhất định phải trợ giúp Bá Tống, để Bá Tống thẳng được ván này, sau đó dẫn hắn đi nghiên cứu nhãn cầu của Thánh Nhân Nho Gia!
“Nếu ngươi đã đồng ý với quy tắc và hạng mục so tài, vậy chúng ta ký kết nghi thức đi.” Thiếu niên ba mắt tiền bối rèn sắt khi còn nóng.
Hắn đã chờ không kịp muốn đi nghiên cứu nhãn cầu của Thánh Nhân.
“Nghi thức có thể thành lập bất cứ lúc nào, tiền cược bên ta là Trường Sinh Giả còn sống, một vị Tiền Cược Ma Đế!” Bá Thiện tuyên bố.
Ma Đế Ngạc: “…”
Tiền Cược Ma Đế là xưng hào khỉ gió gì?
Có chắc đây là hóa thân “thiện thi” của Bá Tống không?
Thiện đâu?
Lương tâm đâu?
Lúc nói ra xưng hào “Tiền Cược Ma Đế” này, lương thiện và lương tâm của ngươi không đau sao?
“Tiền cược bên ta là [trợ giúp Bá Tống nghiên cứu con mắt Thánh Nhân Nho Gia] và một phần thưởng [tin tức trường sinh chi pháp hoàn chỉnh] cho điểm tối đa.] Thiếu niên ba mắt tiền bối lên tiếng.
Hào quang nghi thức xuất hiện dưới chân phân thân bá thiện của Tống Thư Hàng và thiếu niên ba mắt tiền bối, khế ước thành lập.
Về phần bản ngã thi Bá ? bên cạnh không cẩn thận bị bỏ sót.
Lúc đầu, thiếu niên ba mắt tiền bối định để thiện thi và bản ngã thi của Tống Thư Hàng cùng nhau tiến vào ván cược, hai hóa thân đồng bộ đọc nội dung ký ức, lo trước khỏi họa.
Kết quả vào khoảnh khắc nghi thức đánh cược mở ra, chẳng biết tại sao lại quên mất bản ngã thi.
Bản ngã thi Bá ? không rõ tình hình còn tưởng rằng nghi thức này chỉ có thể tiến hành một đối một, cũng không nghĩ nhiều.
“Vậy tiền bối, ta phải làm sao để đọc ký ức của pháp khí bạn sinh?” Bá Thiện xoa hai tay, dò hỏi.
Hắn có chút gấp gáp muốn xem nội dung ký ức có liên quan đến thiếu niên ba mắt tiền bối.
“Ngươi duỗi tay ra đặt trên thân nó là được.” Thiếu niên ba mắt tiền bối đưa “pháp khí bạn sinh nhãn cầu” của mình ra.
“Như vậy, tiền bối bắt đầu tính giờ đi.” Bá Thiện đến bên cạnh pháp khí bạn sinh, duỗi tay chuẩn bị.
“Bắt đầu!” Quản gia nhãn cầu vừa khạc ra máu vừa bấm đồng hồ.
Bá Thiện duỗi tay ấn lên pháp khí bạn sinh nhãn cầu.
Ngay sau đó, ý thức của hắn bị dẫn dắn, kéo vào một bầu trời sao mênh mông vô hạn. Trời sao vũ trụ khổng lồ này chính là ký ức của pháp khí bạn sinh!
Ý thức của Bá Tống bị dẫn dắt, thân thể như tiến vào giấc ngủ, chỉ để lại một vài phản ứng theo bản năng.
Có vài bản năng sẽ không vì việc ngủ mà ngừng lại, tựa như hô hấp của người bình thường.
Lại như vụ trượt tay gần như di truyền đời đời của nhà Bá Tống, khắc vào trong gen họ Tống.
Bàn tay đặt trên pháp khí bạn sinh của Bá Thiện lặng lẽ trượt một phát.
Một vòng hào quang chói lọi lặng lẽ lóe lên…
Bạn cần đăng nhập để bình luận