Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3148: Sự giúp đỡ cuối cùng, siêu thoát!

Chương 3148: Sự giúp đỡ cuối cùng, siêu thoát!
Quản gia, quản gia, sao ngươi lại ở đây!
Thiếu niên ba mắt tiền bối đè lên cha Cẩu Đản, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
Quản gia nhãn cầu xuất hiện quá đột ngột.
Các thành viên trong nhóm nghiên cứu trợ giúp bên ngoài có mặt tại đây không phải Trường Sinh Giả đỉnh tiêm thì cũng là chúa tể Cửu U.
Nhưng không ai biết quản gia nhãn cầu xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng và A Thiên Đạo Bạch như thế nào.
Nó cứ như vẫn luôn đứng ở phía trước Tống Thư Hàng và A Bạch, chờ đợi đón tấn công giáng xuống vậy.
“Bị đánh chết rồi, không sao chứ?”
Cha Cẩu Đản hỏi.
Nhưng cũng may nhờ có quản gia nhãn cầu che chở nên nghi thức của Tống Thư Hàng và A Thiên Đạo Bạch đã bước vào giai đoạn kết thúc.
“Không sao, chỉ là bị đánh chết thôi.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối nhẹ giọng nói.
Nhưng trong ngữ khí của hắn lại ẩn chứa sự phức tạp khó nói thành lời.
Quản gia nhãn cầu bị hắn đánh chết chẳng phải một hai lần, e là kinh nghiệm tử vong trong một năm qua của quản gia nhãn cầu chẳng thua gì Tống Thư Hàng đâu.
Nhưng lần này lại khác.
Trong màn hình.
Sau khi đánh chết quản gia nhãn cầu, hai bóng dáng thứ bảy thứ tám tiếp tục bước lên trước, định ra tay với Tống Thư Hàng và A Bạch…
“Này ~ Các ngươi nhìn đi đâu thế.”
Một giọng nói thiếu niên trầm ấm vang lên bên tai bóng dáng thứ bảy, thứ tám.
Máu thịt của quản gia nhãn cầu vốn đã bị đánh chết ở phía sau hợp thành một trận pháp đồ án con mắt.
Ở trung tâm trận pháp, một thiếu niên tóc đen dung mạo thanh tú hiện lên từ đồ án.
Hắn mặc áo bào màu xanh vẽ đầy hình vẽ con mắt, mỉm cười bình tĩnh, bước ra khỏi trận pháp, giơ hai tay ra, nhẹ nhàng đặt lên vai bóng dáng thứ bảy, thứ tám, ôm lấy cổ của bọn họ.
“Tuy rằng cùng lúc áp chế hai người các ngươi sẽ tốn sức một chút nhưng cũng may Thiên Đạo thứ chín đã biến hóa xong rồi.”
Thiếu niên tóc đen lợi dụng tư thế khóa cổ, kéo bóng dáng thứ bảy, thứ tám về phía mình, kéo lê bọn họ vào trong trận pháp.
Thiếu niên ba mắt tiền bối trợn to mắt: “!!!”
Nếu như một việc nào đó có khả năng xấu đi, vậy thì dù cho khả năng này có nhỏ đến thế nào, nó cũng vẫn sẽ xảy ra.
Người mà hắn không muốn gặp nhất cuối cùng vẫn cứ xuất hiện.
Nụ cười vừa nhìn đã khiến người ta chán ghét kia, cái động tác trêu ghẹo kề vai bá cổ với người xa lạ, không biết liêm sỉ kia, đó chính là Thiên Đạo tương ứng với hắn, bản thể của Thiên Đạo thứ hai.
“Cha Cẩu Đản, đánh ngất ta đi!”
Thiếu niên ba mắt tiền bối trầm giọng nói.
Nếu như không đánh ngất hắn, hắn sợ bản thân sẽ không nhịn được mà chạy lên chọi nhau với bản thể của mình mất.
“Cứ giao cho ta!”
Cha Cẩu Đản mỉm cười vui sướng, thế sự xoay vần, thứ phải tới cuối cùng cũng tới.
Muốn đánh ngất một chúa tể Cửu U là chuyện rất khó khăn.
Nhưng mấy chuyện như tẩn thiếu niên ba mắt này ấy mà, cho dù có vất vả hơn nữa, hắn cũng không lấy một đồng phí nào.

Cùng lúc đó.
Sau khi ý chí Thiên Đạo của Bạch tiền bối vươn tay kéo lấy, những trói buộc “quy tắc, trách nhiệm” trên người Tống Thư Hàng đều được cởi bỏ.
Trói buộc quy tắc, trách nhiệm Thiên Đạo được cởi bỏ không tiếp tục quấn lên người Tống Thư Hàng nữa mà chuyển sang quấn lên hai cánh tay của Bạch tiền bối.
Lúc này, một mình Bạch tiền bối đã gánh vác trói buộc của hai Thiên Đạo.
“Bạch tiền bối?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi:
“Không phải chúng ta đã bàn với nhau là để ngươi siêu thoát trước ư?”
Bạch tiền bối rất cố chấp với việc tốt nghiệp Thiên Đạo.
Thế nên lúc trước hắn đã bày tỏ rõ suy nghĩ của mình, để Bạch tiền bối siêu thoát tốt nghiệp trước.
“Ừm… vì hiện giờ quyền hạn Thiên Đạo còn khá mới mẻ với ta, ta nghĩ chắc mình còn chơi thêm khoảng tầm một tháng nữa cũng nên?”
Bạch tiền bối mỉm cười đáp.
Đây quả thực cũng là một trong những nguyên nhân Bạch tiền bối muốn tiếp tục ở lại vị trí Thiên Đạo này, nhưng nó chỉ chiếm khoảng 10% thôi.
“Đừng lo cho ta, quyền hạn Thiên Đạo không trói buộc được ta đâu. Nếu như muốn… ta sẽ siêu thoát rất nhanh thôi. Thế nên bây giờ ngươi đi giải quyết tất cả các vấn đề đi. Sau khi giải quyết xong chuyện của quá khứ, hiện tại và tương lai thì lại quay về.”
Bạch tiền bối lại nói.
“Nhưng Bạch tiền bối… ta không biết phải thực hiện bước cuối cùng của siêu thoát như thế nào.”
Tống Thư Hàng vội vã nói.
Trong các đời Thiên Đạo, chỉ có mình Thiên Đạo Bạch thứ bảy là đã từng “siêu thoát nửa bước”.
Bạch tiền bối là một cá thể đặc biệt, có thể hắn lại biết phải hoàn thành bước siêu thoát cuối cùng như thế nào.
Nhưng Tống Thư Hàng lại là Thiên Đạo tay mơ thật sự.
Cho dù các trói buộc, quy tắc Thiên Đạo trên người được cởi bỏ, hắn cũng không biết nên làm gì tiếp.
“Yên tâm đi, sẽ có người nói cho ngươi biết nên làm thế nào.”
Bạch tiền bối vươn tay ra, đẩy nhẹ Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng bị đẩy ra khỏi Chiều không gian Thiên Đạo, rơi vào trong hiện thế.
Tại đó có một tuấn mã màu trắng đang nhấc hai vó lên, cao ngạo đi qua trước mặt hắn.
Tống Thư Hàng vội vàng gọi:
“Bạch mã tiền bối.”
Ngựa trắng dừng vó, quay đầu nhìn Tống Thư Hàng, ra hiệu cho hắn đi theo.
Tống Thư Hàng nhảy lên, bám sau ngựa trắng.
Một người một ngựa phi nhanh trong không trung.
Có thể lờ mờ thấy được, mỗi khi ngựa trắng đặt chân xuống đều sẽ để lại một dấu ấn trong không trung.
Tống Thư Hàng giẫm lên những dấu chân này, cứ bước một bước, hắn lại cảm thấy cơ thể mình như đang “phi thăng”, thoát ly hoàn toàn khỏi thế giới này.
Không biết chạy bao lâu…
Cứ chạy chạy mãi, Tống Thư Hàng dần dần tiến vào trạng thái siêu thoát nửa bước như của Thiên Đạo Bạch trước đây.
Ngựa trắng không phải Thiên Đạo Bạch, mà là món quà và hướng dẫn cuối cùng Thiên Đạo Bạch để lại cho A Bạch.
Nhưng hiện giờ món quà cuối cùng này lại được Bạch tiền bối tặng lại cho Tống Thư Hàng.
Bụp ~
Đến bước cuối cùng, con ngựa mê diễn tiếp đất bằng bốn vó, dùng lực nhảy một cái thật mạnh, để lại bốn dấu chân trong không trung.
Tống Thư Hàng đi theo dấu ấn của Ngựa trắng, tung người nhảy mạnh.
Nhưng hình như sức lực cú nhảy cuối cùng của hắn chưa đủ.
Cứ có cảm giác còn thiếu một thứ gì đó.
“Còn thiếu gì đó nhỉ?”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Trong lúc suy tư, bóng dáng thứ chín xuất hiện phía dưới hắn.
Tổng cộng có tất cả chín bóng dáng, tương ứng với số Thiên Đạo.
Nhưng lần này đã không có ai có thể giúp đỡ Tống Thư Hàng trấn áp bóng dáng thứ chín nữa.
Thiên Đạo Bạch thứ bảy chỉ để lại con ngựa mê diễn dẫn đường.
Mà Thiên Đạo cầu béo thứ tám lại không có khả năng quay về.
Bây giờ người duy nhất có thể ngăn cản bóng dáng thứ chín chỉ có Cửu U Tiểu Bạch two tiền bối tương ứng với Bạch tiền bối thôi.
Khi suy nghĩ này lóe lên trong đầu Tống Thư Hàng, ở phía bên dưới, bóng dáng thứ chín kia từ từ vươn tay ra, nâng chân của mình lên, nhảy phắt lên trời.
Cú nhảy này của hắn mang đến sự trợ giúp cuối cùng cho Tống Thư Hàng.
Cơ thể của Tống Thư Hàng như cá vượt long môn, nhảy lên thật cao, truy tìm tung tích của Ngựa trắng.
Tống Thư Hàng nghi hoặc nhìn xuống bóng dáng thứ chín bên dưới.
Đối phương giúp đỡ hắn cơ á?
Ở bên dưới, bóng dáng thứ chín mỉm cười đầy thiện chí với Tống Thư Hàng.
Dáng vẻ của hắn trông có hơi quen mắt.
Nhưng lúc này Tống Thư Hàng không kịp suy nghĩ nhiều như thế.
Cơ thể của hắn đột phá trói buộc cuối cùng, hoàn toàn tiến vào trạng thái siêu thoát.
Hơn nữa khác với Thiên Đạo Bạch lúc trước, cơ thể của hắn đã không còn bị quyền hạn Thiên Đạo trói buộc nữa!
Trời cao biển rộng mặc sức tung bay!
Vào lúc này, Bá Tống đã trở thành con sóc tự do nhất thế gian!
Bạn cần đăng nhập để bình luận