Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3129: Boss phản diện bị tẩy trắng

Chương 3129: Boss phản diện bị tẩy trắng
Bạch tiền bối hiện thân nghĩa là hết thảy đã bước vào giai đoạn cuối cùng, có thể kết thúc công việc.
“Muốn tẩy trắng hả?” Bạch tiền bối hỏi.
Trước khi tới đây, hắn đã tìm hiểu rõ tình hình thông qua Tống Thư Hàng.
“Trong các bộ phim theo hướng hài hước, boss phản diện được tẩy trắng ở đoạn cuối là chuyện thường ở huyện mà.” Tống Thư Hàng trả lời.
Thiên Đạo thứ tư màu đen trước mặt họ bị tẩy trắng.
Bất kể là linh hồn hay tồn tại vật lý đều bị tẩy trắng, tẩy đến hai lần.
Đối diện.
Trong nháy mắt khi Thiên Đạo Bạch hiện thân, Thiên Đạo thứ tư màu đen đã cảm thấy có gì đó không đúng.”
Bơi vì nhìn từ góc độ của Bá Chiếm bí pháp – Công Đức Đạo Nhân, thì Công Đức Đạo Nhân vẫn đang đối chọi với Thiên Đạo Bạch.
Nhưng Thiên Đạo Bạch đã vào chiều không gian Thiên Đạo rồi.
[Lẽ nào kẻ đang đối kháng với Công Đức Đạo Nhân không phải là Thiên Đạo Bạch, mà là chúa tể Cửu U mới của Thiên Đạo Bạch?]
Chúa tể Cửu U mới ra đời có cơ hội tiến vào hiện thế và sử dụng quyền hạn Thiên Đạo một lần.
Hay là Công Đức Đạo Nhân có vấn đề?
[Bất kể thế nào… Thiên Đạo Bạch đã trở về, vậy thì ta không thể ở lại chiều không gian Thiên Đạo được nữa.] Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Thiên Đạo thứ tư màu đen.
Mặc kệ Bá Tống và Thiên Đạo Bạch muốn làm gì cũng không ảnh hưởng đến nó.
Thế giới đã bị hủy diệt.
Lần này, sẽ không ai cứu được thế giới!
Sau đó nó sẽ siêu thoát. Tuy phải bỏ ra một cái giá rất lớn, gần như phải dùng thân phận một kẻ tàn phế để siêu thoát bất hủ. Nhưng chỉ cần siêu thoát thành công thì nó sẽ có cơ hội bổ khuyết thiếu hụt của mình thôi.
Cho nên, nó ở lại thế gian này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
[Quay về, sau đó rời khỏi trạng thái thăng hoa Thiên Đạo hoàn mỹ.]
Mặc xác Bá Tống ngươi giở trò gì, ta không chơi với ngươi!
Một khắc sau, khí tức trên thân Thiên Đạo thứ tư màu đen bắt đầu phai nhạt.
“Ơ, đi vội thế? Thiên Đạo thứ tư tiên sinh?” Thiên Đạo Bạch ở phía đối diện nở một nụ cười đẹp nhất trần đời với nó: “Ta vừa mới về mà ngươi đã muốn đi, người ta lại hiểu lầm bọn ta tiếp đãi ngươi không chu toàn thì sao?”
Cho nên, Thiên Đạo thứ tư tiên sinh, sao ngươi không ở lại thêm một lát?
Câu trên là phụ đề mặt của Tống Thư Hàng.
“Khỏi cần.” Thiên Đạo thứ tư màu đen chậm rãi nói.
“Không, ta nghĩ là rất cần đấy.” Nụ cười của Thiên Đạo Bạch bỗng trở nên nguy hiểm… hoặc có thể nói là trở nên bá đạo: “Khi ta chưa để ngươi đi, hy vọng ngươi có thể ở lại nơi này.”
[Ở đây để các ngươi chơi hai đánh một với ta à? Ta có điên đâu!] Thiên Đạo thứ tư màu đen khinh thường tự nhủ.
Nó dốc toàn lực kích hoạt năng lực quyền hạn Thiên Đạo trong tay, toan cưỡng chế dịch chuyển chính mình ra khỏi không gian Thiên Đạo.
Nhưng chỉ một loáng sau, nó đã phát hiện ra mình dịch chuyển thất bại rồi.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Nội tâm của Thiên Đạo thứ tư màu đen cuối cùng cũng hơi bất an. Không phải là nó sợ, mà là một cảm giác nguy cơ dấy lên trong lòng nó, dường như có một mối nguy vô cùng to lớn sắp sửa ập xuống đầu.
Thậm chí mối nguy ấy có lẽ đã giáng lâm.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Vì sao ta lại không thể rời khỏi chiều không gian Thiên Đạo?
Thậm chí…
Vì sao ta không thể rời khỏi trạng thái thăng hoa cực hạn?
“Đang nghi ngờ phải không?” Giọng nói của Tống Thư Hàng trở nên vừa dịu dàng vừa đáng tin: “Nếu nghi ngờ thì nhìn ta nè.”
Nhìn nè, nhìn mặt ta đây!
Để khuôn mặt của ta nói cho ngươi chân tướng!
Trên thực tế thì không cần Tống Thư Hàng nhắc nhở, sau khi phát hiện ra khuôn mặt tự mang phụ đề bộc lộ cảm xúc của hắn, Thiên Đạo thứ tư màu đen vừa gặp chuyện đã tự giác liếc sang nhìn mặt hắn rồi.
Lần này, nó quả thực thu hoạch được đầy đủ thông tin.
[Thiên Đạo thứ tư tiên sinh, ngươi còn đủ cát sỏi bất hủ để tiêu hao cho trạng thái thăng hoa cực hạn không?]
[!]
“Sao ngươi lại biết chuyện này?” Thiên Đạo thứ tư màu đen giật nảy trong lòng, nhưng vẫn duy trì tỉnh táo, chủ động hỏi.
Rõ ràng khi thăng hoa cực hạn và trở thành Thiên Đạo hoàn mỹ, nó đã che giấu kĩ càng chuyện này và bóp méo cả tin tức rồi kia mà?
[Ta còn hiểu rõ ngươi hơn ngươi tưởng tượng đấy!] Phụ đề mặt của Bá Tống: [Có phải ngươi đang hoang mang vì không thể thoát khỏi trạng thái thăng hoa cực hạn không? Ta hỏi lại lần nữa nhé, số lượng cát sỏi bất hủ của ngươi còn đủ chứ?]
[Tại sao Bá Tống cứ hỏi mãi vấn đề thiếu đủ của ta vậy?]
Thiên Đạo thứ tư màu đen suy nghĩ một lát, bỗng ngộ ra một khả năng…
Thăng hoa cực hạn chính là nó phải hiến tế thân thể cát sỏi bất hủ để duy trì trạng thái Thiên Đạo hoàn mỹ.
Nếu như số lượng cát sỏi bất hủ không đủ, chỉ còn lại hạt cuối cùng, thì theo lý luận, đúng là nó không thể rời khỏi trạng thái Thiên Đạo hoàn mỹ được.
Bởi vì khi đó nó đã không còn đủ cát sỏi bất hủ để thoát thân. Nó sẽ là mồi lửa cuối cùng đốt mãi đến khi hạt cát sỏi bất hủ sau chót cháy hết.
“Không thể nào, số lượng cát sỏi bất hủ của ta phải còn rất nhiều mới đúng. Ta vẫn luôn để ý đến chúng mà.” Thiên Đạo thứ tư màu đen vội vàng xem xét trạng thái trong thể nội của mình.
Cho dù nó phải trả giá một nửa số cát sỏi bất hủ để quay về vị trí Thiên Đạo thì số lượng còn lại vẫn rất khả quan. Mà khi giao tranh với Bá Tống, cùng lắm nó chỉ tiêu hao mười mấy hạt cát sỏi bất hủ mà thôi, còn chưa tới hai mươi mà.
Sao có thể tiêu hao gần hết được chứ.
Sau khi kiểm tra…
“Đương nhiên là còn đủ rồi.” Thiên Đạo thứ tư màu đen thở phào nhẹ nhõm.
Ở phía đối diện, phụ đề mặt của Bá Tống hiện lên vèo vèo: [Ngươi dám chắc số lượng cát sỏi bất hủ còn đủ chứ?]
“Ý gì đấy?” Thiên Đạo thứ tư màu đen vừa nói, vừa âm thầm mở cổng không gian. Nó không cần miễn cưỡng dịch chuyển nhờ quyền hạn Thiên Đạo nữa, toan mượn hiện thế làm ván nhảy để trốn Bá Tống trước rồi hẵng tĩnh.
[Ngươi vẫn luôn để ý số lượng cát sỏi bất hủ của mình, vậy từ khi nào ngươi cảm thấy “số cát sỏi bất hủ” vẫn còn rất đủ?] Phụ đề trên mặt Bá Tống càng thêm thâm ảo.
Nhưng trong sự thâm ảo này lại có thêm mấy phần càn quấy.
Có cảm giác như hắn đang lí sự cùn.
Lại giống như đang… kéo dài thời gian.
“Ta biết rồi, từ đầu tới cuối ngươi chỉ muốn kéo dài thời gian.” Thiên Đạo thứ tư màu đen ngỡ rằng cuối cùng mình cũng ngộ ra chân lý.
Thế là nó không lãng phí thời gian với Tống Thư Hàng nữa.
Ầm!
Nó cưỡng ép đánh một quyền, mở cổng không gian.
Sau đó nó quay người lại, chuẩn bị bước vào cổng không gian.
Lần này, cả Bá Tống và Thiên Đạo Bạch đều không ngăn cản nó.
Thậm chí vẻ mặt của hai người bọn họ còn cực kỳ thống nhất.
Cùng nhau ra vẻ đăm chiêu.
“Làm màu làm vẻ!” Thiên Đạo thứ tư màu đen xoay người dứt khoát, bước chân vào cổng không gian.
Nhưng ngay khi nó bước chân ra, thì bỗng thấy thân thể nhẹ bẫng.
Một cảm giác kỳ lạ xông thẳng lên đầu nó.
Khi bước vào cổng không gian, dường như nó đã mất đi thân thể.
Tựa như linh hồn đã vào cổng, còn thân thể vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Một khắc cuối cùng, Thiên Đạo thứ tư màu đen liếc nhìn vẻ mặt của Bá Tống.
[Thiên Đạo Thứ Năm Tiên Tử nói: Bầu trời vốn không có màu. Nó không lừa gạt ngươi, chỉ có đôi mắt và linh hồn ngươi lừa gạt chính mình.]
“Huyễn tượng? Không thể nào!”
[Huyễn tượng? Không, là thật đấy. Tất cả những gì ngươi chứng kiến đều là thật. Có điều ngươi nhìn lầm mà thôi.]
Huyễn tượng không thể tác động lên Thiên Đạo hoàn mỹ!
Ở đối diện, Thiên Đạo thứ tư màu đen không thể lý giải được câu phụ đề cuối cùng trên mặt Bá Tống là gì.
Nó cũng không còn cơ hội để lý giải nữa.
Bởi vì toàn bộ cát sỏi bất hủ đã bị hiến tế, bị tẩy trắng.
Số lượng cát sỏi bất hủ sung túc có thể thiêu đốt cực lâu, lại bị đốt sạch chỉ trong một thời gian ngắn.
[Đã bảo hành tẩu trên giang hồ đừng có chọc vào phụ nữ có thực lực, sao mọi người cứ không hiểu thế nhỉ?]
Bạn cần đăng nhập để bình luận