Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3137: Diệt Phượng lên xuống mau, nếu chậm ta sẽ quên lời!

Chương 3137: Diệt Phượng lên xuống mau, nếu chậm ta sẽ quên lời!
Nếu không phải là tiên tử thì sao lại gọi là Hoàng Sơn ma ma?
Thân là Thiên Đạo phải nhất ngôn cửu đỉnh!
Nhiệt liệt đề nghị Thiên Đạo Bá Tống dùng quyền hạn thích làm gì để làm để biến chủ nhóm Hoàng Sơn thành Hoàng Sơn Tiên Tử!
Một vài người tu luyện bàng quan hóng chuyện trong Chư Thiên Vạn Giới vừa bị xưng hô “chủ nhóm vĩnh viễn” này làm cảm động vừa thầm tâm sự.
Thân là Thiên Đạo, lúc này Tống Thư Hàng có thể nhận được một số tâm sự vạn giới có liên quan đến hắn… Trong Chư Thiên Vạn Giới, tất cả những người nhắc đến tên hắn đều sẽ bị hắn cảm ứng được.
Thế nhưng hắn không dám làm như thế.
Hoàng Sơn ma ma có địa vị rất cao trong lòng hắn, là đại tiền bối đáng tôn kính. Thỉnh thoảng làm Hoàng Sơn tiền bối đau gan thì không sao nhưng tuyệt đối không được quá đáng… Đây là sự ăn ý giữa hắn và một loạt thành viên trong nhóm như Tam Lãng tiền bối, Đồng Quái tiền bối, Đậu Đậu, Diệt Phượng.
Chính sự ăn ý này đã giúp bọn họ quẩy nhưng không chết mà có thể sống đến bây giờ.

Ở phía bên này, khi nhận được danh hiệu “chủ nhóm vĩnh viễn”, Hoàng Sơn tiền bối đen mặt vào.
Phải biết nick của hắn trong nhóm Cửu Châu số 1 chính là “Hoàng Sơn mệt tim muốn về hưu”, hắn đã muốn bồi dưỡng một “chủ nhóm số hai”, chuyển giao quyền hạn chủ nhóm đi từ lâu rồi!
Bây giờ Tống Thư Hàng lại đội lên đầu hắn cái danh hiệu “chủ nhóm vĩnh viễn”, chẳng phải bắt hắn ngồi mãi trên cái vị trí đau gan này à?
Như vậy sao được?
“Đợi đã…”
Hoàng Sơn Tôn Giả không nhịn được mà lên tiếng.
Nhưng còn chưa nói hết, hắn đã bị đưa ra khỏi nhân tiền hiển thánh, ý thức quay trở lại hiện thế.
Ngay sau đó, Vũ Nhu Tử xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng thay cho Hoàng Sơn tiền bối.
Ngoại trừ chủ nhóm Hoàng Sơn tiền bối phải đối đãi đặc biệt ra, còn lại Tống Thư Hàng sẽ xếp thứ tự theo như kết cấu tinh lộ đồ trên kim đan của hắn.
Trình tự của tinh lộ đồ cũng chính là thứ tự các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 mà Tống Thư Hàng tiếp xúc kể từ khi bước vào tu chân giới đến giờ.
Vũ Nhu Tử là thành viên đầu tiên trong nhóm mà hắn gặp được ở hiện thế, là dáng hình đầu tiên trong tinh lộ đồ, cũng là một trong số “người dẫn đường” cho Tống Thư Hàng tu chân.
[Ơ? Đây không phải nghìn năm đệ cửu thánh Linh Điệp Tử Cổ Thánh sao? Linh Điệp Tử Cổ Thánh á?]
[Đến Linh Điệp Tử Cổ Thánh cũng là một thành viên của nhóm này ư?]
Nhóm này đúng là ngọa hổ tàng long, không biết còn ẩn giấu bao nhiêu nhân vật cấp đại lão nữa đây?
“Tống tiền bối, chúc mừng ngươi đã trở thành Thiên Đạo!”
Hình như hai mắt của Vũ Nhu Tử hơi đỏ nhưng trạng thái của cô rất ổn, có vẻ như tâm trạng cũng tốt.
“Cô vừa khóc à?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
Vũ Nhu Tử liên tục khoát tay, đáp:
“Không phải khóc đâu, chỉ là mấy hôm trước cứ tự nhiên chảy nước mắt thôi. Nhưng ta chẳng gặp phải chuyện buồn nào cả, hơn nữa hôm kia tình trạng này cũng chấm dứt rồi, Tống tiền bối và Bạch tiền bối không cần lo cho ta đâu!”
Trong đầu Tống Thư Hàng lóe lên một suy nghĩ, hắn đã đoán được nguyên nhân Vũ Nhu Tử rơi lệ.
E là bị Tử tương lai ảnh hưởng.
Nhưng không sao rồi, bởi vì hắn và Bạch tiền bối đã đồng thời chứng đạo! Bước tiếp theo chính là siêu thoát!
Tống Thư Hàng mỉm cười đầy tin cậy:
“Vũ Nhu Tử, cô cũng là kim đan không long văn như Bạch tiền bối two, không cần dùng đến miếng dán long văn, thế nên ta đã chuẩn bị cho cô một pháp thuật bồi thường.”
Dứt lời, Tống Thư Hàng vươn tay chỉ lên trán Vũ Nhu Tử, để lại dấu hoa điền giữa mi tâm cô.
Đây là phương pháp tu luyện Bá Thần trụ mà hắn và Bạch tiền bối đã dùng quyền hạn Thiên Đạo để thôi diễn, cải tiến ra.
Tu luyện đến tầng thứ tám trở lên là có thể thông qua trung gian Tống Thư Hàng để triệu hoán Kiếp Tiên trụ, Trường Sinh trụ.
Tu luyện đến tầng thứ chín trở lên thậm chí có thể gọi được cả Thiên Đạo trụ!
Chắc hẳn Vũ Nhu Tử sẽ thích loại bí pháp thú vị như thế này.
Cách tốt nhất để Vũ Nhu Tử không bị cảm xúc thương cảm ảnh hưởng nữa chính là để cô tìm thấy thứ gì hoặc chuyện gì đó thú vị.
Quả nhiên sau khi nhận được bí pháp này, Vũ Nhu Tử đã mỉm cười rạng rỡ.
Bí pháp thú vị này đã dấy lên hứng thú của cô.
Cô sờ nhẹ lên mi tâm của mình, cười hì hì nói:
“Cảm ơn Tống tiền bối, ta thích món quà này lắm.”
Vũ Nhu Tử mỉm cười xinh đẹp như hoa lê sau mưa.
“Cô là người dẫn đường cho con đường tu chân của ta, ta có thể gia nhập nhóm Cửu Châu số 1 cũng là nhờ cô. Từ đầu đến giờ, người nên cảm ơn là ta mới đúng.”
Tống Thư Hàng lại vươn tay ra, đưa một giọt “cầu béo thể lỏng” cho cô.
Mỗi người môt giọt, đây là trang bị tiêu chuẩn, tất nhiên cũng không thể thiếu phần của Vũ Nhu Tử.
“Vì thế… cho dù tương lai có tuyệt vọng thế nào, cô hãy cứ yên tâm giao cho ta. Ta và Bạch tiền bối sẽ không để Tử tương lai phải đợi lâu đâu.”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói với Vũ Nhu Tử.
“Tống tiền bối, ngươi đang nói gì thế?”
Vũ Nhu Tử nghi hoặc hỏi.
Khi hỏi như thế, nước mắt của cô lại không chịu khống chế mà nhỏ xuống từ hai hốc mắt đỏ bừng.
Là nước mắt vui mừng.
Mội một giọt nước mắt đều ánh lên sự mừng rỡ.
“Tóm lại, cứ giao tất cả mọi thứ cho ta.”
Tống Thư Hàng mỉm cười, vươn tay ra trước mặt Vũ Nhu Tử.
Tuy rằng chưa hiểu hoàn toàn nhưng Vũ Nhu Tử vẫn đập tay với Tống Thư Hàng.
Sau khi đập tay, nước mắt của cô lập tức ngừng rơi.
Mà ngay cả đôi mắt đỏ quạnh cũng trở về màu trắng.
Tống Thư Hàng vẫn giữ nụ cười đáng tin cậy, rụt tay lại.
Ta đã nhận được nguyện vọng của Tử tương lai rồi!
Cứ yên tâm giao tương lai cho ta và Bạch tiền bối đi!
Bất luận là tương lai như thế nào, chúng ta cũng sẽ thay đổi nó cho cô xem!
Sau khi đập tay, bóng dáng của Vũ Nhu Tử dần biến mất.
Hiện thế.
Linh Điệp Thánh Quân vốn dĩ đang mài kiếm, chuẩn bị đánh lên cửu trùng thiên, dùng thân xác người phàm chém chết Thiên Đạo thấy đôi mắt đỏ hồng của con gái bình thường như trước thì lặng lẽ thu đại kiếm dài năm mươi mét về.

Trong màn hỉnh nhân tiền hiển thánh.
Vị trí của Vũ Nhu Tử được thay bằng vợ chồng Dược Sư và Giang Tử Yên.
“Đến phiên chúng ta rồi à?”
Dược Sư hỏi.
Hoàng Sơn tiền bối và Vũ Nhu Tử đều không thể dùng miếng dán long văn, có khi đến chỗ hắn lại phát huy công dụng đầu tiên luôn.
“Chúc mừng Dược Sư tiền bối, Tử Yên sư tỷ.”
Tống Thư Hàng nhìn tháng qua phần bụng của Giang Tử Yên.
Dược Sư tiền bối và Giang Tử Yên ngày đêm cố gắng tạo ra sinh mạng mới, cuối cùng cũng có thu hoạch rồi.
Người đàn ông không tuyệt vọng quả thật khiến người ta hâm mộ.
“Cảm ơn.”
Giang Tử Yên vuốt ve bụng mình… Đứa con này của cô và Dược Sư quả thật may mắn. Mới có chưa bao lâu đã được Thiên Đạo chúc phúc rồi.
“Bây giờ chúng ta phải phối hợp như thế nào?”
Dược Sư hỏi.
“Để ta dán, để ta dán.”
Bạch tiền bối đứng bên cạnh nhẫn nại hồi lâu, cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Hắn móc ra một chồng miếng dán long văn dày cộp, nói với Dược Sư, Giang Tử Yên:
“Các ngươi thích kiểu hoa văn nào, tự chọn đi. Sau khi chọn xong ta sẽ dán cho các ngươi.”
“Tùy tiện như thế ư? Không thể thêm chút cảm giác nghi thức à?”
Dược Sư nghiêm túc nói.
Nói như thế nào thì cũng là Thiên Đạo dùng quyền hạn bổ sung long văn, là một hành động chấn động hiện thế.
“Cảm giác nghi thức, từ này hay đấy, ta thích.”
Tống Thư Hàng đột nhiên bật ngón cái lên, nói:
“Ta tiếp thu yêu cầu này… Lát nữa lúc dán, ta sẽ lồng một nhạc nên hùng tráng cho Dược Sư tiền bối. Nếu như ngươi và Tử Yên sư tỷ cùng dán thì ta sẽ đổi nhạc nền thành kiểu tình nhân.”
Dược Sư: “…”
Có phải ta đã đưa ra một đề nghị ngu ngốc rồi không?
“Mấy long văn này có gì khác nhau không?”
Khi lựa chọn, Giang Tử Yên tò mò hỏi.
“Có.”
Tống Thư Hàng kiêu ngạo mà giới thiệu với các tiền bối:
“Nếu như nhìn bề ngoài, tất cả các long văn này đều chỉ là long văn bình thường. Nhưng nếu dùng thần thức quét qua, các ngươi sẽ phát hiện ra càn khôn bên trong long văn, mỗi một long văn đều có đồ án khác nhau. Theo sự khác biệt của các đồ án, hiệu quả của long văn cũng sẽ thay đổi.”
Giang Tử Yên nhìn kỹ lại, quả nhiên những long văn này đều có đồ án khác nhau.
Có kiểu đồ án hoa quả, trông rất giống với quả vải… Chắc đây là long văn Bạch tiền bối dành riêng cho Lệ Chi Tiên Tử nhỉ?
Còn có kiểu bé hồ lô sở trường của Bạch tiền bối nữa… Đó là do trước đây Bạch tiền bối vẽ bé hồ lô cho Tống Thư Hàng nên quen tay luôn.
Có một kiểu là phi kiếm dùng một lần… Đây là sở trường của Bạch tiền bối.
Cũng có kiểu thần thú tiên thú… Nhưng mà vì phong cách vẽ của Bạch tiền bối nghiêng về trường phái dòng ý thức, nếu như cảm xúc của hắn là chính, hắn sẽ vẽ rất đẹp, sống động như thật. Còn nếu như cảm xúc là tà, hắn sẽ đặt bút theo ý thức, phải tỉ mỉ xem xét mới miễn cưỡng nhận ra hình dáng ban đầu của thần thú.
Trong kiểu thần thú tiên thú, có thể nhận ra ngay là có đồ án chó, mèo, vừa giống sói vừa giống Husky, có cả đồ án rắn hoặc giao long.
Chắc những thứ này đều chuẩn bị cho đám A Miêu A Cẩu A Lang A Giao trong nhóm đây mà.
Dược Sư và Giang Tử Yên tìm hồi lâu, chọn ra mấy đồ án long văn nhìn giống như lò đan, đưa cho Bạch tiền bối.
“Các ngươi có mắt nhìn đấy, mấy ngọn núi này đều là địa điểm tu luyện mà ta còn nhớ, đều là những ngọn núi rất có linh khí, sau khi dán lên có thể tăng cường linh khí trong kim đan của các ngươi.”
Bạch tiền bối gật đầu bình luận.
Dược Sư: “…”
Núi, ngọn núi ư?
Rất rõ ràng, mấy đồ án này đều là tác phẩm Bạch tiền bối vẽ khi ý thức tà rồi.
“Nhạc nền lên!”
Tống Thư Hàng bên cạnh búng tay một cái.
Âm thanh đại đạo mãnh liệt nhưng lại phù hợp với tình nhân vang lên…
Đại đạo cũng khó xử lắm chứ.
Trước kia khi xuất hiện, cùng lắm là chúng nó hóa thành tiếng chuông, tiếng nước chảy hoặc là Phật âm, tiên âm gì đó.
Nhưng bây giờ dưới sự chỉ đạo của Thiên Đạo Bá Tống, đủ các loại đại đạo giao thoa với nhau, tấu ra nhạc nền tình nhân.
Nhưng chúng nó vẫn còn khá may mắn, ít nhất chúng nó không giống với lão đại ca thiên kiếp, trở thành thức ăn trên đĩa của Bá Tống.
Lúc âm thanh đại đạo vang lên, những người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới đều được hưởng lợi, lấy được lĩnh ngộ.
Đây cũng coi như phúc lợi nhỏ mà Tống Thư Hàng phát cho Chư Thiên Vạn Giới… Không thể để người ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 nhận thưởng mãi được.
Thời gian của khán giả cũng quý lắm đó, nếu như không có chút phúc lợi, nói không chừng sẽ rất nhiều người không thèm xem nữa.
Cho nên chắc chắn phải có một điểm hấp dẫn nào đó.
Trong tiếng nhạc nền, Bạch tiền bối vươn tay ấn hờ lên đan điền của Dược Sư, Giang Tử Yên.
Hai viên kim đan hiện lên.
Quá trình cũng giống như Bạch tiền bối two vẽ long văn kim đan cho Tống Thư Hàng lúc trước.
Chỉ khác là lúc trước Bạch tiền bối two dùng bút mà hiện giờ Bạch tiền bối lại dùng miếng dán.
Miếng dán long văn được ấn lên kim đan, giúp Dược Sư và Giang Tử Yên bổ sung cho đủ chín long văn.
“Cảm ơn Dược Sư tiền bối trước kia đã dẫn ta nhập đạo, dùng “Kim Cương Căn Bản quyền pháp” và “Chân Ngã Minh Tưởng Kinh” để đặt trụ cột tu luyện vững chắc cho ta.”
Tống Thư Hàng đưa ba giọt cầu béo thể lỏng cho Dược Sư tiền bối.
Thêm một giọt nữa là để dành cho đứa bé chưa chào đời.
“Ta dùng danh nghĩa Thiên Đạo chúc phúc cho đứa bé chưa chào đời, nó sẽ trở thành đứa con khiến tiền bối kiêu ngạo.”
Sau khi chúc phúc cho vợ chồng Dược Sư xong, Tống Thư Hàng để họ đi.

Sau Dược Sư tiền bối là chút lương tâm cuối cùng của nhóm Cửu Châu số 1 – Bắc Hà Tán Nhân.
Sau đó là Thông Huyền Đại Sư vẫn chưa được giải bế khẩu thiền.
Các thành viên trong nhóm lần lượt lên sân khấu.
Người mà nguyện vọng trên sổ tay không giảm đi mà ngược lại còn tăng thêm – Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
Người đàn ông nổi tiếng trong lứa này của Thiên Hà Tô thị: Tô thị A Thất.
Đậu Đậu – kẻ phiền não vì việc chia động phủ với Hoàng Sơn.
Bạch Hạc yêu Bạch tiền bối sâu đậm.
Sư huynh của Tiểu Quả Quả – Tam Nhật sư huynh.
Còn có Ngư Kiều Kiều, người cách đây không lâu vừa mới dùng bí pháp để biến thành hình người hoàn chỉnh, xinh đẹp như mẹ người cá của cô.
Còn cả cha cô, Giao Bá Chân Quân chưa sinh đủ một đội bóng thì vẫn phải phấn đấu.
Tiếp đó… là Đồng Quái tiền bối, người cho tới nay vẫn chưa lộ rõ gương mặt thật, giới tính thật.
Với thân phận Thiên Đạo hiện tại, nếu như muốn biết, chỉ một tích tắc là Tống Thư Hàng có thể nhìn thấu dáng vẻ và giới tính thật sự của Đồng Quái tiền bối.
Lúc này trên sâu khấu, Đồng Quái mặc một bộ cổ trang trắng như tuyết, mái tóc đen dài buộc gọn lại, hóa thân thành một thiếu niên đẹp trai môi hồng răng trắng.
“Đồng Quái tiền bối, ta có thể hỏi ngươi chuyện này không?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Nếu như ta nói “không”, có lẽ đợt thiên kiếp tiếp theo sẽ không bỏ qua cho ta đâu.”
Đồng Quái Tiên Sư sợ hãi đáp.
“Không chỉ Thư Hàng, thực ra ta cũng rất tò mò. Nói đúng hơn, tất cả các thành viên trong nhóm đều tò mò mới đúng.”
Bạch tiền bối đứng bên cạnh lên tiếng.
Đồng Quái không tiết lộ gương mặt thật cũng được, nhưng rốt cuộc giới tính thật sự của hắn là gì vậy?
Là tiên tử hay đạo trưởng?
Thực ra điều này quyết định xem người khác nên dùng tâm thái thế nào để kết bạn cùng hắn.
“Thực ra ban đầu ta cũng chẳng che giấu vấn đề này. Các ngươi nhìn thông tin tài khoản chat của ta ấy, có ghi chú là nam nhé. Chân tướng vẫn luôn ở trước mắt các ngươi, chỉ là các ngươi không tin mà thôi.”
Đồng Quái Tiên Sư đáp lại bằng giọng buồn rầu.
Trong nhóm Cửu Châu số 1.
“Tin cái con cóc khô, đồ Đồng Quái nhà ngươi xấu xa lắm.”
Bắc Hà Tán Nhân không nhịn được nói:
“Năm ngoái ta còn thấy ngươi ghi chú giới tính là nữ kìa, ngươi tưởng ngươi lừa được ta à?”
“!!!”
Đồng Quái Tiên Sư khiếp sợ đáp:
“Lão Bắc Hà ngươi muốn làm gì với ta? Sao năm ngoái đã để ý tới giới tính của ta rồi?”
Bắc Hà Tán Nhân:
“Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.”
Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối nhìn nhau cười, gửi Đồng Quái tiền bối về.
Hãy cứ để Đồng Quái tiền bối và Bắc Hà tiền bối chém giết tiếp đi.

Sau đồng quái là Diệt Phượng Công Tử.
Diệt Phượng vừa lên, Tam Lãng trong nhóm Cửu Châu số 1 đã không nhịn được mà gọi:
“Diệt Phượng nhanh lên chút, đừng lãng phí thời gian, lĩnh thưởng xong thì xuống luôn đi, sau đó là đến lượt Lãng mỗ lên sân rồi!”
Diệt Phượng Công Tử: “???”
Chẳng dễ dàng gì ta mới được lộ mặt trước Chư Thiên Vạn Giới, Tam Lãng lại giục ta nhanh lên, chẳng nể mặt chút nào, thù này Diệt Phượng ta đây nhớ kỹ!
“Sau Tam Lãng chắc là đến ta rồi.”
Một tin nhắn thoại bật ra trong nhóm chat, giọng nói này rất hay, có cảm giác kỳ ảo của cư sĩ giữa núi rừng.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Theo thứ tự thì sau Tam Lãng là đến ta, lát nữa ta phải chụp ảnh chung với Thư Hàng và Bạch tiền bối, không biết có chụp được ảnh Thiên Đạo không nhỉ?”
“Sau Lệ Chi Tiên Tử chính là ta.”
Tạo Hóa Pháp Vương lặng lẽ gửi một cái loa.
“Ta thì sao, ta ở vị trí nào?”
Đông Phương Lục Tiên Tử phát hiện ra mình hơi căng thẳng. Từ sau lần lái xe đến Thu Danh Sơn, xe bị chìm dưới đáy biển, đã khá lâu cô không lái xe rồi, cảm xúc cũng bị ảnh hưởng… bây giờ rất khó chịu.
“Là ta đây, sau Tam Lãng là ta. [Meme phẫn nộ vò đầu chó nhà mình] Chắc vị trí của ta cũng gần với Đông Phương Lục Tiên Tử nhỉ?”
Phá Dương Kích Quách Đại lên tiếng.
“Diệt Phượng nhanh lên.”
Cuồng Đao Tam Lãng lại @Diệt Phượng Công Tử trong nhóm.
Thực ra không phải Tam Lãng cố ý thúc giục Diệt Phượng đâu.
Chỉ là hắn phải nói mấy câu riêng tư với Tống Thư Hàng hộ người ta thôi.
Mấy câu này không thể ghi lại bằng ký tự, chỉ tồn tại trong lòng Tam Lãng.
Một khi nói ra là có thể bị lãng quên.
Bây giờ Tam Lãng đang sợ mình quên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận