Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3124: Nói ngươi không tin chứ ta từng đánh Bá Tống đấy!

Chương 3124: Nói ngươi không tin chứ ta từng đánh Bá Tống đấy!
Bản thân Tống Thư Hàng cũng không ham mê vị trí Thiên Đạo cho lắm.
Nếu như có thể thì trạng thái lý tưởng nhất đối với hắn chính là duy trì cảnh giới Trường Sinh Giả, mà có hình thức á bất hủ thì càng hoàn mỹ hơn.
Dù sao thì sau khi trở thành á bất hủ, Thiên Đạo có giáng lâm đánh hắn, hắn cũng chống đỡ được kia mà.
Tính Tống Thư Hàng không thích những thứ tầm thường. So với cuộc sống bình thường nhạt nhẽo thì hắn ưa kích thích hơn. Cho nên trước kia khi tiếp xúc với nhóm Cửu Châu số 1, biết các thành viên trong nhóm đều là người tu chân có thể dời non lấp biển, ngự kiếm phi hành xong, hắn đã hạ quyết tâm và lựa chọn bước chân vào thế giới tu chân chỉ trong chớp mắt.
Nhưng mặt khác, hắn lại không quá cố chấp với “tột cùng” và “siêu thoát”.
[Trở thành một trong những người mạnh nhất, không ai đánh thắng được ta thì càng tốt.]
[Ta không tùy tiện động tới người khác, nhưng phải có đủ thực lực để không kẻ nào động được tới ta, để đảm bảo rằng khi có kẻ muốn hại ta, ta có thể lập tức đánh trả và đập tan xác nó!]
Đây chính là tâm thái của Tống Thư Hàng.
Sở dĩ hiện tại hắn liều mạng theo đuổi bất hủ và siêu thoát bất hủ, là bởi hắn cố gắng phấn đấu không chỉ vì chính bản thân mình.
Trên lưng hắn gánh vác cả quá khứ, hiện tại và tương lai.
Cho nên giữa hắn và Bạch tiền bối, nhất định phải có một người siêu thoát bất hủ, để giải quyết những chấp niệm của quá khứ, hiện tại và tương lai để lại.
Nhưng với hắn, cụ thể là ai siêu thoát cũng như nhau, không hề có chút khác biệt nào.
Nếu Bạch tiền bối đã muốn siêu thoát, thì Tống Thư Hàng sẽ rất vui lòng biến chính mình thành cánh tay mở toang lồng giam Thiên Đạo cầm tù hắn, thả cho hắn thoát khỏi hết thảy quy tắc trói buộc trên thế gian này, đón nhận tự do chân chính mà tự tại vẫy vùng bên ngoài pháp tắc.
Còn Tống Thư Hàng hắn làm bất hủ vĩnh viễn cũng ngon.
Nếu không muốn làm nữa, hắn sẽ thương lượng với các vị tiền bối xem có cách nào để thoát thân khỏi vị trí Thiên Đạo hay không, sau đó quay về hiện thế làm một tiểu Thiên Đạo á bất hủ mà đến Thiên Đạo cũng chẳng chơi lại nổi. Ái chà chà.
“Được rồi, đi thôi… Rời khỏi căn nguyên Thiên Đạo, tuyên bố tin tức chúng ta đã chứng đạo thành công cho toàn bộ Chư Thiên Vạn Giới, sau đó đồng bộ với căn nguyên của thế giới Cửu U để tạo ta chúa tể Cửu U thôi.” Bạch tiền bối vẫy tay gọi Tống Thư Hàng, nói.
“Ta có thể tạo ra thêm một chúa tể Cửu U nữa không nhỉ?” Tống Thư Hàng đuổi theo Bạch tiền bối, tò mò hỏi.
Trong thế giới Cửu U đã có một Tống U U rồi.
Nếu lại xuất hiện thêm một Tống U U two nữa, hai Tống U U phải ở chung với nhau thế nào đây? Có thấy ngượng nghịu lắm không? Dù sao thì hai người đều là chúa tể Cửu U của hắn, khác hẳn với Bạch tiền bối two và đại lão quả cầu béo mà.
“Ai biết được? Nhưng ta thấy chắc chắn sẽ thú vị lắm… Bây giờ Cửu U đã có một Bạch Cửu U và một Tống Cửu U rồi, có thêm một người nữa cũng không thành vấn đề. Hẳn là mọi người sẽ chung sống hòa bình với nhau thôi, nhỉ?” Bạch tiền bối chẳng những không phiền não vì chuyện này mà còn cảm thấy nó khá hay ho.
Chờ Tống Thư Hàng đứng cùng vị trí với Bạch tiền bối, cả hai điều chỉnh lại độ đồng bộ rồi cùng bước ra khỏi căn nguyên Thiên Đạo, sau đó xuyên ra từ chiều không gian Thiên Đạo và xuất hiện tại hiện thế.
Thời khắc này đánh dấu lần đầu tiên Chư Thiên Vạn Giới nghênh đón một thời đại có đến hai vị chủ nhân!
Đây là thời khắc mang tính lịch sử!
Quá khứ chưa từng có, mà tương lai e rằng cũng khó mà có được!
Vạn giới một lần nữa chấn động, mở đường cho hai vị chủ nhân giá lâm.

Trong Chư Thiên Vạn Giới.
[Đến rồi, cuối cùng cũng đến! Chờ mãi!] Các Trường Sinh Giả đã chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi.
Từ sau khi Bá Tống đối kháng với tồn tại bất hủ đời trước còn nhiều nghi vấn kia và mạnh mẽ tiến vào quá trình chứng đạo, các Trường Sinh Giả đã bắt đầu mong ngóng khoảnh khắc này.
[Nhất định phải thành công đấy!] Sợi ý thức cuối cùng của Đạo Tử tiền bối quan sát trong thấp thỏm.
Tuy đã quan sát trực tiếp toàn bộ hành trình của Bá Tống và Bạch đạo hữu qua hệ thống mạng chat Tu Chân, nhưng chưa đến thời khắc cuối cùng thì hắn vẫn chưa thể yên tâm.
[Là hai người cùng chứng đạo, hay là một người?] Bạch tiền bối two hình chiếu phân thân cũng nhìn lên bầu trời.
[Bá Tống, không được thua đâu đấy! Nhất định phải chứng đạo thành công, sau đó quét hết bất hủ đời trước vào đống rác!] Thiên Chí của Mặc Gia siết chặt nắm tay, thầm nghĩ trong lòng. Ngươi là người đã chiến thắng ta, nếu ngươi ngã xuống vào giai đoạn chứng đạo cuối cùng thì ta sẽ coi thường ngươi đó!
Trong nhóm Cửu Châu số 1 nảy ra vô số tin tức y như spam.
Tất cả mọi người đều đang mong chờ kết cục cuối cùng.

Có người chờ mong, đương nhiên cũng có người tuyệt vọng.
Trong một hành tinh nhỏ ở Thương Diễm giới giữa Chư Thiên Vạn Giới, Hà Chỉ Ma Đế vuốt mặt, nói chẳng nên lời.
Hắn nhìn tấm ảnh Thiên Đạo trụ mà Bá Tống gửi cho mình trước đó không lâu, lại nhìn bóng dáng Thiên Đạo nhiệm kỳ mới từ từ xuất hiện giữa không trung mà trong lòng tuyệt vọng.
Mấy tháng trước, hắn vẫn còn nghĩ rằng sau khi vết thương hồi phục thì sẽ đi tìm Bá Tống báo thù.
Mà bây giờ thì hắn lấy gì ra mà báo thù đây?
Đối phương chỉ còn một bước nữa là chứng đạo bất hủ và trở thành Thiên Đạo rồi.
Từ nay về sau, trong Chư Thiên Vạn Giới mênh mông, e rằng không còn chỗ cho hắn dung thân nữa. Ngày trước hắn còn có thể trốn vào mảnh đất đặc biệt không thuộc về Chư Thiên Vạn Giới trong thế giới Hắc Long.
Nhưng bây giờ hắn mà vào thế giới Hắc Long thì chỉ có chết nhanh hơn thôi.
Khi Hà Chỉ Ma Đế đang khó ở, chức năng “thông báo hệ thống” của hệ thống mạng chat Tu Chân lại gửi cho hắn một lời nhắc nhở đỏ rực: [Nhìn xem, Bá Tống chứng đạo kìa.]
Nhà dột còn gặp đêm mưa!
Hà Chỉ Ma Đế tắt phéng thông báo hệ thống đi: “…”
Nhưng một thông báo khác lại hiện lên: [Ngươi nhất định phải mau chóng khỏe lại nhé, chú em Hà Chỉ. Chờ vết thương của ngươi khôi phục, ta sẽ đề nghị Bá Tống gia tăng Thiên kiếp – Hà Chỉ kiếp, mỗi vòng một ngàn năm, phục vụ VIP riêng cho ngươi đấy.]
Hà Chỉ Ma Đế nhắm tịt mắt lại, ngó lơ thông báo đỏ rực kia.
[Hoặc là ngươi đến thế giới Hắc Long xin lỗi ta. Chỉ cần lời xin lỗi của ngươi có thể đả động ta thì ta sẽ cân nhắc mà bỏ qua cho.] Nữ sĩ lưới rồng phải nén cười mà gửi thông báo hệ thống cho Hà Chỉ Ma Đế.
Hà Chỉ Ma Đế đã từng trỏ một ngón tay đánh sập cô, cướp đi quyền điều khiển thế giới Hắc Long của cô, cuối cùng cũng rơi vào bước đường hôm nay.
Giờ khắc này, oán khí trong lòng nữ sĩ lưới rồng cũng tiêu tan gần hết.
Sau đó, cô hủy follow Hà Chỉ Ma Đế.
Bởi vì Hà Chỉ Ma Đế đã không thể mang lại cho cô thêm chút cảm giác vui vẻ nào nữa. Cội nguồn vui vẻ của cô đã trở thành việc không ngừng thăng cấp cho hệ thống mạng chat Tu Chân rồi.
Mỗi lần hệ thống mạng chat Tu Chân thăng cấp, mỗi lần có thêm chức năng mới, mỗi lời khen ngợi của người dùng đều khiến cho cô sung sướng trong lòng.
Bước tiếp theo, mục tiêu của cô chính là kết nối thế giới Hắc Long với hệ thống mạng chat Tu Chân.
Trước kia cô không làm được, nhưng giờ đây Bá Tống đã chứng đạo bất hủ, hệ thống mạng chat Tu Chân có Thiên Đạo chống lưng, trở ngại giữa thế giới Hắc Long và hiện thế không còn là vấn đề nữa.
“Chờ thế giới Hắc Long kết nối với hệ thống mạng chat Tu Chân, có phải ta nên đi học Tăng Phát thuật không nhỉ? Hay là đi trồng tóc thì hơn?” Nữ sĩ lưới rồng sờ lên trán mình, cảm thấy mép tóc hình như lại lùi về phía sau một chút.

Trừ các đạo hữu đang chờ mong và một vài người đang hoảng hốt, thì trong Chư Thiên Vạn Giới còn một nhóm nhỏ đạo hữu mang tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Tâm trạng phức tạp này mang tên… thổn thức.
Ví dụ như ở khu vực gần mặt trăng.
Có một vị cường giả Kim Đan ngũ phẩm tóc đỏ đang ngẩng đầu nhìn trời cùng với các đạo hữu của mình.
“Ta nói các ngươi không tin… chứ mấy tháng trước, khi đang truy tìm Phệ Hồn Yêu Hồ gần mặt trăng, ta đã gặp Bá Tống. Lúc đó ta còn truy sát Bá Tống, đuổi hắn chạy khắp vũ trụ, suýt thì đánh hắn lăn lóc trên đất rồi kia. Nếu không phải sau đó hắn gọi trưởng bối Thất Tu Tôn Giả đến thì có khi ta đã chém hắn đi đời nhà ma thật rồi. Ai ngờ bây giờ Bá Tống lại thành Thiên Đạo.” Cường giả Kim Đan ngũ phẩm tóc đỏ thổn thức nói.
Các đạo hữu bên cạnh hắn nhìn hắn bằng ánh mắt như ngó kẻ tâm thần, cũng vô thức nhích xa hắn một chút luôn.
Ông bạn này nhà mình uống nhầm thuốc hả?
Lại còn tưởng tượng ra cả chuyện chém Bá Tống nữa kia đấy?
Chém gió cũng không thể chém thế được đâu!
Mà, ngươi không biết bây giờ Bá Tống tiên sinh chứng đạo bất hủ rồi sao?
Ngươi chém gió ngay lúc hắn đang chứng đạo, không sợ hắn bổ thiên kiếp xuống đánh chết tươi luôn à?
Dù Bá Tống Thiên Đạo bỏ qua cho ngươi, nhưng có khi quy tắc Thiên Đạo đã ghim mặt ngươi rồi đấy… Tương lai khi ngươi độ kiếp, uy lực của thiên kiếp nhất định sẽ tăng gấp mấy lần cho xem.
Chán sống hả?
“Đừng nói nữa, ngươi mà nói thêm nữa thì ta đành phải tuyệt giao với ngươi thôi.” Đạo hữu của cường giả Kim Đan ngũ phẩm tóc đỏ nhắc nhở. Hắn cũng không muốn bị ảnh hưởng bởi ông bạn của mình, để rồi thiên kiếp sau này tự dưng mạnh lên đâu.
“Ta biết ngay các ngươi sẽ không tin mà.” Linh hoàng tóc đỏ thở dài.
… Đừng nói các ngươi không tin, thực tế thì chính ta cũng chẳng dám tin đây!
Nếu không phải ta còn nhớ “Đà Đao thuật” và “Hỏa Diễm Thế Thân pháp” của mình đều bị Thất Tu Tôn Giả lấy đi làm cái giá giữ mạng, thì ta còn tưởng mình đang nằm mơ đấy!

Còn một người nữa cũng thổn thức y như cường giả Kim Đan ngũ phẩm tóc đỏ, chính là ông chú Chính Đức – Chưởng môn Tiên Nông tông.
Lúc này Chính Đức và các đệ tử Tiên Nông tông cũng đang quan sát hình ảnh Thiên Đạo ra mắt.
“Nói ra có khi các ngươi không tin, chứ ta đã từng đấm một cú trời giáng vào giữa mặt Thiên Đạo Bá Tống, còn đánh cho hắn ngất lịm không dậy được nữa kia… Lúc ấy chuyện này còn lên báo ở địa khu Giang Nam nữa đó.”
Nói cách khác, ta là người từng chính diện đánh bại Thiên Đạo đấy!
Má nó chứ, chuyện này đủ để chém gió cả đời!
Hay là ta ghi sự kiện vĩ đại này vào lịch sử truyền đời của Tiên Nông tông nhỉ?
Tiện thể thu thập lại bài báo ở địa khu Giang Nam trước kia luôn. Cái bài ghi lại việc hắn giáng quyền đánh ngất xỉu Bá Tống hôm gặp nhau lần đầu ấy.
Sau này đệ tử Tiên Nông tông lật lịch sử truyền đời ra xem, đọc được sự tích vĩ đại của hắn thì nhất định là phải sùng bái lắm!
Các đời Thiên Đạo hồi trẻ đều chiến đấu vượt cấp như cơm bữa, gần như chưa ai thất bại bao giờ.
Có thể đánh thắng Thiên Đạo hồi mười tám tuổi, khẳng định là có thể huênh hoang cả đời luôn!
Đệ tử Tiên Nông tông nhìn ông chú Chính Đức bằng ánh mắt chẳng dám tin.
Nhưng các sư thúc trưởng bối trong Tiên Nông tông cũng thổn thức y hệt hắn, gật đầu bảo: “Chuyện này là thật đấy. Nhưng quan hệ giữa Tiên Nông tông chúng ta và Thiên Đạo Bá Tống coi như không tệ. Cho nên các ngươi không phải lo Thiên Đạo Bá Tống giáng trừng phạt xuống đâu, ngược lại, có khi chúng ta còn được lợi ấy chứ.”
Tạo quan hệ tốt với Bá Tống thực sự là lựa chọn chính xác và sáng suốt nhất của Tiên Nông tông từ trước đến giờ.

Ở thế giới dưới đáy biển.
Hải Đảm Chiến Sĩ Vương, Hải Vương lặng lẽ sờ chiến giáp Kiếp Tiên trên người mình,
“Mẹ nó, ta khôn vãi!” Nó thốt lên mà lòng còn sợi hãi.
May mà lúc ấy nó quả quyết buông bỏ thù hận, lựa chọn hòa giải với Bá Tống thông qua đại lão hàng gì cũng có thể bán.
Nếu không, đối mặt với Thiên Đạo Bá Tống đã chứng đạo bất hủ, cả nó và tộc Hải Đảm Chiến Sĩ sẽ đều bị tuyệt diệt mất thôi!

“Tốt rồi, cuối cùng cũng thành bất hủ thực sự, nhiệm vụ của ta được giảm bớt đi rồi.” Tiểu thư rùa tai ương khổng lồ nhìn lên bầu trời, khẽ nói.
Có điều… rõ ràng Bá Tống trở thành bất hủ thực sự, không rơi vãi linh kiện mang khí tức bất hủ nữa, giúp cô giảm bớt công việc là một chuyện tốt.
Nhưng vì sao cô lại cảm thấy ấm ức thế nhỉ?
Là bởi vì từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ cắn nổi Bá Tống nữa ư?

Cuối cùng, trong cảm xúc hoặc chờ mong, hoặc hoảng hốt, hoặc phức tạp của tất cả mọi người, hình ảnh Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối đồng thời chiếu rọi khắp Chư Thiên Vạn Giới.
“Là hai cá thể khác biệt, đồng thời chứng đạo!” Bạch tiền bối two nhìn hình chiếu mà thở phào nhẹ nhõm, dường như một gánh nặng khổng lồ trong lòng đã rơi xuống đất.
“Cuối cùng ta cũng không còn gì hối tiếc nữa.” Sợi ý thức sót lại của Đạo Tử rốt cuộc hoàn toàn yên tĩnh lại.
Từ nay về sau, thế giới giao lại cho các ngươi nhé, Bá Tống và Bạch đạo hữu!
“Thành công! Thành công rồi!” Vũ Nhu Tử reo hò nhắn tin vào nhóm Cửu Châu số 1.
Cô không hiểu vì sao tự nhiên mình lại kích động như thế.
Nhưng trong đáy lòng cô có một dòng tình cảm mãnh liệt tuôn trào không sao kìm nén được, khiến cô vui mừng khôn nguôi.
Và rõ ràng cô đang reo hò hoan hô… nhưng lệ nóng lại chứa chan trong đôi mắt.
“Ơ? Sao mình lại khóc?” Vũ Nhu Tử vươn tay lau đi nước mắt trên mặt với vẻ nghi ngờ.
Rõ ràng cô đang rất vui vẻ.
Rõ ràng cô đang chúc mừng Tống tiền bối và Bạch tiền bối.
Thế mà chẳng biết tại sao, đột nhiên lại khóc.
Nhưng cô biết mình khóc không phải vì buồn bã, mà là vì hạnh phúc nên nước mắt mới tuôn trào.
Lệ nóng cứ rơi hoài, không sao kìm lại được.
Vũ Nhu Tử thu đôi chân thon dài, vòng tay lên đầu gối, vùi mặt vào giữa hai cánh tay mà khóc òa lên.
Càng khóc lại càng hạnh phúc.
Nghe tiếng khóc của con gái, Linh Điệp Huyền Thánh cuống cả lên.
“Vũ Nhu Tử, con sao thế?” Linh Điệp tiền bối vội vàng hỏi.
“Con không biết, tự nhiên con vui quá, thế là con khóc thôi.” Vũ Nhu Tử ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn rơi lã chã.
“Vì Tống Thư Hàng hả?” Linh Điệp tiền bối siết chặt nắm tay.
Trong khoảnh khắc ấy, Linh Điệp tiền bối thậm chí đã nghĩ đến việc bay vọt lên trời mà đè Thiên Đạo ra tẩn cho một trận.
Đừng tưởng chứng đạo Thiên Đạo thì ngon nhé!
Dù ngươi có là Thiên Đạo thì Linh Điệp ta cũng chẳng sợ đâu!

Tất cả chúng sinh đều chú ý đến sự kiện Bá Tống và Bạch chứng đạo, cự lão Thiên Đạo thứ tư màu đen cũng không ngoại lệ.
Nó cũng đang lặng lẽ phân thần để ý đến biến hóa của Thiên Đạo.
[Thành công thật ư? Hai cá thể khác biệt đồng thời chứng đạo, lại thành công bước ra bước cuối cùng?]
[Đã thế… lại còn nhanh đến vậy?]
Quá trình chứng đạo của Bá Tống và tên phá đám đẹp mã kia cứ như được buff thêm hiệu ứng gia tốc.
Loại gia tốc này mạnh mẽ đến mức ép nó vào tuyệt cảnh không còn đường lựa chọn.
Từ đầu đến cuối, dường như nó chưa từng có lựa chọn nào khác cả.
[Ta đã không còn đường lui nữa. Bước tiếp theo của hai cá thể khác biệt đồng thời chứng đạo có lẽ chính là siêu thoát. Một khi chúng siêu thoát thì tương lai của ta cũng chấm dứt.]
[Cho nên, chỉ có thể đánh cược lần cuối thôi.]
[Hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng…]
Bên cạnh nó, Bất hủ đạo nhân bị gia cố thêm hiệu quả của Bá Chiếm bí pháp để tránh đến bước cuối cùng lại cắn ngược.
Sau khi chuẩn bị hoàn tất, Thiên Đạo thứ tư bắt lấy thời cơ cuối cùng.
[Tiếp theo… quay về ngôi vị Thiên Đạo!] Cự lão màu đen ra quyết định đau đớn nhất đời, bởi vì cái giá của lựa chọn này vô cùng thảm thiết.
Thảm thiết đến mức nếu không bị ép vào đường cùng thì nó sẽ không bao giờ lựa chọn.
Trong các hậu chiêu mà nó để lại khi thoái vị, có một biện pháp có thể giúp nó kích hoạt thuộc tính bất hủ của mình trong thời gian ngắn, để nó thăng hoa tới cực hạn và đạt được hiệu quả quay lại ngôi vị Thiên Đạo.
Nhưng cái giá… chính là nó sẽ vĩnh viễn mất đi một phần ý thức trong thân thể bất hủ. Bộ phận thân thể ấy sẽ biến thành “vật rỗng” không thể khống chế.
Chẳng khác nào bị liệt nửa người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận