Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3166: Em gái à, vào cái ngày mà em sinh ra…

Chương 3166: Em gái à, vào cái ngày mà em sinh ra…
Bạch tiền bối bế Bá nhỏ bằng tư thế thành thạo và mỉm cười xoa đầu con bé. Thực ra dù đã cố gắng đanh mặt nhưng con bé cũng chỉ làm giảm hiệu quả “đọc mặt bị động” ở một mức độ nào đó mà thôi, không thể ngăn cản thuật đọc mặt bị động chân chính được.
Bởi vì trừ thuật đọc mặt bị động ra, Thư Hàng còn có ngôn ngữ tay chân cực kỳ phong phú và Bá nhỏ cũng không ngoại lệ.
Nhưng Bạch tiền bối thiện lành không bật mí điểm này.
Khi còn được hoài thai trong bụng mẹ Tống, Bá nhỏ đã tiếp thụ phản hồi từ việc Bá Tống chứng đạo bất hủ, cho nên cô bé chịu ảnh hưởng từ anh trai Bá Tống nhiều nhất.
Cô bé không chỉ có thần trí tinh sáng từ khi còn trong bụng mẹ, mà còn kế thừa một cách hoàn mỹ các loại năng lực như đọc mặt bị động, ngôn ngữ tay chân cấp EX, trái tim phóng khoáng tổ truyền và khả năng thu hút vật trang sức bị động từ anh trai mình.
Bạch tiền bối bế Bá nhỏ đi tản bộ một vòng rồi thả bé lại trong nôi.
Tuy Bạch tiền bối muốn bế thêm một lát, nhưng bên cạnh có quá nhiều ánh mắt chờ đợi trông mong được chơi với Bá nhỏ, cho nên hắn không thể độc chiếm cô bé mãi được.
Khi Bạch tiền bối thả Bá nhỏ xuống, cô bé còn lưu luyến duỗi tay. Vốn dĩ cô bé định trưng vẻ mặt “không nỡ rời xa”, nhưng cứ nghĩ đến năng lực đọc mặt bị động của anh trai là lại cố gắng giữ mặt mình không biểu cảm.
Ở bên cạnh.
Thấy A Bạch buông con gái mình xuống, ba Tống xán lại ngay.
“Nào nào nào ~ Thư Ngọc nhìn ba nè, nhìn ba nè ~ nào nào ~ cười cho ba xem một cái ~” Ba Tống lôi hết vốn liếng ra dỗ dành cô con gái nhỏ của mình.
Mới đầu khi được ba Tống dỗ như thế, con gái sẽ rất phối hợp mà bật cười nắc nẻ, nụ cười xán lạn làm cho ai nấy đều mềm nhũn hết cả tim gan.
Thế mà lần này lại khác!
Bất kể ba Tống dỗ dành thế nào, Tống Thư Ngọc vẫn đanh mặt, chẳng tỏ vẻ gì, lạnh lùng hết biết.
Ba Tống: “???”
Chuyện gì thế này? Sao con gái tui không cười nữa?
“Kỳ lạ, rõ ràng con thấy cô đang vui vẻ lắm mà.” Tiểu Lăng Tiêu cũng xán lại, nhìn cô Bá nhỏ mặt đơ với vẻ tò mò.
Nghe thế, Bá nhỏ giật cả mình: “!!!”
Tui đã đanh mặt rồi mà, vẫn thấy tui đang vui sao?
Xem ra mặt đơ vẫn chưa đủ, ánh mắt… là ánh mắt đã tiết lộ tâm trạng của mình à?
Nghĩ tới đây, Bá nhỏ nhắm tịt mắt lại.
Một lát sau, cô bé mở mắt ra, đôi mắt lạnh băng chẳng vương chút tình cảm nào.
Ba Tống lạnh ngắt cõi lòng, bỗng có linh cảm rằng trong tương lai mình sẽ mất đi những liều thuốc tinh thần từ con gái… ví dụ như được con bé thân mật nũng nịu chẳng hạn.
“Thư Hàng, mau ra đây xem em gái con bị làm sao này!” Ba Tống vội vã quay đầu kêu lên.
“Không sao đâu, con vẫn trông em mà.” Tống Thư Hàng cười nói: “Con bé chơi trò chơi đấy thôi, mấy ngày nữa là ổn, không phải lo.”
Thân là sự tồn tại đã siêu thoát Thiên Đạo, đương nhiên Tống Thư Hàng biết cô em gái nhà mình đang làm gì. Thế là hắn âm thầm chuẩn bị một món quà sinh nhật mang tên “mặt nạ lươn lẹo” cho em gái, chờ sinh nhật năm sau sẽ tặng bé con.
Bá nhỏ nằm xa xa nhìn ánh mắt của anh trai, cảm thấy như mình bị anh nhìn thấu.
[Mấy ngày là ổn? Nói cách khác, anh đang xem thường em đúng không?] Bá nhỏ nghĩ thầm.
Đã thế, nhất định mình phải làm cho anh trai kinh ngạc, mình sẽ duy trì bản mặt không cảm xúc này!
Thế là Bá nhỏ lập lời thề đầu tiên trong đời bé con.

Tâm trí của Bá nhỏ lớn như đứa nhóc bốn, năm tuổi vì con bé đã biết tu luyện minh tưởng từ khi còn trong bụng mẹ nhờ cách dưỡng thai của Vũ Nhu Tử. Song ngoài việc đó ra thì các biểu hiện khác của cô bé không khác lắm những đứa trẻ bình thường.
Bây giờ cô bé chỉ có thể phát ra những tiếng ê a, cũng chưa biết bò mà chỉ hơi hơi nhúc nhích.
Về vấn đề ăn uống, ngoài bú tí mẹ ra thì Bá nhỏ còn uống nước trong suối nguồn sự sống của Tống Thư Hàng.
Song vì tâm trí cô bé lớn hơn nhiều bạn bè cùng lứa nên ba Tống và mẹ Tống mất đi rất nhiều niềm vui khi nuôi con, ví như tè dầm ị đùn, khóc đêm và hờn dỗi…
Trừ ba Tống và mẹ Tống ra, Bá nhỏ thích nhất là A Bạch, sau đó đến ông anh trai Tống Thư Hàng.
Cô bé có trí thông minh của một đứa trẻ bốn tuổi đã nhạy bén nhận ra một số chuyện.
Ví dụ như, tựa hồ địa vị của anh trai mình rất cao.
Trừ những người bạn của anh trai, trong nhà cô bé thi thoảng lại xuất hiện một vài vị khách xa lạ.
Những vị khách này ăn mặc nhiều kiểu khác nhau, thậm chí còn có người trông chẳng giống con người chút nào, nhưng bất kể ai vào nhà cũng cực kỳ tôn trọng anh trai.
Bọn họ còn gọi anh trai bé là “Bá Tống tiên sinh” nữa.
Đây là tên khác của anh trai à?
Bé biết anh trai mình tên là Tống Thư Hàng, còn bé tên là Tống Thư Ngọc, cho nên có vẻ “Bá Tống” là một tên khác của anh thì phải.
Mãi đến một ngày nọ, bé nghe thấy mấy vị khách đứng từ xa nhìn mình rồi thì thà thì thầm mấy câu “Đây chính là Bá nhỏ sao?”
Ngoài mặt Tống Thư Ngọc không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại ngớ ra.
Bá nhỏ?
Tui á hả?
Bá Tống thì cũng thôi đi, Bá nhỏ là cái quái gì thế?
Phản đối! Mình phải phản đối cái tên này trước anh trai!
Tống Thư Ngọc nghĩ thầm.
“Thư Ngọc, tập trung nào.” Bên cạnh bé, chị Vũ Nhu Tử nghiêm giọng nói. Vũ Nhu Tử đang dạy Tống Thư Ngọc học ngôn ngữ viễn cổ.
Tống Thư Hàng đã nếm mùi đau khổ vì học ngôn ngữ viễn cổ, cho nên hắn biết rõ thứ này phải học từ tấm bé mới xong.
Thế là sau khi chịu trách nhiệm dưỡng thai, Vũ Nhu Tử chơi thân với Tống Thư Ngọc nhất lại đảm nhận trọng trách làm cô giáo dạy bé ngôn ngữ viễn cổ.
Sau khi anh trai tiễn khách xong.
“Ê a a a ~” Tống Thư Ngọc vẫy tay gọi ông anh mình tới.
“Học ngôn ngữ viễn cổ đến đâu rồi?” Tống Thư Hàng mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Tống Thư Ngọc.
Tống Thư Ngọc quơ quào hai tay trong không trung, tuy vẻ mặt rất lạnh lùng, song ngôn ngữ tay chân phong phú lại đang cố gắng biểu đạt những gì mình muốn nói với Tống Thư Hàng.
“Bá Tống? Đó là thánh hiệu của anh chứ không phải tên khác.” Tống Thư Hàng mỉm cười giải thích.
Trừ ngôn ngữ viễn cổ ra, Tống Thư Hàng có thiên phú cực mạnh với các loại ngôn ngữ kỳ quái khác, ví dụ như ngôn ngữ ngốc ngốc của Tạo Hóa Tiên Tử hay các kiểu giả chết của mỹ nhân rắn công đức, hắn nhìn một cái là hiểu ngay.
“La la ~~” Tống Thư Ngọc lại quơ tay, miệng phát ra những âm tiết dồn dập.
“Hả? Bá nhỏ? Bọn họ gọi em như vậy à? Ha ha ha ~” Tống Thư Hàng phá lên cười.
Vũ Nhu Tử ngồi bên cạnh chớp đôi mắt to, chẳng hiểu anh em nhà này giao lưu với nhau thế nào nữa.
“Yên tâm đi, đúng là nghe cái tên Bá nhỏ chối tai thật.” Tống Thư Hàng nở nụ cười “đại tiền bối đáng tin”.
Đây là di chứng sau khi hắn tiếp xúc với Bá Tống ở tương lai.
Nhìn thấy nụ cười này, đôi tay đang quơ loạn xạ của Bá nhỏ cũng ngoan ngoãn hẳn. Anh mình vẫn đáng tin cậy lắm.
“Thực ra anh đã chuẩn bị xong thánh hiệu cho em khi hiển thánh bát phẩm rồi.” Bá Tống xoa đầu em gái bốn cái liền, an ủi: “Nghe hay lắm luôn, em sẽ rất mong chờ cho mà xem.”
Nghe xong câu này, đôi mắt cố tỏ ra vẻ lạnh lùng của Tống Thư Ngọc cũng phải toát ra ánh nhìn cảm động.
“Em gái của anh, vào ngày em ra đời…” Mỹ nhân rắn công đức đột nhiên xuất hiện sau lưng Tống Thư Hàng và cất giọng đọc lời thoại.
“Chư Thiên Vạn Giới đều thì thầm một cái tên…” Tạo Hóa Tiên Tử nối gót theo sau, duy trì đội hình.
Cuối cùng, Tử da đen khóc không ra nước mắt cũng hiện lên theo.
Hai vị tiền bối gian manh quá.
Chỗ khó khăn nhất thì ném cho cô!
“Bá… Bá Cua.” Tử da đen cắn răng nói.
Tống Thư Ngọc: “???”
Bá Cua?
Đây là thánh hiệu mà anh đã chuẩn bị sẵn cho em? Đây là thánh hiệu khiến em mong đợi?
Bá nhỏ giương đôi mắt lạnh lẽo lườm ông anh trai.
“Thư Hàng, Hoàng Sơn đại ngốc nói năm nay cua tiên được mùa lắm, ngươi ăn không? Ăn thì ta với Diệt Phượng mang đến cho.” Đúng lúc đó, trong điện thoại của anh trai vang lên một giọng nói.
Bá nhỏ: “!!!”
Tui hiểu rồi, anh trai muốn nuôi tui lớn rồi ăn tui phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận