Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3150: Chuyện Thiên Đạo không thể làm, bây giờ ta muốn làm

Chương 3150: Chuyện Thiên Đạo không thể làm, bây giờ ta muốn làm
“Thư Hàng.”
Sở các chủ thổi vỡ bong bóng, nói:
“Tóc ngố của ta cắm trên đầu ngươi bao lâu rồi?”
Tóc ngố của cô luôn cắm trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng biết bao nhiêu ngày đêm, thậm chí chỉ cần nhiệt độ đầu của Tống Thư Hàng tăng lên là cô có thể cảm ứng ngay ra hắn đang nghĩ gì.
Khi đã quen thuộc đến một mức nhất định, cho dù Tống Thư Hàng có xuất hiện trước mặt cô với hình dáng của Tống đầu gỗ, cô vẫn có thể nhận ra bản chất của hắn ngay lập tức!
Rõ ràng lúc vừa gặp nhau, Tống Thư Hàng không giống Tống đầu gỗ nhưng suýt chút nữa cô đã nhận lầm hắn thành Tống đầu gỗ.
Mà bây giờ, Tống Thư Hàng hóa thành Tống đầu gỗ, cô vẫn có thể nhận ra là hắn.
Đây chính là sự thay đổi.
“Ha ha ha.”
Tống Thư Hàng cười ngu ngơ.
Sau đó hắn ngồi xuống bên bờ suối nguồn sự sống:
“Thực ra cũng không lâu lắm, đối với Trường Sinh Giả, mấy tháng chỉ bằng thời gian chớp mắt một cái thôi mà nhỉ?”
Lúc này hắn thấy đúng là mình vẫn chưa đủ Tam Lãng, không thể nghĩ ra câu chòng ghẹo phù hợp nào để giảm bớt lúng túng.
Sở các chủ tiếp tục nhả bong bóng.
Trong mấy tháng nay, ta đã trải qua những chuyện mà mấy nghìn năm trước kia cũng chưa trải qua được!
Ta nhìn ngươi từ một tay mơ tu chân biến thành Trường Sinh Giả rồi lại chứng đạo bất hủ, thậm chí bây giờ còn tốt nghiệp Thiên Đạo nữa.
Tống Thư Hàng ngồi xếp bằng, nói khẽ:
“Tóm lại, theo như ước hẹn, ta đến giải quyết chấp niệm của Sở các chủ đây.”
“Không, đây không phải là chấp niệm của ta.”
Sở các chủ nổi lên, vươn hai cánh tay ra, tới gần bờ:
“Đó là chấp niệm của Sở two.”
Lúc trước khi tách ra, cô đã chuyển hết chấp niệm Bích Thủy các cho Sở two, cô chỉ là một đầu người không có cơ thể, nằm ăn hại trong suối nguồn sự sống nhả bong bóng thôi.
“…”
Tống Thư Hàng gãi đầu, đau đầu quá… Hắn có thể cảm nhận được, Sở các chủ trước mặt này đã không còn là người dùng đồ trang sức “Sở tóc ngố” để giao tiếp với hắn như trước đây, cô đang nói chuyện với hắn bằng thân phận Sở Quỳnh Quỳnh của Bích Thủy các.
Tuy rằng Bá Tống đã trở thành đại nhân vật đầu tiên siêu thoát Thiên Đạo, đại lão lớn nhất Chư Thiên Vạn Giới nhưng khi gặp tình huống thế này, hắn vẫn chẳng có chút kinh nghiệm nào.
Hắn có thể trêu ghẹo Tô thị A Thập Lục là vì tình cảm của hai người đã đến một mức nhất định.
Trêu ghẹo là một cách để gia tăng tình cảm.
Nhưng rõ ràng cách này không phù hợp với Sở các chủ.
Thế nên… ngả bài luôn đi vậy!
“Trình Lâm Tiên Tử.”
Tống Thư Hàng gọi với lên không trung.
Nhưng không trung chẳng đáp lại hắn.
Trình Lâm Tiên Tử cũng không hề xuất hiện.
Hình như cô đang bày tỏ sự bất mãn của mình thì phải?
Vì kế hoạch chuyển thế của cô bị rối loạn nên hiện giờ cô chẳng lấy gì làm vui vẻ mà.
“Trình Cẩu Đản Tiên Tử?”
Tống Thư Hàng thay đổi xưng hô, lại gọi lần nữa.
“Ngươi gọi nhầm rồi… Ta mới là Trình Cẩu Đản.”
Trình Lâm Tiên Tử hiện ra.
Sau lưng cô còn có cả Thiên Đế Tử.
Hai oan gia này ấy thế mà lại đi cùng nhau như hình với bóng.
“Không, ta là Tống Cẩu Đản.”
Tống Thư Hàng vui mừng nói… Hắn có khả năng tiếp nhận rất mạnh, còn chấp nhận xưng hô Cẩu Đản này sớm hơn cả Trình Lâm.
Cùng lúc đó, mỹ nhân rắn công đức trên người hắn xuất hiện, đuôi rắn dài quấn quanh người Trình Lâm, kéo cô đến trước mặt Tống Thư Hàng một cách bá đạo!
Trình Lâm liều mạng phản kháng, nhưng bây giờ sao cô có thể chống lại được hóa thân công đức tốt nghiệp Thiên Đạo @#%x Tiên Tử cớ chứ.
“Dừng lại, @#%x ngươi dừng lại đã.”
Trình Lâm vừa kêu “đừng mà” vừa bị kéo đi.
“Tống tiền bối, chúc mừng ngươi nhé.”
Thiên Đế Tử vẫn dùng dáng vẻ của Vũ Nhu Tử, cô chống một tay vào eo, để lộ đôi chân dài.
Tống Thư Hàng gật đầu, hỏi:
“Thiên Đế Tử, cô có ý tưởng gì không? Có muốn xây lại Thiên Đình chơi không?”
“Ta đã giao chuyện của Thiên Đình cho Kim Quái rồi. Sắp tới chắc ta nên đi tìm Vũ Nhu Tử Tiên Tử nhỉ?”
Thiên Đế Tử nhìn bóng của Tống Thư Hàng.
Chỗ đó còn đang giấu Vũ Nhu Tử da đen.
Lúc Tống Thư Hàng chứng đạo bất hủ, Vũ Nhu Tử da đen liền bị chuyển vào trong thế giới hạch tâm.
Nhưng sau khi hắn siêu thoát, cô lại được chuyển vào bóng của Tống Thư Hàng… Như vậy là để trải đường cho việc tiếp xúc với thế giới của Tử tương lai sắp tới.
“Ta sẽ bồi dưỡng Vũ Nhu Tử thành cao thủ đỉnh tiêm, trong mắt ta, cô ấy rất đặc biệt. Hơn nữa giữa ta và cô ấy còn có khế ước linh quỷ nữa.”
Thiên Đế Tử mỉm cười xinh đẹp.
“Ừm.”
Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
Cái gật đầu này của hắn cũng là ngầm thừa nhận sự thật “Vũ Nhu Tử vô cùng đặc biệt”.
Ở bên cạnh.
Chẳng dễ dàng gì mới thò được đầu ra khỏi vòng ôm của mỹ nhân rắn công đức, Trình Lâm Tiên Tử hỏi:
“Ngươi gọi ta có chuyện gì?”
“Là như vậy… Ta muốn đón phần kia của Tống đầu gỗ về có được không?”
Tống Thư Hàng dò hỏi.
Trình Lâm Tiên Tử hỏi ngược lại:
“Ngươi làm được à?”
“Đúng thế, giờ ta đã có thể làm được chuyện này rồi.”
Tống Thư Hàng đáp.
Động tác nghịch nước của Sở các chủ trong suối nguồn sự sống cũng khựng lại.
“Vậy ngươi đón Tống đầu gỗ về đi… Nhưng mà có thể sẽ xảy ra một số thay đổi đấy, ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước đi.”
Trình Lâm đáp.
“Ta biết rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng đặt lên người Trình Lâm Tiên Tử, trong lúc này, Tống đầu gỗ xa nhà hàng ngàn hàng vạn năm cũng được trở về.
Khế ước linh quỷ với bản thể còn sót lại kia cũng khôi phục như lúc đầu.
Nếu như lúc này Tống Thư Hàng vẫn còn là Thiên Đạo, khi hắn thu hồi linh quỷ, linh quỷ sẽ lập tức bị thuộc tính bất hủ đồng hóa, trở thành một phần của bản thể.
Nhưng bây giờ Tống Thư Hàng đã tốt nghiệp Thiên Đạo, không cần lo lắng đến hạn chế này nữa.
Sau khi linh quỷ đầu tiên trở về, Tống Thư Hàng khựng lại một chút rồi vươn tay lấy ra một tia “hồn” nhỏ bé… Đây là “hồn” được Tống đầu gỗ bảo vệ cẩn thận trong linh quỷ, đến từ Thư sinh lưu ly của mười ba Kiếp Tiên Nho gia.
Thực ra tính cách của Tống đầu gỗ rất giống Tống Thư Hàng, tận sâu dưới đáy lòng luôn có ý niệm thiện lương giản đơn. Trong trường hợp đủ khả năng, chỉ cần không vượt qua phạm vi năng lực của mình, hắn sẽ lựa chọn bảo vệ tia “hồn” nhỏ bé này.
“Tạo Hóa Tiên Tử, ngươi về Nho gia một chuyến thay ta.”
Tống Thư Hàng vươn tay nhẹ nhàng vuốn ve “hồn”, tay hắn lóe lên ánh sáng giống với Dưỡng Đao thuật, nuôi dưỡng hồn thể.
Hắn chỉ cần ra tay nuôi dưỡng hồn rồi lại mượn thêm trận pháp sống lại của Nho gia là có thể đưa Thư sinh lưu ly từ quá khứ trở lại rồi.
Tạo Hóa Tiên Tử hiện lên từ Thánh Nhãn kim đan, hai tay chắp lại, thu lấy hồn thể nhỏ bé kia:
“Tống ngu ngốc ~ ai ya ~”
“Ừm, không cần khách khí. Ta sẽ đợi cô, cô đưa Lưu Ly sư huynh đi rồi về đây nhé.”
Tống Thư Hàng đáp.
Tạo Hóa Tiên Tử nâng hồn thể của Thư sinh lưu ly lên, bước vào trong thế giới hạch tâm, đi tới thế giới kim liên của Nho gia.
Lại là một cuộc hóa giải nhân quả của quá khứ.
“Sau đó… Sở tiền bối.”
Tống Thư Hàng ngồi xổm bên suối nguồn sự sống, nói với Sở các chủ:
“Đi thôi!”
Chuyện Thiên Đạo có thể làm, chúng ta phải làm được… Chuyện Thiên Đạo không thể làm, chúng ta cũng phải làm được!
Tống đầu gỗ trước kia đã muộn một bước.
Lúc cô cần nhất, hắn không đến kịp.
Chẳng thay đổi được gì hết, tất cả mọi thứ trong quá khứ đều không mảy may đổi thay.
Những bây giờ, hắn phải đến sớm một bước.
Khi cô cần nhất, hắn phải ở bên cạnh cô.
Tất cả mọi thứ trong quá khứ phải được thay đổi.
Nếu như tồn tại quy tắc không được thay đổi quá khứ… vậy hãy để quy tắc đó không còn tồn tại nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận