Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3156: Đây chính là lý do ta vay tiền Bạch tiền bối không trả!

Chương 3156: Đây chính là lý do ta vay tiền Bạch tiền bối không trả!
Nghe Bạch tiền bối nói thế, Tống Thư Hàng hơi động trong lòng.
Đúng vậy, Thiên Đạo thứ chín ở chỗ Tử tương lai là ai nhỉ?
Trong tình huống bình thường, Thiên Đạo giống như một tọa độ tiết điểm cố định ở dòng sông thời gian. Nhìn từ “quá khứ” trước mắt thì ở bất cứ dòng sông thời gian nào, các đời Thiên Đạo đều không có gì thay đổi.
Thiên Đạo giống như xu thế lớn của thời gian. Rất nhiều thế giới có thể thay đổi chi tiết, vô số chi tiết chồng chất lên nhau sẽ biến thành khác biệt cực lớn, nhưng Thiên Đạo lại là trụ cột vững vàng, vĩnh viễn bất biến!
Song thế giới của Tử tương lai lại hơi khác lạ.
Hiện tại, ở tiết điểm năm 2020, Thiên Đạo là Bạch tiền bối và hắn.
Hắn đã siêu thoát, cho nên Thiên Đạo thứ chín là Bạch tiền bối mới đúng.
Nhưng trong thế giới của Tử tương lai, Bạch tiền bối đã rời đi rồi. Cho nên Thiên Đạo ở thế giới đó nhất định không phải là Bạch tiền bối!
[Chắc chắn là lão Bá Tống đáng tin trong tương lai đó không nợ tiền đủ nhiều!] Tống Thư Hàng âm thầm tổng kết.
Lần trước Tống Thư Hàng tiếp xúc với lão Bá Tống ở thế giới của Tử tương lai trong dòng sông thời gian nhím biển, biết được Bá Tống đáng tin kia đã trả được một nửa linh thạch nợ Bạch tiền bối bằng chính sức mình!
Tống Thư Hàng lúc ấy không dám tin luôn!
Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?
Tống Thư Hàng không thể nào tưởng tượng ra được cái cảnh mình tích lũy từng cắc tiền trinh, sau đó trả lại linh thạch cho Bạch tiền bối bằng chính sức mình trước khi tấn thăng Thiên Đạo!
Ngươi cho rằng ngươi chỉ nợ Bạch tiền bối mỗi linh thạch thôi sao?
Không, đó không phải là linh thạch, đó là nhân quả!
Là nhân quả sâu sắc giữa ngươi và Bạch tiền bối!
Phần nhân quả này phải cực lớn thì Bạch tiền bối mới không rời đi!
Cùng là Bá Tống với nhau, vì sao ngươi không những đáng tin mà còn có thể tích lũy được tiền kia chứ?
Còn học được cả ngôn ngữ viễn cổ lưu loát trơn tru…
Lão bá Tống đúng là “bản hoàn mỹ” trong tưởng tượng của Tống Thư Hàng, ưu tú, đáng tin, giàu có, lại được bạn bè tin tưởng.
Song Tống Thư Hàng không ghen tị với lão Bá Tống. Bởi vì hắn ỷ lại các tiền bối, ỷ lại vào tất cả vật trang sức trên người cũng rất vui.
Ví dụ như hiện tại, dù hắn đã siêu thoát, muốn tự làm một trận pháp hồi sinh cũng không khó, chỉ cần học vài phút mà thôi.
Nhưng hắn vẫn có thể ỷ y vào Bạch tiền bối.
Đây chính là nguyên nhân vì sao hắn nợ Bạch tiền bối nhiều tiền như vậy mà không chịu trả.
[Được nha Bạch tiền bối. Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đến thế giới của Tử tương lai. Ta muốn xem xem là kẻ nào dám gây chuyện trong cuộc chiến tranh đoạt Thiên Đạo thứ chín.] Tống Thư Hàng trả lời.
Sau khi giao hẹn cẩn thận với Bạch tiền bối xong, Tống Thư Hàng vỗ nhẹ một cái.
Tách!
Trận pháp hồi sinh tỏa ra hào quang sáng ngời.
Từng thành viên Bích Thủy các mà Sở Quỳnh Quỳnh quen thuộc xuất hiện trong trận pháp hồi sinh.
Trên đỉnh đầu, tóc ngố Sở Quỳnh Quỳnh cuốn lên như lò xo, biểu lộ nỗi kích động trong đáy lòng cô.
Sở two váy đen đã ướt đầm hai mắt, từng giọt nước mặt Trường Sinh Giả quý giá rơi lã chã, nhỏ xuống theo gương mặt thổi qua là tan biến của cô.
Nước mắt hạnh phúc rỏ xuống mặt đất Bá giới biến thành một ao nước nhỏ tràn đầy linh khí. Nước mắt của Sở two rơi mãi, diện tích của ao nước lớn dần ra, có xu hướng biến thành một biển hồ mênh mông.
Suýt nữa thì Tống Thư Hàng giơ tay hứng những giọt nước mắt Trường Sinh Giả này theo bản năng, cũng may còn kịp nhớ ra bây giờ mình đã là người tốt nghiệp Thiên Đạo và siêu thoát. Nếu quả thực cần nước mắt của Trường Sinh Giả, hắn chỉ cần lôi cổ Hà Chỉ Ma Đế ra tẩn cho một trận là được.
Không cần hứng nước mắt của Sở two vào lúc này để phá hỏng bầu không khí làm gì.
Cảnh giới cao thì tâm tính người ta cũng thay đổi thế đấy.
Từ một mức độ nào đó thì đây cũng là một biểu hiện của sự trưởng thành.
Trong trận pháp hồi sinh, các thành viên nam, nữ, già, trẻ của Bích Thủy các vừa được hồi sinh lần lượt mở mắt.
Bọn họ được gọi về từ những tháng năm viễn cổ, được rót linh hồn vào thêm lần nữa.
Mà trí nhớ của họ vẫn dừng lại ở thời khắc tuyệt vọng khi Bích Thủy các bị tàn phá.
“Ủa? Không phải ta chết rồi sao?” Một vị tiên tử mặc váy hoa duỗi hai tay, nhìn bàn tay trắng nõn của mình: “Mà chiếc váy này là sao? Ta đã bao giờ mặc váy đâu?”
Bên cạnh cô, một tu sĩ mặc vest cũng ngơ ngác nhìn quần áo trên người: “Trang phục kiểu gì thế này?”
Rõ ràng trang phục trên mình họ không phải là trang phục của chính bản thân họ.
Theo lý thì các thành viên Bích Thủy các được hồi sinh đều ở truồng. Bởi vì trận pháp hồi sinh không thể hồi sinh cả quần áo cho họ được.
Những món quần áo này là do Bạch tiền bối cẩn thận tỉ mỉ tiện tay dùng quyền hạn Thiên Đạo để bổ sung vào.
Bởi vì trong khoảnh khắc cảm động này mà các thành viên Bích Thủy các trần trụi với thiên nhiên thì giết chết bầu không khí quá.
Đây mới là tiền bối đáng tin, trưởng thành và tinh tế chứ!
“Chẳng phải ta chết rồi sao?”
“Bích Thủy các đâu? Các chủ đâu rồi?”
“Đám người bắt yêu đáng chém ngàn đao kia đâu hết cả?”
“Dù có chết, ta cũng không bỏ qua cho bọn chúng! Các chủ, các chủ! Cô mau đi trước đi!”
“Hầm thoát hiểm! Mau đưa các đệ tử nhỏ tuổi vào hầm thoát hiểm!”
Các thành viên Bích Thủy các vừa sống lại hò hét ầm ĩ, tạo nên một cảnh tượng cực kì hỗn loạn.
“Các chủ! Các chủ kìa!” Kim Đồng Ngọc Nữ ăn mặc kiểu búp bê Trung Hoa nhìn thấy Sở two đang khóc ở đằng xa.
Kim Đồng Ngọc Nữ là đồng tử theo hầu bên cạnh Sở Quỳnh Quỳnh, phụ trách chăm sóc cuộc sống cho cô và thân cận với cô hơn tất cả.
“Các chủ, sao người lại khóc?” Kim Đồng Ngọc Nữ nhanh chóng giẫm lên nước hồ, chạy đến bên cạnh Sở two, duỗi bàn tay nhỏ lau nước mắt cho cô.
Nhưng họ phát hiện ra nước mắt của các chủ nặng quá, chúng vừa rơi xuống đã khiến tay cả hai nặng trĩu… sau đó trượt thẳng xuống hồ.
Hồ nước dưới chân họ mở rộng diện tích với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Đỉnh quá đi!
Hai mắt Kim Đồng Ngọc Nữ sáng ngời lên.
Nước mắt của các chủ biến thành hồ nước luôn kìa, các chủ lợi hại quá!
Đây là chuyện mà họ không sao tưởng tượng được.
Sở two dang tay ôm Kim Đồng Ngọc Nữ vào lòng.
“Cảm ơn.” Lần này, cô lớn tiếng nói với Tống Thư Hàng bên cạnh.
Các thành viên của Bích Thủy các trở về, chấp niệm cuối cùng trong lòng cô cuối cùng cũng tan biến.
“Bây giờ cô còn muốn lấy cái đầu trên cổ ta nữa không?” Tống Thư Hàng trêu chọc.
Hắn còn nhớ có đến mấy lần, Sở two lặng lẽ chạy đến bên giường khi hắn ngủ say, vỗ nhẹ lên đầu của hắn, cứ như là xem nó đã chín chưa.
“Sao ngươi chẳng biết phối hợp bầu không khí gì cả thế?” Sở two nín khóc, mỉm cười.
Khóc như hoa lê dưới mưa, cười như hoa xuân đua nở.
“Ngươi là ai?” Kim Đồng Ngọc Nữ nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Sở các chủ với ánh mắt đầy cảnh giác. Đàn ông lạ!
Không phải người của Bích Thủy các!
“Hắn là người quan trọng nhất đối với ta.” Sở two vỗ nhẹ trấn an Kim Đồng Ngọc Nữ.
Nhưng Kim Đồng Ngọc Nữ lại càng thêm cảnh giác với Tống Thư Hàng. Đây rất có thể là đối tượng muốn lừa các chủ của bọn họ, phải tăng cường phòng bị!
“Lần đầu gặp mặt… à không đúng, thực ra ta và các ngươi không phải mới gặp lần đầu. Tuy là các ngươi chẳng nhớ ta đâu.” Tống Thư Hàng cười ha hả, nói: “Mấy bé này, ta cho các ngươi xem một màn ảo thuật nhé, được không?”
“Ảo thuật gì?” Kim Đồng Ngọc Nữ hỏi với giọng ngờ vực.
Tống Thư Hàng túm tóc ngố Sở trên đầu, giật một cái.
Sau đó, cái đầu của Sở Quỳnh Quỳnh đang khóc thầm bên bờ suối nguồn sự sống được Tống Thư Hàng đón ra, gắn thẳng lên đầu mình.
Cảnh tượng kinh dị hết biết.
Kim Đồng Ngọc Nữ: (? Д? ≡? Д? )
Hai đứa nhóc sợ hết cả hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận