Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3069: Không còn là ký ức, mà là sự thực

Chương 3069: Không còn là ký ức, mà là sự thực
“Đây là lần cuối cùng ta đi vào tiết điểm thời không này, về sau tương lai sẽ phát triển như thế nào, chỉ e ta không thể nhìn thấy được… Thật muốn có thêm cơ hội để đến đây vài lần nữa… chí ít, cho ta thấy Tống tiền bối bình an chứng đạo thôi cũng tốt rồi.”
“Đôi khi ta hoài nghi có phải mình đang nằm mơ chăng? Ta ở trong giấc mộng, cứ liều mạng thay đổi quá khứ, muốn cải biến quá khứ của mọi người, nhưng khi tỉnh lại thì tương lai vẫn chẳng hề suy suyển.” Vũ Nhu Tử dời đôi môi khỏi đĩa rượu.
Chỉ đơn thuần thay đổi quá khứ thì không thể thay đổi tương lai.
Cô đã sắp không kiên trì nổi nữa.
Nhưng may mà cuối cùng lần này cô cũng thấy được hy vọng.
“Chỉ khi đạt đến cảnh giới “siêu thoát” mà Thiên Đạo Bạch tiền bối nói tới, không còn bị thời gian, không gian và vị diện hạn chế nữa, thì mới có thể tập hợp cả quá khứ, hiện tại, tương lai thành một mối.”
Tống tiền bối ở đây dồi dào sức sống hơn Tống tiền bối ở bất cứ đâu. Hắn biết nhảy nhót, biết đủ trò, dẫu là một con cá muối nhưng lại đầy nhiệt huyết.
Người biết đủ trò đôi khi chết rất nhanh… nhưng nếu không chết thì sẽ trở thành truyền thuyết!
Cho nên, Tống tiền bối sẽ trở thành một truyền thuyết thực sự.
“Không được uống nhiều.” Vũ Nhu Tử nhẹ tay đặt đĩa rượu sang một bên.
Rượu này là do nữ sĩ lưới rồng ở nhân gian đích thân ủ ra, còn nồng hơn tiên tửu trong truyền thuyết. Uống thêm chút nữa thì e rằng cô cũng sẽ say mất.
Với lại, tuy đã kìm chế lắm rồi nhưng Vũ Nhu Tử cũng đã hơi chếnh choáng say.
“Ở thêm một lát rồi đi vậy.” Cô dựa trên thân cây, miệng lẩm bẩm một khúc hát ngắn.
Chẳng hiểu tại sao, cứ ở tiết điểm thời không này là cô lại thấy tâm trạng mình phơi phới hẳn ra.
Cô nhìn các tiền bối nhóm Cửu Châu số 1 đang say la liệt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Nếu như có thể… cô chỉ ước sao giây phút này trở thành vĩnh hằng.
Một lúc lâu sau.
Vũ Nhu Tử nhắm mắt lại, khí chất ưu nhã trên người từ từ rút đi.
Cảm giác chếnh choáng ập tới, gương mặt đỏ ửng lên, cô dựa vào thân cây, thiêm thiếp ngủ.

Trong một cung điện dùng để nghỉ ngơi ở mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ giữa thế giới hạch tâm.
Tô Thị A Thập Lục cật lực lôi Tô Thị A Thất còn muốn uống nữa lên giường.
“Hay là trói A Thất lại đi?” Linh quỷ tiên tử trong thể nội đề nghị.
“Không cần đâu, ngủ rồi.” Tô Thị A Thập Lục cười ngọt ngào.
Sau đó cô đứng dậy, mở cửa cung điện ra, nhìn về nơi xa, thấy Vũ Nhu Tử đang dựa trên nhánh cây mà ngủ.
“Vũ Nhu Tử bình thường trở lại rồi.” Linh quỷ tiên tử nói.
Nhìn từ bề ngoài không thấy gì khác biệt.
Nhưng từ khí chất, có thể đoán ra đó có phải là Vũ Nhu Tử bình thường hay không.
“Ừm, Tử tương lai rời đi rồi. Nói thật, Tử tương lai thật sự khiến người ta động lòng.” Tô Thị A Thập Lục thật thà nói.
Vũ Nhu Tử của tương lai có sức uy hiếp lớn hơn hẳn Vũ Nhu Tử của hiện tại…
Sự ưu nhã khắc sâu trong xương tủy cùng với nét thương cảm thi thoảng thoáng hiện nơi đầu mi khiến cho Tô Thị A Thập Lục cũng phải động lòng. Nếu như không có Tống Thư Hàng thì cô sẽ chọn Vũ Nhu Tử ấy làm đạo lữ, không đùa đâu.
“Đúng là khiến người ta động lòng… Dừng lại, trạng thái động lòng này không đúng! Chắc chắn chúng ta đã bị Trình Lâm Tiên Tử ảnh hưởng rồi.” Linh quỷ tiên tử vội vàng hô dừng lại.
Một lát sau, cô bổ sung thêm: “Mà ta cảm thấy cô phải lo cho chính mình trước đi. Giữa ta và cô có quan hệ khế ước nên ta cảm thấy rõ ràng trạng thái của cô không ổn. Vất vả lắm ta mới quyết định hợp tác với cô, cô đừng có xảy ra chuyện gì đấy.”
“Tình trạng của ta… thực ra là thời gian ý thức phụ trợ của ta sắp hết rồi, đến lúc đó ta sẽ đổi sang chạy ngầm, để Tô Thị A Thập Lục thực sự hoán đổi về đây. Không phải lo đâu, bao giờ khôi phục hoàn toàn thì ta sẽ có được tất cả ký ức và tình cảm. “Ta” đích thực vẫn đang tồn tại trong trạng thái “chạy ngầm”, không khác gì với ta bây giờ cả. Diệp Tư tỷ tỷ yên tâm.” Tô Thị A Thập Lục giải thích.
Linh quỷ tiên tử: “…”
Đám đa nhân cách các cô lắm chuyện thế? Lần trước ta đã nghe cô nhắc đến chuyện khôi phục A Thập Lục đích thực rồi cơ mà? Sao bây giờ vẫn đang “chạy ngầm” vậy?
Tô Thị A Thập Lục mỉm cười bung dù, nhẹ nhàng nhảy một cái lên đỉnh điện của mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ, rồi lướt đi như bay trên đỉnh điện, chạy tới chỗ sâu trong thế giới hạch tâm.
Tiểu trợ lý hạch tâm xuất hiện trước mặt cô trong trạng thái trôi nổi, lặng lẽ dẫn đường cho cô.
Nơi cô muốn đi là bảo tàng của Tống Thư Hàng.
Tiểu trợ lý hạch tâm biết rõ tất cả bảo bối mà Tống Thư Hàng giấu trong thế giới hạch tâm và đều ghi chép đâu vào đấy.
Khi Tống Thư Hàng muốn đập tiền, cô có thể lập tức lôi đống bảo bối ấy ra.
Nhưng nơi mà cô muốn dẫn Tô Thị A Thập Lục đi lần này không phải là chỗ đặt bảo bối bình thường.
Mà là một thứ “bảo hiểm” mà Tống đầu gỗ để lại cho Tống Thư Hàng.
“Một khi “ta” thực sự hoàn toàn khôi phục thì tính cách thiếu tự nhiên và ngại ngùng sẽ khôi phục theo. “Ta” thực thụ không bao giờ làm được chuyện gì quá táo bạo. Cho nên nhân lúc nhân cách phụ trợ của ta còn chưa đổi sang chạy ngầm, phải thay bản thể làm một chuyện lớn!” Trái tim Bá Tống trong lồng ngực Tô Thị A Thập Lục đập thình thịch.
Rõ ràng cô cũng không to gan như vừa nói, cô cũng vô cùng căng thẳng.
Trên đường chạy, vô số chuyện cũ lần lượt hiện lên trong não hải của cô.
Năm ngoái, sau khi A Thập Lục chính thức bắt đầu thí luyện của Thiên Hà Tô thị thì nhân cách phụ trợ có được phần lớn ký ức của chính chủ là cô đây cũng ra đời.
Khi vừa được sinh ra, cô chẳng khác nào một tờ giấy trắng.
Cô nhìn ký ức như nhìn một bộ phim dài tập mà nhân vật chính là bản thân mình, cảm thấy nó hư ảo như không phải là hiện thực.
Ký ức khi tiếp xúc với Tống Thư Hàng khiến cho cô có ấn tượng rất sâu. Đó là những ký ức cuối cùng của cô, cũng là giai đoạn mà tình cảm của A Thập Lục dao động mãnh liệt nhất.
Lại thêm trong lúc cô đang bế quan, Tống Thư Hàng nhờ Tô Thị A Thất đưa Long Cốt Khô Đằng trợ giúp.
Thế là người con gái trong sáng như tờ giấy trắng ấy bắt đầu mong chờ bế quan kết thúc, để đi gặp “Tống Thư Hàng trong trí nhớ” của mình.
Mấy tháng sau, cô xuất quan.
Thấp tha thấp thỏm.
Lần đầu tiên thực sự gặp mặt là cô bị Tạo Hóa Pháp Vương tiền bối lừa đi sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc.
Trời mưa.
Cô cầm dù, đi về phía trung tâm vận chuyển hành khách.
Lúc đó cô cũng không biết Tống Thư Hàng đã lặng lẽ tới và chuẩn bị đón mình. Bởi vì theo lịch sử trò chuyện trong nhóm thì Tống Thư Hàng đã bị Bạch tiền bối phóng lên vũ trụ.
Mưa càng lúc càng to.
Nghĩ đến chuyện gặp lại Tống Thư Hàng trong tương lai, cô hơi thất thần.
Trong mái hiên phía xa.
Một gã to con dựa vào tường, cả người ướt sũng nước mưa, hơi thở biến thành sương trắng.
Thình lình, gã to con ấy nhảy bổ ra.
Dọa Tô Thị A Thập Lục giật bắn cả mình.
Chưa nhận ra đối phương là ai, cô đã vô thức chém cho hắn một phát đao tay.
Thế là hắn bị ném bay đi, miệng kêu “A a a a” thảm thiết.
Đó là lần đầu tiên, cô thực sự gặp gỡ “Tống Thư Hàng”.
Hắn thú vị hơn trong ký ức, thay đổi cũng rất nhiều.
Sống động hơn biết bao nhiêu.
Vào khoảnh khắc ấy, Tống Thư Hàng không còn là nhân vật trong ký ức của cô nữa, mà đã thực sự tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận