Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3155: Ở chỗ Tử tương lai, Thiên Đạo là ai vậy?

Chương 3155: Ở chỗ Tử tương lai, Thiên Đạo là ai vậy?
“Thi thoảng cho ta nói một câu với chứ.” Tống Thư Hàng thở dài: “Bây giờ ta là tồn tại vượt qua cả Thiên Đạo đấy.”
“Vì sao?” Sở two hỏi ngược lại.
Tống Thư Hàng nghĩ ngợi một lát rồi trả lời với vẻ rất ư là đương nhiên: “Bởi vì ta có thể đảo ngược thời gian, sau đó cướp lời thoại của mình về.”
“Ấu trĩ.” Sở các chủ dở khóc dở cười. Nếu đây là hiện thế năm 2020 thì cọng tóc ngố của cô đã quất một phát lên đầu Tống Thư Hàng rồi.
Nhưng mà…
“Cảnh tượng này cứ như nằm mơ vậy.” Sở các chủ thở dài.
Trước đây rất lâu, có lẽ cô cũng nằm mơ như thế… nhưng tỉnh mộng rồi chỉ còn lại bi thương.
Bây giờ thì khác.
“Không cần khách khí.” Lần này, Tống Thư Hàng tranh thủ cơ hội bổ sung cầu thoại ban nãy.
Sở two: “…”
“Bích Thủy các của thế giới này sẽ an ổn tồn tại tiếp, Sở Quỳnh Quỳnh cũng sẽ sống tốt cùng Bích Thủy các như mong muốn của hai người.” Tống Thư Hàng thu hồi kim đan Thánh Nhãn.
Hắn quay về hướng Bích Thủy các, dõi theo bóng dáng Sở các chủ trẻ tuổi giữa đám người.
Sở Quỳnh Quỳnh trẻ tuổi có dáng vẻ tuổi tác nằm giữa Sở các chủ và Sở two, đang mừng rỡ vẫy tay với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng trả lời cô bằng một nụ cười ấm áp, trưởng thành và đáng tin cậy.
Đồng thời, hắn nói nhỏ với hai vị Sở các chủ: “Có muốn xuống thăm cô ấy, nhân tiện thăm lại Bích Thủy các vào thời điểm này không?”
“Có thể chứ?” Rõ ràng Sở các chủ rất hào hứng. Các thành viên của Bích Thủy các bên dưới vẫn còn sống sờ sờ, không phải là ảo giác do Thực Tại Ảo biến hóa ra.
Cô đã vượt qua trăm ngàn năm tuế nguyệt để về đây, nếu như có thể, cô thực sự muốn gặp lại những người đồng bạn mà mình ngày mong đêm nhớ, muốn được thấy họ ở khoảng cách gần.
“Được mà… có ta ở đây, tất cả đều không thành vấn đề.” Tống Thư Hàng đáp.
Dứt lời, hắn bắt đầu điều chỉnh trạng thái của thân thể, thu lại khí tức, áp chế đến mức tu sĩ bình thường tiếp xúc gần cũng không phải chịu ảnh hưởng của uy áp.
Điều chỉnh xong xuôi, Tống Thư Hàng cất bước đi về phía Bích Thủy các.
Hoa sen đen đã lâu không được lên sàn nắm lấy cơ hội, nở rộ dưới chân hắn, tạo thành Bộ Bộ Sinh Liên.
Kể từ khi Tống Thư Hàng nắm giữ năng lực không gian, phương thức đi đường của hắn cơ bản đều là nhấc chân đạp vào không gian một phát, đá tung cổng không gian rồi truyền tống thẳng qua.
Đã mấy tháng nay hắn không đi giữa không trung như thế này rồi.
Một khi đã quen đi lại bằng năng lực không gian, mọi người đều sẽ biến thành cá ướp muối, vài bước chân cũng chẳng muốn đi.
Tuy hoa sen đen trông không đứng đắn bằng hoa sen vàng, nhưng Bộ Bộ Sinh Liên vẫn có thể buff điểm hình tượng của Tống Thư Hàng lên +10.

Kết giới phòng ngự của Bích Thủy các không ngăn cản Tống Thư Hàng.
Hắn xuyên thẳng qua kết giới mà không làm tổn hại nó mảy may.
Sau mấy bước, hắn đã đi tới trước mặt Sở Quỳnh Quỳnh trẻ tuổi.
“Tống Nhất!!” Sở Quỳnh Quỳnh trẻ tuổi nâng váy dài, đôi chân thon bước thật nhanh, nhào về phía Tống Thư Hàng.
Vào thời điểm cô cần hắn nhất, hắn tới.
Thậm chí còn tới với tư thái vượt qua tưởng tượng của cô, giải quyết hết mọi nguy nan!
Vào giờ khắc này, Sở Quỳnh Quỳnh có rất nhiều điều muốn nói với Tống Thư Hàng.
Cô dồn hết thảy cảm xúc mãnh liệt vào cú nhào về phía trước ấy.
Có thể nói, ngôn ngữ thân thể của cô lúc này cực kì phong phú.
Ở phía đối diện.
Tống Thư Hàng mỉm cười dang hai tay ra.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng đón lấy Sở Quỳnh Quỳnh, nâng cô lên cao cao, quen tay y như làm với Lý Âm Trúc!
Khi Tống Thư Hàng nâng cao cao Sở Quỳnh Quỳnh, toàn bộ Bích Thủy các chìm vào sự im lặng chết chóc.
Sở Quỳnh Quỳnh trẻ tuổi mặt đầy chấm hỏi: “???”
Sở two: “…”
Sở two: "..."
Sở Các chủ: "..."
Chính Tống Thư Hàng cũng kịp nhận ra: "..."
Nhưng lúc này, tên đã trên dây, không bắn không được.
Hắn cố nén sự xấu hổ, nâng cao cao Sở Quỳnh Quỳnh thêm hai lần, bổ sung cho đủ ba lần nâng cao.
Sau đó, hắn gắng gượng dùng tư thái và biểu lộ tự nhiên nhất để đặt cô xuống.
Thả lỏng!
Đừng hoảng hốt!
Vẻ mặt phải tự nhiên!
Thế mới đỡ nhục mặt!
Sau khi điều chỉnh cảm xúc, Tống Thư Hàng nói bằng giọng điệu dịu dàng nhất của mình: “Đừng sợ, tất cả kết thúc rồi, không sao đâu, ta đến rồi.”
“Ừm.” Sở Quỳnh Quỳnh trẻ tuổi gật đầu.
Cuối cùng cô cũng nhận ra Tống Nhất trước mặt mình hơi là lạ.
Mặt khác…
Dường như cô ngửi thấy mùi hương thuộc về mình trên người Tống Nhất.
Hít hà ~
Không sai, đúng là mùi của cô!
Mà hình như là bên cạnh Tống Nhất thì phải?
Cô quan sát xung quanh Tống Thư Hàng với vẻ hồ nghi.
Nhưng chẳng thấy gì cả.
Là ảo giác sao?
[Đây là sự cộng hưởng giữa “tồn tại” với nhau chăng? Rõ ràng co không thể nhìn thấy hai vị Sở các chủ, nhưng lại có thể mơ hồ cảm ứng được sự tồn tại của họ à?] Tống Thư Hàng hơi động trong lòng.
“Tống Nhất.” Sở Quỳnh Quỳnh trẻ tuổi vui vẻ hỏi: “Bây giờ ngươi ở cảnh giới nào rồi? Ngươi trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ thế?”
“Cảnh giới à? Vô địch thiên hạ chăng?” Tống Thư Hàng ước lượng với vẻ không chắc lắm.
Theo lý mà nói, hắn đã tốt nghiệp Thiên Đạo, đúng là có thể xưng “vô địch thiên hạ” thật.
Nhưng chính hắn rất tự hiểu mình. Trước mắt hắn còn chưa phải là một đại tiền bối đáng tin, tự xưng vô địch thiên hạ cứ thấy chông chênh làm sao ấy.
Sở Quỳnh Quỳnh trẻ tuổi: “…”
“À, cô có thể cho ta hai sợi tóc không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Sở Quỳnh Quỳnh trẻ tuổi không suy nghĩ nhiều, lập tức bứt hai sợi từ mái tóc dài của mình cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhận lấy hai sợi tóc, dùng ngón trỏ điểm nhẹ lên hai bên trái phải của mình, đưa ý thức của hai Sở các chủ vào tóc dài, biến họ thành cọng tóc ngố của Sở các chủ one và cọng tóc ngố của Sở các chủ two.
Hai cọng tóc ngố của Sở các chủ được rót linh hồn, trở nên cực kì sống động.
Tóc ngố one kinh nghiệm đầy mình, thành thạo bám vào đầu Tống Thư Hàng, tung bay theo gió với dáng vẻ mềm mại thướt tha.
Thậm chí nó còn có thể chủ động điều chỉnh chiều dài của mình, biến thành một cọng tóc ngố với chiều dài vừa phải, buông rủ trên đầu Tống Thư Hàng.
“Đây là… ta?” Sở Quỳnh Quỳnh trẻ tuổi vô thức hỏi.
“Đúng vậy, đây là tóc của Trường Sinh Giả - Tóc ngố Sở! Ta từng dùng cô ấy để đâm xuyên lớp phòng ngự của một kẻ địch là Trường Sinh Giả đấy!” Tống Thư Hàng giới thiệu với Sở Quỳnh Quỳnh bằng giọng điệu kiêu ngạo không giấu nổi.
Sở Quỳnh Quỳnh trẻ tuổi ngớ ra.
“Nhưng cô không cần ghen tị, bởi vì tương lai cô cũng sẽ mạnh mẽ như bọn họ. Dù sao thì họ cũng là cô của tương lai mà.” Tống Thư Hàng mượn cơ hội này, tiết lộ một chút tin tức cho Sở Quỳnh Quỳnh.
“Tương lai?” Sở Quỳnh Quỳnh suy nghĩ một lát, sau đó mau chóng ghép tất cả manh mối lại thành một bức tranh hoàn chỉnh: “Tương lai à? Tống Nhất, ngươi cũng vậy đúng không?”
“Đúng thế.” Tống Thư Hàng dịu dàng nói: “Ta giáng lâm từ tương lai, chính là để có thể tới bên cô vào thời khắc này.”
Nói đoạn, hắn thuận tay tặng cho Sở Quỳnh Quỳnh trẻ tuổi ba cái xoa đầu “một viên linh thạch ba chiếc”.
Thực ra ngay từ khi cái đầu của Sở các chủ đi vào suối nguồn sự sống trong thế giới hạch tâm của hắn, hắn đã muốn làm như vậy rồi.
Nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.
Cuối cùng thì hắn cũng được thỏa mãn với Sở Quỳnh Quỳnh trẻ tuổi.
Sở Quỳnh Quỳnh trẻ tuổi không trưởng thành như Sở các chủ tương lai.
Nghe Tống Thư Hàng nói xong, cô đã cảm động đến rưng rưng nước mắt. Nếu bên cạnh không có các thành viên của Bích Thủy các đang nhìn thì cô đã nhào vào lòng Tống Nhất mà khóc một trận ra trò rồi.
Roẹt! Tóc ngố Sở giật một phát trời giáng trên đầu Tống Thư Hàng, nhưng chẳng xi nhê gì với đầu hắn bây giờ cả.
Tống Thư Hàng buông tay khỏi đầu Sở Quỳnh Quỳnh mà còn luyến lưu không dứt, sau đó nói với tóc ngố Sở: “Còn một chút thời gian, hai người đi tham quan Bích Thủy các một lát đi, ta ở đây chờ.”
Hai cọng tóc ngố của Sở các chủ gật đầu một cái, thi triển độn pháp Bích Thủy các, dạo quanh Bích Thủy các vừa quen thuộc lại vừa có phần xa lạ.
“Sắp phải đi rồi à?” Sở Quỳnh Quỳnh trẻ tuổi hỏi.
“Bọn ta đến từ tương lai, chỉ là một vị khách qua đường ở quá khứ mà thôi.” Tống Thư Hàng đáp: “Cho nên ta sẽ ở tương lai chờ cô… sau này gặp lại!”
“Sau này gặp lại.” Sở Quỳnh Quỳnh trẻ tuổi tự tin nói: “Khi gặp lại ngươi ở tương lai, nhất định ta sẽ là Trường Sinh Giả.”
“Ta tin cô.” Tống Thư Hàng cười sang sảng nói.
Với tư chất của Sở các chủ, dù không đi Khô Vinh Sinh Tử đạo thì vẫn có thể bước ra Trường Sinh đạo khác của riêng mình. Tống Thư Hàng vững tin vào điều đó.

Chờ Sở các chủ và Sở two dạo quanh một vòng Bích Thủy các trở về, Tống Thư Hàng mang ý thức của hai người, từ biệt các thành viên của Bích Thủy các rồi bay lên cao.
Trên đường bay lên, ánh mắt hắn lướt qua một cô gái văn chương trong Bích Thủy các.
Diệp Tư sư tỷ lúc này nhỏ hơn về sau rất nhiều.
Cũng đúng.
Diệp Tư được Trình Lâm Tiên Tử dùng năng lực chuyển sinh sinh ra lần nữa.
Diệp Tư mà Tống Thư Hàng gặp gỡ sau này là cô sau khi lớn lên.
“Đi thôi.” Tống Thư Hàng phục chế lại toàn bộ khí tức và ấn ký linh hồn của toàn bộ thành viên Bích Thủy các, sau đó mang ý thức của hai vị Sở các chủ vượt thời không về lại năm 2020.
Trong quá trình vượt thời không, hai cọng tóc ngố Sở từ hư không bay xuống.
Chư Thiên Vạn Giới – Bá giới – năm 2020.
Tống Thư Hàng mang hai vị Sở các chủ giáng lâm ở đây.
Vỏ của rùa tai ương khổng lồ và di chỉ Bích Thủy các hư ảo mà Sở two luyện chế cũng được chuyển tới.
“Tống ~ a đần ~” Tạo Hóa Tiên Tử cũng trở về. Cô đã đưa mảnh hồn của thư sinh lưu ly để lại từ thời viễn cổ đến Nho gia.
Đến lúc này, mười ba Kiếp Tiên Nho gia đã trở về hoàn chỉnh!
Nhưng mười ba Kiếp Tiên Nho gia trở về hoàn chỉnh, tiểu sư muội mà bọn họ yêu thương nhất lại chạy mất.
Không giữ lại nổi.
Mười ba vị Nho gia ngốc ngốc cũng rất tuyệt vọng.
“Tạo Hóa Tiên Tử vất vả rồi.” Tống Thư Hàng đón Tạo Hóa Tiên Tử về kim đan Thánh Nhãn.
Sau đó…
“Đây là Bá giới sao?” Sở two đánh giá mảnh thiên địa này.
“Đúng vậy. Ta chuẩn bị dùng thủ đoạn hồi sinh để hồi sinh các thành viên của Bích Thủy các. Sau đó ta sẽ khoanh vùng một khu vực trong Bá giới cho cô xây dựng lại Bích Thủy các nhé, được không?” Tống Thư Hàng đề nghị.
Bá giới của hắn còn thiếu nhân vật cường đại tọa trấn.
Đương nhiên Tống Thư Hàng không thể bỏ qua hai vị Sở các chủ rồi.
“Ta không có ý kiến gì.” Sở các chủ nói.
Bích Thủy các không phải một khu vực hay một tòa kiến trúc, Bích Thủy các là một nhóm người.
Chỉ cần người vẫn còn, thì ở đâu cũng là Bích Thủy các!
“Vậy thì phục sinh thôi, các thành viên của Bích Thủy các!” Tống Thư Hàng vẫy tay ngầu lòi.
Vừa vẫy tay, hắn vừa nhanh chóng nhắn tin cho Thiên Đạo Bạch tiền bối: “Bạch tiền bối, xin chi viện từ xa cho ta một trận pháp hồi sinh với!”
Bạch tiền bối: [Lớn đến đâu?]
“Tốt nhất là lớn đến mức có thể hồi sinh tất cả các thành viên Bích Thủy các cùng một lúc.” Tống Thư Hàng đáp.
Thiên Đạo Bạch chống lưng cho ta đó, sợ chưa?
[Rồi, xong nhé.] Bạch tiền bối trả lời.
Một trận pháp hồi sinh sáng chói lóa giáng xuống từ không trung, đáp ngay bên cạnh Tống Thư Hàng.
Nhưng nhìn quá trình này, ai cũng biết trận pháp đó không phải do Bá Tống tạo ra mà là nhờ ông trời ban phúc!
[Xử lý xong chuyện Bích Thủy các rồi hả?] Bạch tiền bối hỏi.
“Ừm, giải quyết hoàn mỹ rồi. Chấp niệm quá khứ đã xong, giờ chỉ còn mang lại hy vọng cho tương lai thôi.” Tống Thư Hàng vừa trả lời, vừa đưa ấn kí của các thành viên Bích Thủy các vào trong trận pháp.
Sau đó dung nhập lực lượng siêu thoát quy tắc của mình, vượt qua viễn cổ, tiến hành công cuộc hồi sinh với khoảng cách thời gian dài nhất trong lịch sử.
Từng bóng người lần lượt xuất hiện từ trận pháp hồi sinh.
[Tương lai… cùng đi chứ?] Bạch tiền bối bỗng nói: [Thiên Đạo thứ chín hiện tại là ta và ngươi, thế Thiên Đạo ở chỗ Tử tương lai là ai đây? Ta tò mò quá.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận