Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3086: Vạn năm trước, bản thể của ta còn chưa ra đời

Chương 3086: Vạn năm trước, bản thể của ta còn chưa ra đời
Cho dù là trớ chú của Thiên Đạo mà số nhọ thì cũng vẫn trở thành rau hẹ như ai.
Thế gian này tàn khốc vô tình như thế đấy.
Thậm chí… nếu Tống Thư Hàng mà biết có một loại trớ chú cứ cắt đi lại mọc không ngừng như rau hẹ, thì nói không chừng sau menu thiên kiếp, menu tâm ma, menu tà vọng, hắn còn có thể khai phá ra cả menu “trớ chú toàn tịch” nữa kia.
“Có khi ăn lại ngon ấy chứ.” Nghĩ đến tiệc thiên kiếp mà bạch long tỷ tỷ còn hơi thất thần.
Bây giờ cô vẫn ở trạng thái thuần năng lượng thể, không ăn trực tiếp được bao nhiêu món.
Bạch long tỷ tỷ càng ngày càng chờ mong cuộc gặp gỡ của Tống Thư Hàng với Luân Hồi Nhận Tiên Tử.
Đối diện, Luân Hồi Nhận Tiên Tử sững ra.
Ăn?
Ăn cái gì ngon?
Chẳng phải chúng ta vừa mới nói đến trớ chú sao? Sao tự nhiên chủ đề lại lái sang ăn vậy?
Lẽ nào cô ấy ám chỉ ta chiêu đãi không chu đáo, không mang trà và điểm tâm ra đãi khách à?
Nhất thời, Luân Hồi Nhận Tiên Tử cảm thấy bầu không khí hơi xấu hổ.
Cũng may mà lúc này vỏ đao trong hư không đã được luyện thành, giúp cô có cái để dời lực chú ý đi.
Vỏ đao tinh xảo rơi uống từ không trung, dừng lại trong tay Tô Thị A Thập Lục.
Khi nhận lấy vỏ đao này, Tô Thị A Thập Lục giữa nó và mình có cảm giác huyết mạch tương liên.
Trên vỏ đao, đường vân do lực lượng trớ chú biến thành từ từ vận chuyển, giống như đang sống.
Dưới ảnh hưởng của khí tức lực lượng trớ chú này, Tô Thị A Thập Lục cảm thấy trong cơ thể mình có một thiên phú tiềm ẩn bắt đầu được kích hoạt.
Đồng thời, tất cả các Tiểu Thập Lục trong đầu óc A Thập Lục cũng bị ảnh hưởng theo và bắt đầu thuế biến.
“Nóng quá.” Bạch long tỷ tỷ đột nhiên nói khẽ rồi lùi ra khỏi cổ Tô Thị A Thập Lục. Bây giờ cô đang tồn tại dưới dạng “thân thể công đức” mà cũng cảm nhận được cái nóng sao?
“Bạch Long tiên tử không cần lo lắng. Đây là giai đoạn mở đầu của thuế biến đấy.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử nói.
Nói đoạn, cô vươn tay điểm nhẹ vào Tô Thị A Thập Lục, pháp tắc luân hồi hiện lên bao bọc A Thập Lục và ngăn cách khoảng không gian nhỏ quanh cô nàng ra.
Pháp tắc luân hồi phủ kín thân hình Tô Thị A Thập Lục như sương mù.
Đồng thời, trên một trăm Tiểu Thập Lục và nhân cách phụ trợ của A Thập Lục đều hóa thành hình chiếu và xuất hiện trong màn sương mù đó.
Nhân cách phụ trợ trôi bồng bềnh sau lưng Tô Thị A Thập Lục như linh hồn bảo vệ, vươn hai tay làm động tác “ôm”, bảo vệ bản thể của A Thập Lục.
Trên một trăm nhân cách Tiểu Thập Lục thì rải rác xung quanh thân thể cô. Từ thân mình bọn họ có những chiếc “gai”, nối họ với nhân cách phụ trợ của A Thập Lục.
Nhìn một cách trực quan, tựa như Tô Thị A Thập Lục + nhân cách phụ trợ đã biến thành một con nhím hoặc nhím biển, mà mỗi chiếc gai của con nhím ấy đính vào một Tiểu Thập Lục.
Trông hết sức viễn tưởng.
“Lực lượng luân hồi… và khí tức của thời gian.” Bạch long tỷ tỷ quay đầu nhìn Luân Hồi Nhận Tiên Tử.
“Đúng vậy, có cả lực lượng thời gian nữa. Thuộc tính luân hồi vốn có liên hệ mật thiết với thời gian.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử đáp: “Giai đoạn tiến hóa này sẽ kéo dài trong một khoảng thời gian. Nhân thời gian này, chúng ta cùng đi gặp tiểu tử “Tống Tô Hàng” kia đi.”
“Có cần ta gọi hắn không?” Bạch long tỷ tỷ nói: “Mặt khác, có lẽ Tống Thư Hàng chẳng vào được qua lối đi kia đâu.”
Lối đi kia đến Tô Thị A Thập Lục đi còn khó, nói chi đến hình thể của Tống Thư Hàng.
“Đối với đệ tử của Thiên Hà Tô thị thì con đường vào đây là một cuộc thí luyện. Nhưng… hắn còn chưa phải là đệ tử của Thiên Hà Tô thị, không cần phải thí luyện làm gì cho phiền toái, dẫn thẳng vào là được.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử trả lời.
Khi bọn họ nói chuyện, một hóa thân khác của Tô Thị Bình Tế Tiên Tử đã đưa bản ngã thi của Tống Thư Hàng đến bên ngoài Luân Hồi điện.
Bây giờ ngươi vào gặp Luân Hồi Nhận Tiên Tử, ta không vào cùng ngươi đâu.” Tô Thị Bình Tế Tiên Tử nói với vị trí bên trái của mình.
Bản ngã thi: “…”
Tô Thị Bình Tế Tiên Tử, ta đang đứng bên phải của người mà! Cô còn nắm sợi dây nối hai người chúng ta đó!
Mặt khác, bản ngã thi nhìn Luân Hồi điện. Cánh cửa lớn mà Tô Thị A Thập Lục đẩy ra trước đó vẫn chưa khép lại.
Cho nên hắn thấy ngay con đường hẹp kia.
Đường xá thế này thì đi vào thế nào được?
“Phải đi con đường này thế nào thì trông vào thủ đoạn của chính ngươi thôi.” Tô Thị Bình Tế Tiên Tử tiếp tục nói với phía bên trái của mình.
Bản ngã thi: “…”
Sau một hồi suy nghĩ, hắn mượn dùng lực lượng của bản thể, điều động kim đan Thánh Nhân á bất hủ tới rồi nhìn vào con đường hẹp.
Sương mù trong con đường ấy không thể mê hoặc được con mắt Thánh Nhân.
“Hình vỏ đao à?” Bản ngã thi hơi động trong lòng.
Là vỏ đao… thế dùng Dưỡng Đao thuật nhé?
Tô Thị Bình Tế Tiên Tử cũng bảo hắn đi vào bằng cách của chính mình còn gì.
Thế là bản ngã thi không lằng nhằng nhiều, xắn tay áo lên, mái tóc dài xõa tung uốn lượn vươn vào lối đi nhỏ hẹp.
Ánh sáng của Dưỡng Đao thuật bùng lên, lóa mắt như một vầng mặt trời.
Cùng lúc đó.
Trong Luân Hồi điện, Luân Hồi Nhận Tiên Tử và bạch long tỷ tỷ vừa nói chuyện với nhau xong. Cô vỗ nhẹ tay thành tiếng, thi pháp kéo thẳng “Tống tiểu hữu” vào điện.
Thế là…
Nhờ bí pháp dịch chuyển không gian, bản ngã thi bị kéo đến bên cạnh bản thể của Luân Hồi Nhận Tiên Tử trong nháy mắt.
Hơn mười vạn phát Dưỡng Đao thuật vốn phải thi triển với lối đi chật hẹp, bây giờ đổ hết lên Luân Hồi Nhận Tiên Tử bản thể.
Hào quang chói ngời của Dưỡng Đao thuật suýt nữa thì chiếu mù mắt bạch long tỷ tỷ luôn.
“Vừa gặp nhau đã phóng Dưỡng Đao thuật, cục súc thế?” Bạch long tỷ tỷ nói.
Bản ngã thi lúng túng thu lại tay và tóc của mình.
Luân Hồi Nhận Tiên Tử: “…”
Mặc dù đã cách không cảm ứng Dưỡng Đao thuật của vị Tống tiểu hữu này qua vỏ đao, nhưng trải nghiệm cách vỏ đao và trải nghiệm trực tiếp bằng bản thể là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
“Ngươi chính là Tống Thư Hàng sao?” Luân Hồi Nhận Tiên Tử chậm rãi nói.
“Thưa Luân Hồi Nhận Tiên Tử, ta là tam thi của bản thể, bản ngã thi Bá Thể.” Bản ngã thi hành lễ chào Luân Hồi Nhận Tiên Tử. Ở đây chỉ có bạch long tỷ tỷ, Tô Thị A Thập Lục và vị tiên tử cấp bậc đại mỹ nhân này tồn tại mà thôi.
Cho nên chắc chắn vị tiên tử này là đạo khí Luân Hồi Nhận rồi.
Nói được một câu, cảm giác tồn tại của hắn đã bắt đầu giảm xuống.
Khi không thi triển Dưỡng Đao thuật, hắn sẽ biến thành một kẻ vô hình.
“Không phải là bản thể?” Luân Hồi Nhận Tiên Tử nhìn bản ngã thi của Tống Thư Hàng nửa ngày trời.
Sau một hồi lâu.
“Gọi bản thể tới đây một chuyến được không?” Luân Hồi Nhận Tiên Tử hỏi.
“Vậy thì phải chờ một lát, có được không ạ?” Bản ngã thi trả lời. Bây giờ bản thể đang vào Cổ U giới của thế giới Hắc Long để cắm trụ với Bạch tiền bối mất rồi.
“Được. Trước khi Tô Thị A Thập Lục hoàn thành tiến hóa, ta có một chút thời gian để chờ. Nhưng mà đừng có để cho ta chờ lâu quá.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử đáp.
Bản ngã thi gật đầu: “Bản thể sẽ nhanh chóng đến ngay.”
“Ừm.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử gật đầu.
Sau đó là một khoảng thời gian im lặng dài dằng dặc.
“Đúng rồi, trước kia chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa? Khoảng một vạn năm trước hoặc lâu hơn ấy?” Luân Hồi Nhận Tiên Tử đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
“Hẳn là chưa đâu.” Bản ngã thi trả lời: “Vạn năm trước bản thể của ta còn chưa ra đời mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận