Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3074: Ta có thể dựa vào các vị tiền bối, các tiền bối cũng có thể dựa vào ta!

Chương 3074: Ta có thể dựa vào các vị tiền bối, các tiền bối cũng có thể dựa vào ta!
[Gọi sai tên nha, là @#%& Tiên Tử chứ không phải là @#%$ Tiên Tử.]
Mặt khác…
Mỹ nhân rắn công đức này nhất định là giả!
Hắn mà dám gọi sai tên của mỹ nhân rắn công đức thật, chắc chắn cô sẽ xuyên tay qua huyệt thái dương của hắn mà quấy nhão óc hắn luôn!
Mỹ nhân rắn công đức trước mắt lại duy trì động tác xoa bóp nhẹ nhàng suốt từ đầu đến cuối, quả thực không phải là Công Đức tiên tử mà Tống Thư Hàng quen biết.
Một buổi sáng loáng cái đã trôi qua.
Bạch long tỷ tỷ giảng rất nhanh. Trong suốt quá trình dạy học, giọng nói của cô cứ như phim tua nhanh gấp 15 lần, đôi khi các âm tiết quá nhanh, nghe vào tai như dính liền thành một.
Bá Tống dịu dàng nghiêm túc học tập từ đầu đến cuối, vừa học vừa ghi chép cấp tốc, đồng thời còn có thể phát âm ngôn ngữ viễn cổ tiêu chuẩn theo bạch long tỷ tỷ.
Tống Thư Hàng đứng cạnh choáng hết cả con người.
[Mình thật sự có thiên phú học tập ngôn ngữ viễn cổ xuất sắc như vậy sao?]
[Đây là mình thật à?]
[“Mình” này không bị ai cải tạo đấy chứ?]
Cảm giác xa lạ càng ngày càng mãnh liệt. “Bá Tống dịu dàng” trước mắt quả thực là một giấc mộng xa vời không thể chạm tới.
“Hết giờ rồi.” Bạch long tỷ tỷ khép sách lại: “Ta cũng giảng xong hết rồi.”
“Vất vả cho bạch long tỷ tỷ quá.” Bá Tống nói bằng ngôn ngữ viễn cổ.
Đầu lưỡi của hắn uốn lượn vô cùng linh hoạt, những âm tiết ngôn ngữ viễn cổ vặn vẹo được hắn phát âm ra dễ như trở bàn tay.
Đỉnh của đỉnh!
“Ngươi ôn tập cho kĩ đi…” Bạch long tỷ tỷ thu sách, quay người bay ra bên ngoài cung điện.
Bay đến cửa cung, bạch long tỷ tỷ lại đột nhiên ngoảnh lại mà nói: “Thư Hàng, một số việc không phải là lỗi của ngươi. Ngươi không cần gánh tất cả áp lực lên người mình.”
“Yên tâm đi bạch long tỷ tỷ. Cô xem, chẳng phải bây giờ ta vẫn đang dựa vào mọi người đó sao? Hơn nữa ta cũng không vơ hết áp lực lên người đâu, nếu không bây giờ nhất định ta đã có tâm ma rồi.” Quả Bích Lạc mỉm cười thoải mái.
Bạch long tỷ tỷ nhìn chằm chằm mặt hắn một hồi, lại thở dài: “Nhuwg bây giờ bọn ta chẳng còn đọc hiểu biểu cảm trên mặt ngươi nữa.”
Nụ cười thoải mái của Bá Tống hơi cứng đơ lại.
[Thuật đọc mặt mất hiệu lực? Sao có thể chứ?] Tống Thư Hàng đứng ngoài quan sát sững sờ. Bá Tống dịu dàng lại cách hình tượng “Đại tiền bối” trong lòng hắn gần thêm một bước!
“Bạch long tỷ tỷ yên tâm đi. Đàn ông kiểu gì rồi cũng phải trưởng thành. Chỉ là ta không còn… ừm, đáng yêu như trước nữa thôi. Hơn nữa dáng vẻ của ta bây giờ mới là điều mà ta từng ao ước.” Bá Tống dịu dàng giơ ngón cái lên với bạch long tỷ tỷ.
Tống Thư Hàng đứng ngoài xem chỉ hận không thể dộng đầu vào tường. Ngươi tự hào nói rằng trước kia mình rất “đáng yêu” là thế nào hả? Một thằng đực rựa mà dùng từ đáng yêu? Không thấy xấu hổ à?
Bạch long tỷ tỷ dở khóc dở cười.
Cô vẫy móng vuốt với Bá Tống rồi đứng dậy, bay ra khỏi cung điện.
Nói thật thì dáng vẻ trưởng thành của Tống Thư Hàng hiện tại cũng là điều mà cô muốn thấy. Cô cảm thấy đàn ông trưởng thành một chút thì tốt hơn…
Nhưng trưởng thành phải là một quá trình, từ từ lớn lên mới là tốt nhất.
Cái giá để Tống Thư Hàng trưởng thành, quá đắt.
Từ khi đó, cô luôn nghĩ hắn cứ là hắn của năm ngoái thì tốt hơn nhiều.
“Đúng là mâu thuẫn.” Bạch long tỷ tỷ lẩm bẩm.

Bạch long tỷ tỷ bay xa rồi, Bá Tống dịu dàng nâng sổ ghi chép trong tay, tranh thủ tiến hành ôn tập ngay nội dung ngôn ngữ viễn cổ trên đó khi còn nóng.
Mỹ nhân rắn công đức yên lặng, chỉ nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn khi hắn cau mày.
Sau khi ôn tập xong một lần, Bá Tống dịu dàng bỏ sổ ghi chép xuống, thở dài: “@#%$ Tiên Tử à, cô nói khi đó chúng ta cố gắng tìm manh mối về quê cũ của Bạch tiền bối có phải là sai hay không?”
Mỹ nhân rắn công đức đọc một câu thoại trong phim: “Ngươi có hối hận không?”
“Ừm, mặc dù có vẻ ích kỉ, nhưng bây giờ ta quả thật hơi hối hận. Nếu như Bạch tiền bối còn ở đây thì rất nhiều chuyện có lẽ sẽ khác đi.” Nói đến đây, Bá Tống hơi khựng lại, sau đó lại cười ha hả mà bảo: “Ôi, lại không nhịn được mà muốn dựa dẫm vào các vị tiền bối nhiều hơn rồi.”
Mỹ nhân rắn công đức nghiêng đầu, không đáp lời hắn.
[Bạch tiền bối trong dòng sông thời gian này đã rời đi? Mà là “mình” và mọi người cùng cố gắng tìm kiếm manh mối về quê cũ của Bạch tiền bối rồi tiễn ngài ấy đi sao?] Tống Thư Hàng đứng ngoài quan sát suy đoán.
Hắn hồi tưởng lại những gì mình đã trải qua.
Thực ra năm ngoái hắn cũng làm như vậy… Hắn và Bạch tiền bối cùng đến bí cảnh Thánh Sơn ở Thú giới để tìm kiếm tin tức về quê cũ của ngài.
Hắn có được bia đá đạo hữu trong hành trình ấy, đồng thời cũng tìm được một chút tin tức về quê cũ của Bạch tiền bối.
Nếu như khi đó bọn họ điều tra sâu hơn và tìm thấy quê cũ của Bạch tiền bối, thì hắn có khuyên Bạch tiền bối trở về không?
Có thể là có.
Rõ ràng Bạch tiền bối có chấp niệm với quê hương mình. Bản thân ngài cũng vô thức tìm kiếm manh mối về nơi ấy.
[Nhưng bây giờ mình có thể đối mặt với vấn đề này ở góc độ cao hơn.]
[Nếu gặp vấn đề không thể giải quyết được thì siêu thoát bất hủ thôi!]
[Nếu như Bạch tiền bối đã bỏ qua cơ hội về lại cố hương, không thể quay về được nữa… thì cứ siêu thoát bất hủ, siêu thoát tất cả hạn chế là được. Khi tất cả hạn chế đều không còn, Bạch tiền bối có thể đi đi về về giữa hiện thế và quê cũ của mình rồi.]
[Ngay cả Thiên Đạo bất hủ cũng không thể xây dựng lại Bích Thủy các cho Sở các chủ… vậy thì siêu thoát bất hủ, sau đó vượt qua hạn chế thời không là được! Ít nhất cũng có thể khóa chặt linh hồn của các thành viên trong Bích Thủy các rồi mang về, để bọn họ chuyển sinh, khôi phục ký ức và quay về Bích Thủy các như xưa.]
[Đại lão mặt trời màu đen và cự lão màu đen đứng sau màn, đến Thiên Đạo cũng không thể xóa bỏ bọn chúng triệt để… Vậy thì siêu thoát bất hủ là xong. Dù đến lúc đó vẫn không thể hủy diệt hoàn toàn cự lão màu đen, nhưng sau khi siêu việt các vị diện, thời gian và không gian, nhất định sẽ có cách ném nó đến một chiều không gian không thể gây ảnh hưởng cho hiện thế, để nó ra đảo chơi với khỉ một mình.]
Bất kể là chuyện gì, nếu không giải quyết được thì siêu thoát!
Đó là phương án hoàn mỹ và toàn năng để giải quyết mọi chuyện.
Chỉ trừ… vô sinh.
Chẳng biết sau khi siêu thoát bất hủ xong thì có sinh con được hay không?
[Mà dựa vào các vị tiền bối cũng không phải là chuyện gì xấu.] Tống Thư Hàng nhìn Bá Tống của dòng sông thời gian này, nói khẽ.
Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.
[Trường Sinh đạo hệ thống mạng chat Tu Chân vốn là một Trường Sinh pháp kết nối mọi người lại với nhau, chứ không phải là dựa vào lực lượng của một người.]
Lực lượng của một người, chung quy là có hạn.
Chỉ cần đạt được kết quả mà mình mong muốn, ta mượn sức mạnh của các tiền bối và đại lão cũng không phải là không thể!
Khi ta dựa vào các tiền bối, các tiền bối cũng có thể dựa vào sức mạnh của ta.
Đây là mối quan hệ giúp đỡ lẫn nhau.
Khi khơi thông dòng suy nghĩ, lý giải của Tống Thư Hàng về Trường Sinh đạo hệ thống mạng chat Tu Chân lại sâu sắc hơn mấy phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận