Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3053: Tốt nghiệp học viện siêu diễn

Chương 3053: Tốt nghiệp học viện siêu diễn
Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối nghe thấy tiếng vang, cả hai đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau.
“Các ngươi đừng phân tâm… giao hắn cho ta, các ngươi cứ xử lý mặt trời màu đen đi.” Đạo Tử tiền bối bình tĩnh nói, cũng lưu lại cho Tống Thư Hàng một bóng lưng to lớn đáng tin.
Dứt lời, hắn nhấc chân đạp nhẹ một cái về phía trước.
Trên “không gian” vốn có, lại có một tầng “không gian” tương đồng, tựa như một lớp màng mỏng bị vén lên, hóa thành thế giới trong gương, đưa hắn và bóng dáng nghiệp hỏa được than cốc bao bọc kia vào trong đó. Đây là vì tránh cho lát nữa chấn động chiến đấu quá lớn, ảnh hưởng tới đại trận phong ấn của Bạch chưa biết số 1-33.
Sau khi bóng dáng than cốc ở đối diện bị cuốn vào thế giới trong gương thì không chút nhúc nhích. Hắn vẫn khom lưng, tựa như báo săn có thể phát động bất kỳ lúc nào, nhìn phong ấn nơi xa chằm chằm.
Bởi vì quá mức chuyên chú, ngoại trừ mặt trời màu đen trong phong ấn ra, không còn gì có thể tiến vào tầm mắt hắn cả.
“Bất hủ ư?” Đạo Tử thong dong nói.
Mặc dù không cảm ứng được bất kỳ khí tức bất hủ nào từ trên người đối phương, nhưng tên này chính diện đánh một chưởng với hắn lại không tổn thương chút nào, hơn nữa còn không bị thân phận Thiên Đạo của hắn ảnh hưởng… vậy chỉ có bất hủ mà thôi.
Là đường lui của Thiên Đạo đời nào đó?
Đối tượng cầu cứu của mặt trời màu đen?
Sát khí nào đó mà Thiên Đạo đối ứng lưu lại?
Các đời Thiên Đạo, gần như mỗi đời đều có thao tác hay ho, hơn nữa thao tác này càng hay ho hơn thao tác khác.
“Nhưng dù là bất hủ do thân thể Thiên Đạo biến thành… Có ta ở đây, ngươi cũng chỉ có thể ở trong thế giới trong gương này mà thôi.” Đạo Tử tiền bối thong thả nói.
Hắn là Thiên Đạo đương nhiệm, tay nắm trọng quyền Thiên Đạo.
Đối phương tối đa chỉ là một bất hủ đã rời chức vị, không cách nào thi triển quyền hạn Thiên Đạo, có thể còn chỉ là một thứ đường lui.
Nói cách khác, đối phương căn bản không có khả năng vượt qua thế giới trong gương mà hắn bố trí để đi quấy nhiễu Bá Tống và Bạch đạo hữu.
Có quyền hạn là có thể muốn làm gì thì làm!
Đạo Tử vừa ngầu được hai giây…
Đối diện, bóng dáng than cốc bị nghiệp hỏa thiêu đốt kia lại lủi tới rất không nể mặt. Trong lúc đó, ánh mắt hắn vẫn nhìn mặt trời màu đen trong phong ấn chằm chằm, rồi tông mạnh vào.
Ngay sau đó…
Thế giới trong gương đã bị đột phá!
Không gian trong gương mà Đạo Tử cho rằng tuyệt đối sẽ không bị đối phương đột phá lại yếu ớt như tờ giấy.
Sau khi phá vỡ thế giới trong gương, bóng dáng than cốc một đường tông đến trước mặt Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối.
Nghiệp hỏa cuộn trào trên người hắn tựa như gió mạnh táp tới, muốn đẩy Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối đang cản đường ra.
Đạo Tử: “! ! !”
Hắn có thể là Thiên Đạo đầu tiên bị vả mặt chính diện.
Bóng dáng than cốc này rất kỳ quái, rõ ràng không có mảy may khí tức bất hủ, nhưng ngay cả thế giới trong gương do quyền hạn Thiên Đạo biến ra cũng không vây hãm được hắn!

Cùng lúc đó.
Đối mặt với gió lốc nghiệp hỏa xông tới, @#%× Tiên Tử trên người Tống Thư Hàng cấp tốc hiện lên, tự động hộ chủ.
Cô chống hai tay lên, hóa ra hư ảnh “Thiên Đình viễn cổ”, ngăn trước mặt gió lốc nghiệp hỏa.
Thiên Đình viễn cổ hùng vĩ tái hiện, toàn thân đều do lực lượng công đức tạo thành, vàng son lộng lẫy.
Nghiệp hỏa thiêu đốt và công đức gặp nhau.
Khí thế nghiệp hỏa như cầu vồng!
Nghiệp hỏa bao trùm cả hư ảnh Thiên Đình viễn cổ công đức!
Ưu thế của nghiệp hỏa rất lớn!
Nghiệp hỏa lụi tắt mảng lớn…
Nghiệp hỏa gõ GG…
Khắc tinh, lực lượng công đức là khắc tinh mạnh nhất của nghiệp hỏa.
Sau khi nghiệp hỏa ngăn giữa Tống Thư Hàng, Bạch tiền bối và than cốc kia lụi tắt mảng lớn, song phương mặt đối mặt.
Bảy mắt nhìn nhau.
Bá 3, Bạch 2, than cốc 2.
Mắt Thánh Nhân Nho Gia đã mọc lại.
Dường như thần nhãn do kim đan Thánh Nhãn biến thành mang đến cho than cốc áp lực không nhỏ.
Đồng thời, lực lượng công đức thâm hậu kia trên người Tống Thư Hàng cũng khiến hắn khó chịu toàn thân.
Có thể là vì ảnh hưởng từ lực lượng công đức, dường như hung ác trong con ngươi của than cốc cũng rút đi rất nhiều.
Chốc lát sau.
Ánh mắt than cốc dời khỏi người Tống Thư Hàng, rơi trên người Bạch tiền bối.
Hào quang hung ác trong mắt hắn dần hóa thành nghi hoặc.
Lại chốc lát sau.
“Bạch…” Bóng dáng than cốc dùng ngôn ngữ viễn cổ, nói ra đạo hiệu của Tiên Bạch.
Tống Thư Hàng sững sờ, lặng lẽ truyền âm: “Bạch tiền bối, ngươi biết tên này à?”
Bạch tiền bối lắc đầu.
Trên người đối phương bao lấy một tầng than cốc thật dày, khí tức toàn thân lại bị nghiệp hỏa giấu đi, căn bản không phân biệt được thân phận.
Hơn nữa.
[Có lẽ, người hắn biết không phải ta.] Bạch tiền bối truyền âm trả lời.
Lúc đối phương gọi hắn là dùng ngôn ngữ viễn cổ.
[Người hắn biết có thể là Thiên Đạo Bạch?] Tống Thư Hàng lập tức hiểu được ý của Bạch tiền bối.
Có vài manh mối xâu chuỗi lại với nhau trong đầu Bá Tống.
Quen biết Thiên Đạo Bạch, nghiệp hỏa quấn thân, có thể có quan hệ với bất hủ.
“Công Đức Đạo Nhân?” Một cái tên thốt ra từ miệng Bá Tống.
Trong hình ảnh liên quan đến việc “Bất hủ đạo nhân xây dựng lại Chư Thiên Vạn Giới” mà hắn nhìn thấy lúc trước, hình ảnh cuối cùng chính là tình cảnh Công Đức Đạo Nhân bị “nghiệp hỏa” quấn quanh với gương mặt quỷ dị, xông ra từ trong “bất hủ chi mộ” mà mình xây dựng.
Nếu kết hợp các manh mối… bóng dáng than cốc trước mắt này, là Công Đức Đạo Nhân?
Đối diện, than cốc kia chấn động toàn thân.
Hắn bắt đầu chầm chậm lùi về sau.
Sau khi lùi mấy bước, nghiệp hỏa trên người hắn lại thiêu đốt lần nữa, bao lấy hắn.
Sau đó bóng dáng than cốc bắt đầu cong người lên, tiếp tục lui lại, tựa như “thời gian chảy ngược”, trước đó hắn cong người ngang ngược xông lên thế nào, bây giờ lại dùng tư thế quéo trở về y như vậy.
Tống Thư Hàng: “…”
Trên bầu trời, Đạo Tử tiền bối không tiếp tục ra tay, hắn lặng lẽ nhìn Tiên Bạch.
Một kẻ tập kích không rõ lai lịch, thực lực siêu cường, mắt thấy sắp đắc thủ, nhưng sau khi nhìn thấy Bạch đạo hữu thì chẳng biết sao lại lặng lẽ thối lui.
Đây chính là may mắn của Bạch đạo hữu ư?
Trong mấy hơi thở, cuối cùng than cốc được nghiệp hỏa bao lấy cũng lui trở về khu vực “không gian bành trướng”, biến mất hoàn toàn.
“Than siêu diễn?” Tống Thư Hàng như có điều suy nghĩ, bình luận.
Động tác lùi về sau và phương thức biến mất cuối cùng của bóng dáng than cốc… dường như được chân truyền của ngựa siêu diễn tiền bối.
Trong phong ấn.
Mặt trời màu đen đần mặt ra.
[Đi rồi? Cứ vậy mà đi?]
Đậu xanh!
Củ lạc giòn tan?
Trên người bóng dáng than cốc kia có từng tia khí tức tương tự với nó… Nói cách khác, đây cũng là đường lui mà Thiên Đạo của nó âm thầm an bài để giữ gìn nó?
Vừa rồi, mắt thấy bóng dáng than cốc kia đột phá không gian trong gương của Thiên Đạo, cũng xông đén trước mặt Bá Tống và Bạch, bước kế tiếp là có thể cứu nó ra… Mặt trời màu đen thấy được hy vọng!
Lấy năng lực của bóng dáng than cốc, có thể cứu nó thoát khốn!
Kết quả, bởi nguyên nhân nào đó không rõ, than cốc này lại dùng phương thức buồn cười rút đi.
Lúc người ta trong cơn tuyệt vọng cũng không phải lúc thảm nhất.
Thảm nhất chính là trong lúc tuyệt vọng, nhìn thấy một tia hy vọng, hơn nữa hy vọng này còn đạt được dễ như trở bàn tay… Nhưng ngay lúc người ta sắp bắt được hy vọng, tia hy vọng này lại vỡ vụn thành cặn bã, để lại tuyệt vọng càng sâu.
Tâm tính mặt trời màu đen sắp tan vỡ rồi.
[Xem ra, thật sự có thể là Công Đức Đạo Nhân.] Tống Thư Hàng lặng lẽ ghi chép lại màn vừa rồi, trở về sẽ gửi cho Bạch tiền bối two, xác nhận một chút.
Có điều bây giờ không vội, hắn và Bạch tiền bối còn muốn thử nghiệm chuyện trọng yếu hơn.
Bạch tiền bối và Tống Thư Hàng duy trì tư thế đồng bộ, hai người đồng thời xoay người, nhắm ngay mặt trời màu đen, duỗi tay tế ra thiên phú Thánh Nhân Nho Gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận