Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3151: Lựa chọn của linh quỷ năm ấy

Chương 3151: Lựa chọn của linh quỷ năm ấy
Cách đây không lâu, Tống Thư Hàng đã hỏi Tử tương lai một chuyện: thân thể hoặc vật thật muốn xuyên về quá khứ thì có khó lắm không?
Lúc đó, Tử tương lai đã trả lời: Trong tình huống bình thường, vật thật xuyên qua thời không là một việc không thể nào thực hiện được!
Trong điều kiện bình thường, muốn tác động và thay đổi quá khứ thì phải có những thủ đoạn như Nhập Mộng của Tống Thư Hàng hoặc lợi dụng pháp tắc thời gian như Tử tương lai mới khả thi.
Có điều, tuy hành động của Tử tương lai có thể tác động đến quá khứ nhưng lại chỉ thay đổi được quá khứ của Tống Thư Hàng, còn tương lai của chính cô thì lại không hề cải biến.
Giống như những gì Tống Thư Hàng nhìn thấy trong dòng sông thời gian.
Chỉ có quá khứ của thế giới song song ở chỗ Tống Thư Hàng là thay đổi mà thôi.

Bây giờ Tống Thư Hàng chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể tùy ý qua lại trong dòng sông thời gian.
Đối với Tống Thư Hàng mà nói, dòng sông thời gian lúc này chẳng khác nào một trò chơi đầy những điểm kết nối.
Bản thể của hắn có thể xuất hiện trực tiếp tại quá khứ xa xôi, ví như thời khắc Sở các chủ tuyệt vọng nhất, như khoảng thời gian Bích Thủy các đứng trước thảm họa hủy diệt, hoặc là xa xăm hơi thế nữa…
Thứ được Tống Thư Hàng mang theo còn có ý thức của Sở các chủ và ý niệm của Sở Two trong khe hẹp của Cửu U.
Hai luồng ý thức của hai Sở Quỳnh Quỳnh khác biệt, vượt qua hạn chế về không gian và thời gian, đi tới quá khứ xa xôi.
Xuyên qua tiết điểm trên dòng sông thời gian.
Đó mới là xuyên qua thời gian thực sự.

Tống Thư Hàng không xuất hiện ngay ở tiết điểm khi Bích Thủy các bị hủy diệt.
Hắn đến quá khứ xa hơn.
Vào thời điểm này, Sở Quỳnh Quỳnh vừa mới kế thừa vị trí các chủ và trở thành các chủ của Bích Thủy các.
So với thời gian của thế giới, thì đây là giai đoạn khoảng hàng trăm, hàng ngàn năm sau khi Thánh Nhân Nho Gia tranh đoạt vị trí Thiên Đạo với đại lão quả cầu béo.
Khi đó, Nho gia đang nhận đòn giáng mang tính hủy diệt.
Thiên Đế Tử cũng đã được đưa vào hiện thế, sắp sửa mở màn tương lai một đời vô địch của cô.

Lúc này trong tầm mắt của Tống Thư Hàng có một linh quỷ vô chủ đang phiêu đãng vô định giữa thế giới.
Bay mãi bay mãi, cuối cùng, nó bay đến một đồng cỏ bên cạnh Bích Thủy các.
Nơi này chim hót hoa khoe sắc, cổ thụ sum sê che rợp bầu trời, chẳng khác gì cảnh tiên.
Trận pháp phòng ngự của Bích Thủy các bảo vệ tất cả.
“Nơi này là quá khứ sao? Là quá khứ thực sự ư?” Sở two nói với vẻ hơi bất an.
Xây dựng lại Bích Thủy các là chấp niệm của cô.
Bây giờ nhìn thấy Bích Thủy các trong trí nhớ ở phía xa, cô gần như chẳng thể khống chế nổi tâm trạng của mình.
“Sở các chủ đừng nóng vội.” Tống Thư Hàng nhẹ nhàng vuốt ve ý thức của Sở two, để cô bình tĩnh lại.
Còn ánh mắt của Sở Quỳnh Quỳnh đã từ từ rời khỏi Bích Thủy các, dừng lại trên thân linh quỷ vô chủ đang bay lượn kia.
“Tống đầu gỗ?” Cô cau mày, không thể nào xác định được.
Trong trí nhớ của cô, đây là nơi cô gặp Tống đầu gỗ lần đầu tiên.
Nhưng linh quỷ vô chủ lang thang này chẳng giống Tống đầu gỗ chút nào.
“Chờ một lát.” Tống Thư Hàng nói khẽ.
Linh quỷ vô chủ chậm rãi tiếp tục bay, vô tình kích hoạt trận pháp bảo vệ của Bích Thủy các.
Một vị tiên tử tóc dài đến chân bị đánh động, đứng dậy đi tới khu vực này.
Đó là Sở các chủ khi còn trẻ.
Linh quỷ vô chủ bay một lát, sau đó bỗng xoay người nhặt lên một vật.
Đó là một mảnh “hồn” nhỏ đến mức sắp lụi tắt – mảnh linh hồn của thư sinh lưu ly trong mười ba Kiếp Tiên Nho gia. Nho gia gặp kiếp nạn lớn, chẳng biết vì sao mảnh hồn của thư sinh lưu ly lại lạc ở nơi này và gần như tiêu tán.
Linh quỷ vô chủ nhặt mảnh hồn ấy lên rồi bảo vệ nó theo bản năng. Sau này Tống Thư Hàng đã dùng Dưỡng Đao thuật ôn dưỡng chính mảnh hồn ấy, để Tạo Hóa Tiên Tử đưa về Nho gia.
Mà cũng từ đây nhân quả bắt đầu, tạo tiền cho việc Tống đầu gỗ giúp thư sinh lưu ly một phần sức lực, phong ấn hắn trong Bích Thủy các, để hắn phá phong mà ra trong thời đại của Tống Thư Hàng, hoàn thành tâm nguyện.
Cùng lúc đó.
Sở các chủ trẻ tuổi càng lúc càng đến gần.
Đúng vào lúc ấy, trên đỉnh đầu linh quỷ vô chủ, một luồng dao động không gian xuất hiện.
Dường như có thứ gì đó rơi ra từ không gian, dung hợp với linh quỷ nọ!
“Là Tống đầu gỗ vừa xuyên tới sao?” Con ngươi Sở các chủ trầm xuống. Cô đã biết thân phận đích thực của Tống đầu gỗ, cho nên khi thấy cảnh này thì đương nhiên sẽ đoán như thế.
“Nói đúng ra, đây là ký ức và tin tức của Tống đầu gỗ tương lai, cộng với… một phần lực lượng của ta.” Tống Thư Hàng đáp khẽ.
Thứ thực sự xuyên qua thời gian không phải là thân thể linh quỷ của Tống đầu gỗ.
Mà là một chút ký ức và tin tức của hắn, cộng với khế ước linh quỷ không bị phá vỡ được lực lượng Nhập Mộng của Tống Thư Hàng chuyển tới.
Thời cơ Nhập Mộng chính là thư sinh lưu ly tương lai + mảnh hồn thư sinh lưu ly này, đạt được điều kiện phát động Nhập Mộng.
Quá trình dung hợp tiến triển cực nhanh.
Chi sau hai hơi thở, linh quỷ vô chủ lang thang đã tiếp nhận hết thảy và biến thành dáng vẻ Tống đầu gỗ mà Sở các chủ quen biết.
Sự xuyên không của Tống đầu gỗ có thể xem là “hồn xuyên”.
Lúc này Tống đầu gỗ cũng không ý thức được thân thể mình đã thay đổi.
Khế ước linh quỷ không hoàn chỉnh vượt thời không trong cơ thể hắn vẫn còn đó.
Ký ức cũng còn nguyên.
Mà thân thể thì… thân thể linh quỷ có khác nhau mấy đâu kia chứ? Vốn dĩ chúng đều là mảnh vỡ của Quỷ Thần Trình Lâm mà.
Thế là cảnh tượng trong trí nhớ của Sở Quỳnh Quỳnh diễn ra.
Cô của thời tuổi trẻ, gặp được linh quỷ tên là “Bá Đao Tống Nhất – gạch bỏ Bá Đao”, rõ ràng mới gặp gỡ lần đầu tiên, mà lại như đã từng quen biết.
Vì sự tò mò, Sở Quỳnh Quỳnh đã đưa Tống Nhất đạo hữu này về Bích Thủy các.
Và rồi ở thời viễn cổ, linh quỷ gà mờ kế thừa ký ức của Tống đầu gỗ tương lai đã mở đầu cuộc đời đi tìm đạo lữ cho bản thể Bá Tống, nhân tiện thề phải chấm dứt kiếp sống đồng tử của bản thể nhà mình.
Tiếc rằng cho đến cuối cùng, nguyện vọng của linh quỷ Tống Nhất cũng không thành hiện thực.

“Thế bây giờ chuyện này tính thế nào? Quan hệ giữa Tống Nhất và ngươi phải tính thế nào đây?” Ý thức của Sở các chủ tiếp cận Tống Thư Hàng.
Rõ ràng cô đã nhìn thấy Tống Thư Hàng tách rời phần thân thể linh quỷ thuộc về Tống đầu gỗ ra khỏi thân mình Trình Cẩu Đản và thu về thân thể mình.
“Về sau… Tống đầu gỗ, hắn cũng đã đoán được khả năng mình xuyên hồn tới đây. Cho nên hắn hỗ trợ thư sinh lưu ly, giúp thư sinh lưu ly phá phong xuất thế ở thời đại của ta.” Tống Thư Hàng đặt nhẹ tay lên ngực mình.
“Sau đó, thư sinh lưu ly mang theo linh quỷ đầu tiên của ta tiến vào Cửu U nhưng lại xảy ra bất trắc. Hắn không thể trả lại linh quỷ cho ta đúng theo hứa hẹn, mà linh quỷ của ta thì vỡ vụn trong tai nạn đó.”
“Có lẽ ở thời điểm này, mảnh vỡ của linh quỷ đầu tiên của ta đã được Tống đầu gỗ… à không, là Trình Lâm và Tống đầu gỗ âm thầm hấp thu.”
Từ đó trở đi, Tống đầu gỗ và linh quỷ đầu tiên của Tà Tình Đế chính thức khôi phục thành một “cá thể”.
Đây chính là lựa chọn cuối cùng của hắn. Hắn muốn dùng thân phận linh quỷ, khải hoàn trở về thể nội của Tống Thư Hàng.
Chỉ có điều, lúc đó Tống đầu gỗ quá mạnh.
Mà Tống Thư Hàng lại quá yếu.
Hắn không thể lập tức trở về bản thể, nếu không Tống Thư Hàng sẽ không chịu nổi.
Còn một chuyện ngoài ý muốn khác.
Bởi vì khi ấy Tống đầu gỗ đang ở hình thức Trình Lâm + Tống đầu gỗ, cho nên mảnh vỡ linh quỷ đầu tiên được hấp thu về nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Trình Lâm Tiên Tử lại nói với Tống Thư Hàng rằng có thể Tống đầu gỗ sẽ thay đổi một chút và hắn cần phải chuẩn bị tâm lý trước.
“Đã rõ nhân quả.” Tống Thư Hàng mỉm cười, mang theo ý thức của hai Sở các chủ, chuyển dời đến tiết điểm thời gian tiếp theo.
Đó là tiết điểm thời gian khiến Tống đầu gỗ đau lòng và bất cam nhất – khoảnh khắc Bích Thủy các bị hủy diệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận