Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3102: Giao lưu tinh thần đã lâu, lần đầu gặp mặt

Chương 3102: Giao lưu tinh thần đã lâu, lần đầu gặp mặt
Độ nhạy bén với những chi tiết nhỏ của vị tiên tử này hơn xa cá Trường Sinh Giả khác.
Cho nên, cô là người đầu tiên nhận ra thân phận của Bá Tống.
Hơn nữa vị Trường Sinh Giả tiên tử này còn nhìn ra rất nhiều chi tiết, chẳng hạn như Bá Tống của lúc này, toàn thân trên dưới đều bao bọc trong “tin tức” khủng bố. Dường như đám tin tức này có liên quan đến bất hủ.
Đây cũng là nguyên nhân tiên tử nhịn không được hô lên “Bá… Bá Tống”.
Nếu không bằng vào tu vi Trường Sinh Giả, lúc gọi Bá Tống tuyệt đối sẽ không run giọng.
Lúc tiên tử hô lên thân phận Bá Tống, Bá Tống từ xa đến đồng thời phát ra tiếng: “Bạch tiền bối, phanh lại thất bại, hình như chúng ta tông phải thứ gì đó.”
“Tông phải thứ gì rồi?” Giọng Bạch tiên trưởng truyền ra từ sau khe hở không gian.
Sau đó, Bạch tiên trưởng bước một bước ra khỏi không gian.
“Bạch tiền bối cẩn thận!” Bá Tống cả kinh hô lên.
Vừa dứt lời, Bạch tiền bối đã bước hụt… dùng một loại tư thế anh tuấn tuyệt thế ngã sấp mặt.
Ầm ~~
Mặt đất thế giới thiên đường chấn động.
Mặt đất vốn đã được “khí tức bất hủ” cường hóa lại trực tiếp bị nện ra một cái hố to.
Đầu sỏ gây ra Bạch tiên trưởng ưu nhã nằm sấp giữa hố.
Đại lão Nguyệt Như Hỏa: “? ? ?”
Trường Sinh Giả gấu lớn sao trời: “…”
Các Trường Sinh Giả còn lại đều đần mặt ra.
“Không hổ là Bạch tiên trưởng, ngay cả tư thế ngã sấp mặt cũng đẹp như vậy.” Chỉ có vị Trường Sinh Giả tiên tử kia nhỏ giọng nói.
“Bạch tiền bối, ngươi không sao chứ?” Tống Thư Hàng chân đạp hư không, lơ lửng trên hố to.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn vô thức muốn đỡ lấy Bạch tiền bối. Nhưng có thể là vì hắn và Bạch tiền bối cùng cắn nuốt “tồn tại” của đối phương, lúc hắn muốn đỡ Bạch tiền bối thì bản thân cũng trượt chân xém ngã.
“Bình Thổ chú.” Trong hố, Bạch tiền bối lặng lẽ bấm pháp ấn.
Mặt đất như sống lại, chủ động bắt đầu lấp hố. Chỉ là lần này, Bình Thổ chú lấp hố đồng thời chôn luôn cả bản thân Bạch tiền bối.
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
Mình chôn chính mình?
Bạch tiền bối đang làm gì vậy?
Hắn ngồi xổm xuống, gõ nhẹ lên mặt đất: “Bạch tiền bối, ra ngoài đi.”
Nhưng mà.
Bạch tiền bối dưới hố lại không trả lời.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn thử dùng hệ thống mạng chat Tu Chân gửi tin nhắn cho Bạch tiền bối.
Nhưng Bạch tiền bối cũng không hồi âm.
“Chẳng lẽ là bế quan rồi?” Tống Thư Hàng gãi đầu.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ: “…”
Trước mặt nhiều người như vậy, Bạch tiền bối của chúng ta còn mặt mũi gì ư?
Mặt khác…
“Ngươi không cảm thấy ánh mắt xung quanh rất chói mắt à.” Cọng tóc ngố của Sở các chủ nhắc nhở.
Kỳ thực không cần Sở các chủ nhắc nhở, Tống Thư Hàng sớm đã nhạy bén cảm ứng được ánh mắt người nơi này đều tập trung trên người hắn.
Không chỉ như thế, phương xa còn có rất nhiều đại lão Trường Sinh Giả đang khóa chặt thế giới thiên đường, chú ý diễn biến bên trong không gian thiên đường.
“Khụ.” Tống Thư Hàng đứng dậy, trước tiên vuốt cọng tóc ngố của Sở các chủ trên đầu, lại chỉnh lại khăn quàng cổ bạch long tỷ tỷ.
Sau đó điều chỉnh trạng thái thân thể của mình, cố gắng khiến “hình thức á bất hủ” tiến vào hình thức điệu thấp.
Sau lưng hắn, áo choàng Tống cầu béo hóa thành áo khoác.
Mặc dù không có gió, nhưng bản thân Tống cầu béo lại cố tung bay, tạo ra hiệu quả “không gió mà bay”.
Chủ yếu là Tống cầu béo phát hiện ở đối diện, sau lưng Trường Sinh Giả Mặc gia kia cũng khoác áo choàng.
Vì để lộ rõ độ ngầu của bản tôn nhà mình, Tống cầu béo tri kỷ chuyển từ trạng thái áo choàng sang hình thức áo khoác.
Bản tôn Bá Tống độc nhất vô nhị, tuyệt đối không đụng hàng với kẻ khác!
“Bá Tống đạo hữu.” Nguyệt Như Hỏa đạo hữu xem như từng tiếp xúc với Tống Thư Hàng tiến lên mấy bước, ôm quyền với Tống Thư Hàng.
“Nguyệt Như Hỏa đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt.” Tống Thư Hàng mỉm cười, sau đó hỏi: “Hư Nhật Thủ Hộ Giả và Hằng Tinh Mạt Nhật Giả ngươi nói lúc trước đâu?”
Đám kia chính là bảo bối đấy.
Gia công của Tống cầu béo có thể tinh lọc chúng nó thành “vật chất trường sinh” tinh khiết, có thể xem là thuốc bổ cấp Trường Sinh Giả.
“Hư nhật khổng lồ cuối cùng vừa bị ngươi tông chết.” Nguyệt Như Hỏa lên tiếng: “Chín đại nhật còn lại thì bị vị đạo hữu Mặc gia này giải quyết.”
“Tông chết rồi?” Tống Thư Hàng đau xót tâm can.
Đều là tiền đấy!
Tông một phát đã lỗ biết bao nhiêu tiền.
Cho nên, chuyện như tai nạn xe cộ này, nếu như không có bảo hiểm thì sẽ phí tiền.
Đau lòng qua đi, hắn xoay người đối mặt với vị Trường Sinh Giả Mặc gia kia.
Trường Sinh Giả Mặc gia vừa áp chế virus hủy diệt hằng tinh, vừa nhìn Tống Thư Hàng.
Ánh mắt hai bên chạm nhau.
“Rốt cuộc ngươi đã đến, Bá Tống.” Trường Sinh Giả Mặc gia nhẹ giọng nói.
“Ừm.” Tống Thư Hàng gật đầu, đồng thời có hơi kinh ngạc đánh giá vị thiên tài Mặc gia này.
Hắn và đối phương, xem như chính thức gặp mặt lần đầu.
Nhưng trung gian, thông qua con rối tiên tử đã tiếp xúc với nhau vài lần.
Hạch tâm của con rối tiên tử chính là bảo vật của vị Trường Sinh Giả Mặc gia này, về sau bị đối phương thu hồi.
Có điều song phương cũng không nảy sinh mâu thuẫn.
Mà lúc này sau khi chính thức gặp mặt, Tống Thư Hàng phát hiện cảnh giới của đối phương đã đạt đến tầng thứ kia của Thánh Nhân và Thiên Đế. Tống Thư Hàng đã trở thành “tiểu Thiên Đạo” phát hiện mình có thể đại khái nhìn ra được cảnh giới của đối phương.
Đoán chừng không lâu sau, đối phương sẽ ngưng tụ ra “văn tự” chỉ thuộc về mình, hoặc là… nói không chừng đối phương đã ngưng tụ ra “văn tự” rồi.
“Không ngờ đạo hữu đã đạt đến cảnh giới này.” Tống Thư Hàng lên tiếng: “Ngươi và ta giao lưu tinh thần đã lâu, lại là lần đầu chân chính gặp nhau. Chính thức giới thiệu một chút, ta là Bá Tống.”
Thói quen quả thật là thứ đáng sợ, giờ đây Tống Thư Hàng đã có thể thản nhiên nói ra danh xưng “Bá Tống” này, mặt không đổi sắc.
“Mặc gia, Thiên Chí.” Trường Sinh Giả Mặc gia lên tiếng.
Roẹt ~
Trong lúc nói chuyện, có thể là vì hắn chuyển lực chú ý lên người Tống Thư Hàng, “virus” vốn bị áo choàng áp chế đột nhiên bạo phát, thế mà lại xông ra khỏi áp chế của áo choàng!
Virus này cực kỳ bá đạo.
Hơn nữa, tính xâm lược cực mạnh.
Sau khi thoát khỏi áp chế bèn điên cuồng phục chế, khuếch tán!
“Không xong.” Nguyệt Như Hỏa hô lên, ra hiệu cho Trường Sinh Giả trọng thương phía sau lui lại.
Mặc gia Thiên Chí đồng thời duỗi tay ném trường thương dung nhập vào áo choàng, tăng cường hiệu quả của áo choàng.
“Virus hủy diệt hằng tinh?” Tống Thư Hàng liếc mắt lập tức nhận ra thứ này.
Sau đó, hắn duỗi tay điểm một cái: “Đế Diệt trụ!”
Ầm ầm!
Một cây đế trụ uy nghiêm giáng xuống từ không trung, trực tiếp đè xuống đám virus hủy diệt hằng tinh.
Đế Diệt trụ này là tinh phẩm trong Bá Thần trụ.
Nó hình thành do lực lượng của Thiên Đế Tử và lực lượng của virus hủy diệt hằng tinh đạt thành cần bằng, dây dưa lẫn nhau.
Trừ lực lượng của Thiên Đế Tử ra, cây đế diệt trụ này còn có hiệu quả cắn nuốt một lượng virus hủy diệt hằng tinh nhất định.
Chỉ cần số lượng không quá lớn thì có thể cắn nuốt sạch sẽ, tăng cường bản thân.
Virus hủy diệt hằng tinh trước mắt vừa mới nổ tung, còn chưa chân chính khuếch tán.
Một trụ của Tống Thư Hàng hạ xuống, phần lớn virus đều bị cắn nuốt sạch sẽ.
Một số virus còn lại dường như bị kích nổ, xông về phía Tống Thư Hàng tới tấp.
Đối mặt với đám virus kinh khủng này, Tống Thư Hàng lại không di chuyển một bước.
Lúc tất cả virus đến khu vực cách thân thể Tống Thư Hàng một mét đều bị hòa tan.
Mà trên người Bá Tống hơi lóe lên hào quang á bất hủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận