Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3167: Anh à, nhà mình không phải là người bình thường đúng không?

Chương 3167: Anh à, nhà mình không phải là người bình thường đúng không?
“Được nha, nhân tiện đến thăm em gái Bá Cua của ta luôn, đáng yêu lắm.” Tống Thư Hàng trả lời bằng tin nhắn thoại.
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt Tống Thư Ngọc nhìn hắn càng lạnh lẽo. Cùng lúc đó, bé cũng lập lời thề thứ hai trong đời.
Một ngày nào đó, bé sẽ khiến anh trai Bá Tống mắc bệnh sợ cua, khiến hắn vừa nghe thấy chữ “cua” đã rùng mình run rẩy!
Tuy bây giờ Bá nhỏ còn chưa nhìn thấy con cua sống nào, nhưng Vũ Nhu Tử dưỡng thai rất tốt nên bé biết những tri thức đơn giản đó. Bé thừa biết con cua bò ngang, là một loại đồ ăn và dáng vẻ bề ngoài thì chẳng đáng yêu chút nào.
Tống Thư Hàng chẳng biết gì về những suy nghĩ này của em gái. Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng xoa đầu em gái mà nói: “Một lát nữa Diệt Phượng tiền bối và Đậu Đậu sẽ đến thăm em. Đúng lúc Diệt Phượng tiền bối còn nợ anh mấy cơ hội dùng CPU, sắp tới anh sẽ cho em thử từ từ.”
Bây giờ Diệt Phượng tiền bối có yêu đan chín long văn hỗ trợ, tốc độ tu luyện một ngày tiến ngàn dặm.
Có thêm Bạch tiền bối và Tống Thư Hàng bảo kê, Diệt Phượng Công Tử đã lên tới cảnh giới Chân Quân lục phẩm, chẳng bao lâu nữa là tiến thẳng về cảnh giới Tôn Giả rồi.
Cảnh giới đột nhiên tăng mạnh trong vòng chỉ hơn một năm là chuyện mà trước đây Diệt Phượng chưa từng tưởng tượng tới. Nếu một năm rưỡi trước có người nói cho Diệt Phượng rằng “trong tương lai ngươi sẽ thăng cấp từ ngũ phẩm sơ kỳ lên thẳng lục phẩm chỉ với một năm”, chắc chắn hắn sẽ vung vuốt đập cho đối phương một nhát. Nằm mơ đi! Trong mơ thì cái gì cũng có!
Mà Diệt Phượng ở cảnh giới lục phẩm hậu kỳ lúc này đủ làm CPU cho Tống Thư Ngọc rất lâu.
Bá nhỏ mặt đơ tỏ vẻ nghi ngờ: “Ê a ê a?”
CPU? Lẽ nào Diệt Phượng Công Tử là một chiếc máy tính thành tinh?
“Không không không, Diệt Phượng tiền bối không phải là máy tính thành tinh.” Tống Thư Hàng mỉm cười giải thích: “Diệt Phượng tiền bối là một con mèo mướp xinh đẹp.”
“Ủa? Mèo mướp? Ta nhớ Diệt Phượng tiền bối là mèo Sphinx cơ mà?” Vũ Nhu Tử đang lơ lửng trên không trung cạnh Bá nhỏ và trêu chọc bé bằng mái tóc của mình. Nghe Tống Thư Hàng nói xong, cô tò mò quay đầu lại nói: “Ta nhớ trước đây ta thấy chân thân của Diệt Phượng tiền bối rồi, là mèo Sphinx đấy.”
Tống Thư Ngọc vừa vung bàn tay ú nu bắt lấy lọn tóc dài của Vũ Nhu Tử, vừa nhìn “tâm hồn” hoành tráng của Vũ Nhu Tử lộ ra khi nằm sấp. Tương lai bé cũng muốn có vóc dáng như Vũ Nhu Tử vậy.
“Ta nghĩ Diệt Phượng mà Vũ Nhu Tử cô nhìn thấy lúc đó là Diệt Phượng vừa mới quần nhau một trận với Đậu Đậu xong.” Bạch tiền bối suy nghĩ một chút rồi nói: “Năm đó cả Diệt Phượng và Đậu Đậu đều có cảnh giới tứ phẩm, thậm chí cảnh giới của Diệt Phượng còn thấp hơn Đậu Đậu một chút. Có lẽ con mèo Sphinx mà Vũ Nhu Tử nhìn thấy chính là dáng vẻ hắn bị rụng lông sau khi đánh nhau với Đậu Đậu đấy.”
“Rụng lông mà có thể biến thành mèo trọc lông luôn sao? Thế thì bị đánh thảm đến mức nào? Thảo nào sau này Diệt Phượng tiền bối lại trở thành khắc tinh của Đậu Đậu, thì ra là kết thù với nhau từ lâu rồi à?” Tống Thư Hàng ngộ ra chân lý.
Bá nhỏ gật đầu như có điều suy nghĩ, sau đó bổ sung thêm từ khóa liên quan tới Diệt Phượng tiền bối vào kho dữ liệu của mình: xinh đẹp, mèo mướp, trụi lông.
Bé khấp khởi mong chờ Diệt Phượng Công Tử đến.
Bởi vì đàn ông đẹp thật sự là đàn ông có thể khống chế quả đầu trọc lóc. Trọc mà vẫn đẹp thì mới là đẹp chân chính.
Trong lúc Tống Thư Ngọc đang suy tư, Đậu Đậu lại gửi tin nhắn thoại.
Tống Thư Hàng vừa mở ra.
Đậu Đậu: “Gâu gâu gâu gâu gâu ~~”
Tống Thư Hàng nghệt mặt: “???”
“Nói tiếng người đi Đậu Đậu.” Thay Trời Hành Đạo trả lời.
Đậu Đậu trả lại cho hắn một icon chấn kinh, đoạn hỏi: “Ngươi không hiểu sao?”
“Thư Hàng, ngươi bảo ngươi yêu Đậu Đậu mà lại không hiểu ngôn ngữ gâu gâu của Đậu Đậu à? Ngươi nghe hiểu cả ngôn ngữ ngốc ngốc của Tạo Hóa Tiên Tử, thế mà lại không hiểu Đậu Đậu nói gì, thế là không yêu Đậu Đậu rồi.” Diệt Phượng Công Tử gửi tới một tin nhắn thoại êm tai.
“Đây là hai chuyện khác nhau mà.” Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.
Thực ra nếu hắn sử dụng lực lượng pháp tắc thì có thể hiểu được ý nghĩa trong mấy tiếng gâu gâu của Đậu Đậu.
Nhưng biết tiếng người sao không nói tiếng người kia chứ?
“Bọn ta chuẩn bị xong cua tiên rồi, ngươi mở cửa ra.” Đậu Đậu nói.
“Để ta mở cho.” Vũ Nhu Tử nói.
Nhưng mở cửa xong, cô chẳng thấy Đậu Đậu và Diệt Phượng Công Tử đâu cả.
“Tống tiền bối, Đậu Đậu và Diệt Phượng Công Tử vẫn chưa đến. Họ có đi nhầm địa chỉ đến đại học Giang Nam không thế?” Vũ Nhu Tử quay đầu hỏi.
“Ta nghĩ chắc là Đậu Đậu bảo ta mở cổng không gian. Nó làm biếng đi từ Hoàng Sơn đến Văn Châu đó mà.” Tống Thư Hàng hiểu ý Đậu Đậu ngay.
Dù sao cũng là người chung phòng bệnh, mắc cùng loại bệnh với nhau mà.
Từ khi có cổng không gian, Tống Thư Hàng rất ít khi ngự đao phi hành. Ngự đao phi hành trông nó lôi thôi! Hơn nữa ngự đao còn dễ gợi lại quá khứ đen tối nằm sâu trong nội tâm của hắn.
Dứt lời, Tống Thư Hàng vỗ nhẹ tay thành tiếng.
Một cánh cổng không gian mở ra.
Tống Thư Ngọc cố gắng nhúc nhích thân thể bé nhỏ, đạt được mục tiêu nhỏ là lật mình thành “lẫy”, ngước mắt nhìn về phía cửa không gian.
Bé đang chờ mong vị Diệt Phượng tiền bối trọc đầu, không lông mà vẫn đẹp trai nọ.
Sau đó, bé nhìn thấy một con chó và một con mèo kéo hai cái rương lớn vượt qua cổng không gian.
Con chó là chó Bắc Kinh khổng lồ, thân thể to như con trâu, trông rất chi là đáng yêu.
Mèo là một chú mèo mướp có sáu cái đuôi nhẹ nhàng vung vẩy, bước đi những bước cực kỳ ưu nhã.
Đến nhà Tống Thư Hàng, con mèo hất nhẹ đầu một cái, chiếc dây thừng buộc rương biến đổi. Đầu tiên nó tan thành kim loại lỏng, sau đó biến thành một bộ áo bọc thép ngầu lòi bao bọc toàn thân mèo.
Trông y như khoa học viễn tưởng.
“Đẹp quá.” Tống Thư Ngọc mặt lạnh như tiền, miệng lại thốt ra lời cảm thán từ trong nội tâm.
[Bá nhỏ nói đẹp là khen ta đó hả?] Đậu Đậu nghĩ ra một kế, bèn đứng thẳng lên, duỗi móng vuốt vỗ một cái, mở rương ra, phô bày vẻ ngầu nhất của mình.
Trong rương là những con cua tiên to bằng cái mặt, con nào con nấy to mẩy hoành tráng, vừa dữ tợn vừa ngon lành.
Rương vừa mở, con cua to nhất đã ngang ngược bò ra ngoài, quơ hai cái càng to tổ chảng với Bá Tống bằng vẻ rất chi là khí thế.
[Đây chính là con cua sao?] Ánh mắt của Bá nhỏ dừng lại trên những con cua tiên kia.
Anh trai muốn bé lấy đạo hiệu Bá Cua, biến thành cái con này ấy à?
Con vật này có chỗ nào giống bé cơ chứ?
Bé nguyền rủa anh trai sau này ăn cua tiên bị vỏ cua giắt kẽ răng, móc không ra!
“Cua béo đấy.” Một vệt sáng long lanh chợt lóe lên bên khóe miệng của Bạch tiền bối. Hắn xoay người, duỗi ngón tay, đâm chết con cua bự kia trước nhất: “Tối nay ăn nó trước đi.”
“Có cần ta hỗ trợ chế biến không?” Thân thể Diệt Phượng Công Tử biến hóa, biến thành hình người.
Đẹp trai, anh tuấn, đeo thêm cặp kính càng tỏa ra khí chất tri thức.
Tống Thư Ngọc trợn mắt nhìn mèo sáu đuôi biến thành con người.
Sau đó lâm vào trầm tư.
Không phải bé thất vọng vì Diệt Phượng Công Tử không trọc đầu, trọc hay không trọc không quan trọng, đẹp trai là được rồi.
Bé trầm tư vì một chuyện khác.
“Thư Ngọc đang nghĩ gì thế?” Tống Thư Hàng hỏi.
“La la a ~” Tống Thư Ngọc bình tĩnh đặt câu hỏi: Anh à, nhà mình không phải là người bình thường đúng không?
Cuối cùng Bá nhỏ cũng nghĩ ra vấn đề mấu chốt.
Mèo nhà bình thường thì làm sao mà biến được thành người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận