Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 360: Kể từ ngày hôm nay, không thề thốt bậy bạ nữa đâu!

Chương 360: Kể từ ngày hôm nay, không thề thốt bậy bạ nữa đâu!
“Ta nói ra mấy lời ở trong lòng từ bao giờ thế nhỉ?”
Trong lòng Tống Thư Hàng thầm kêu không hay rồi, ‘nhanh mồm nhanh miệng’ vốn là nhược điểm mà hắn vẫn luôn muốn sửa đổi, nhưng hắn không ngờ, ngoài ‘nhanh mồm nhanh miệng’ ra, bản thân hắn lại còn có thuộc tính ‘sơ ý nói ra lời trong lòng’ nữa ư?
Tống Thư Hàng quay đầu lại một cách cứng ngắc, cười gượng hỏi:
“Bạch tiền bối, chẳng lẽ… Vừa rồi ta đã nói gì à?”
“Ha ha.”
Bạch tiền bối không trả lời câu hỏi của Tống Thư Hàng, hắn vừa cười vừa nhấp một ngụm trà, nói với giọng điệu khoan thai không nhanh khôg chậm:
“Lúc ở trong mộng, không phải linh quỷ trong tâm khiếu của ngươi vẫn muốn đến gần bốn họa quyển trong mật thất của thế gia họ Sở đấy sao? Vậy chắc là do ngươi đã kế thừa nhân quả của tán tu Lý Thiên Tố… Nếu đã như vậy, ngươi cứ tìm cơ hội đi đến gian mật thất đó, tự tay sờ vào bốn họa quyển kia xem. Nếu như muốn đến gần gian mật thất đó, chẳng phải biến thành hình dáng của Sở Sở là một lựa chọn tốt hay sao… Ta còn nhớ ngươi có một cây ghim cài áo, có thể biến đổi ngoại hình đúng không.”
Quả nhiên vừa rồi mình đã lỡ mồm nói ra mấy lời ở trong lòng mất rồi! Lúc này, Tống Thư Hàng hận không thể vả vào miệng mình mấy cái —— Nghe ý của Bạch tiền bối là muốn mình biến thành Sở Sở cô nương, sau đó trà trộn vào thế gia họ Sở đúng không?
Vậy chẳng phải mình sẽ phải biến thành Sở Sở cô nương suốt một thời gian rất dài sao, thậm chí còn phải biến thành hình dáng của cô ấy để ăn cơm, uống nước, rồi vào nhà vệ sinh nữ nữa à?
Không được, hắn tuyệt đối không muốn như thế, cái chủ đề biến thành con gái để sinh hoạt quả thật quá ‘quý ông’ rồi.
Vì thế, Tống Thư Hàng bắt đầu giãy giụa, cố tìm cơ hội nói:
“Bạch tiền bối, cây ghim cài đó chỉ có thể biến đổi ngoại hình mà thôi, khí tức của ta và Sở Sở cô nương hoàn toàn khác biệt, chỉ cần người khác cảm ứng cho kỹ là có thể phát hiện ra ngay. Vậy nên, làm vậy không ổn lắm đúng không?
“Yên tâm đi, vấn đề về chuyện khí tức và huyết mạch thì ta sẽ giải quyết giúp ngươi.”
Bạch tiền bối thổi nhẹ làn khói bay bổng trên tách trà, thản nhiên nói.
Tống Thư Hàng cắn chặt răng, tiếp tục tìm kiếm chỗ đột phá:
“Tiền bối, ta cảm thấy thân hình của ta và Sở Sở cô nương hoàn toàn khác biệt, cho dù ta biến thành Sở Sở cô nương, nhưng nếu như có người thân thiết với Sở Sở cô nương đến gần, khẳng định sẽ phát hiện ra sự khác thường mất thôi!”
“Yên tâm đi, ta có thể dạy ngươi một bộ súc cốt công. Chính là loại võ công mà Đồng Quái Tiên Sư dùng để thay đổi hình thể lúc dịch dung ấy, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Bạch tiền bối bình tĩnh liếc Tống Thư Hàng một cái, nói:
“Còn có vấn đề nào khác nữa không?”
“Tiền bối…”
Tống Thư Hàng mở miệng, nhưng hắn vắt hết óc cũng chẳng nghĩ ra được vấn đề nào khác nữa.
“Nếu như không có vấn đề gì thì ngủ sớm một chút đi. Đêm vẫn còn dài lắm.”
Bạch tiền bối nói rất đỗi dịu dàng:
“Còn nữa, tặng cho ngươi một câu… Đừng sầu lo vì chuyện ngày mai, bởi vì khó khăn của ngày nào thì ngày đó giải quyết là đủ rồi. Ngày mai, còn có những lo âu của ngày mai chờ ngươi đi gánh vác.”
Tống Thư Hàng: “…”
Tống Thư Hàng lệ rơi đầy mặt, chạy về lều của mình.
Lúc đêm khuya yên tĩnh, phần lớn mọi người đều đã yên giấc rồi, tuy nhiên còn một vài người vẫn đang liều mạng làm việc.
Ví dụ như những tác giả viết tiểu thuyết trên mạng đang đánh chữ nhanh như bay kia, chỉ khi đêm đến họ mới có được linh cảm.
Lại ví dụ như những phóng viên, nhà báo của Hoa Hạ hôm nay vậy… Hiện giờ họ đều đang bán mạng tăng ca.
Bởi vì có một tin tốt cần được công bố vào trước sáng ngày mai —— Ba ngày trước, chiếc máy bay bị mất liên lạc trên đường bay đến hòn đảo nghỉ mát ở biển Đông cuối cùng cũng đã có tin tức mới rồi!
Nghe nói, sau khi máy bay xảy ra tai nạn, toàn bộ thành viên trên máy bay đã rơi xuống một hòn đảo nhỏ trên Thái Bình Dương an toàn —— Tuy rằng không rõ tại sao sau khi máy bay xuất hiện ở điểm cuối là biển Đông, mà hành khách lại rơi xuống tận Thái Bình Dương, nhưng đây không phải là điều quan trọng, quan trọng là toàn bộ mọi người trên chuyến bay đều bình an vô sự cả!
Toàn bộ hành khách, cơ trưởng và nhân viên phục vụ trên chuyến bay đều rơi xuống một hòn đảo tư nhân của một “triệu phú thần bí” trên Thái Bình Dương.
Ngày hôm qua, tất cả các hành khách và nhân viên tổ bay đã lần lượt sử dụng thiết bị liên lạc của vị “triệu phú thần bí” này để liên lạc với người nhà, đồng thời báo tin bình an cho người nhà của mình.
Họ sống rất tốt ở trên hòn đảo tư nhân của “triệu phú thần bí”. Hơn nữa, vị “triệu phú thần bí” này còn hứa với tất cả mọi người, một tháng sau, chiếc du thuyền sang trọng xa hoa của ông sẽ đến hòn đảo thần bí này.
Đến lúc đó, chính chiếc du thuyền này sẽ chở tất cả hành khách và nhân viên tổ bay quay về Hoa Hạ!
Đây đúng thật là một tin tức làm rúng động lòng người.
Phóng viên của các trang tin tức, tòa soạn, diễn đàn lớn đều đã nghe ngóng được, tối qua có một chiếc thuyền vô cùng xa hoa đã làm các thủ tục liên quan tại thành phố Tang Hải và hiện đang tiến thẳng về phía Thái Bình Dương.
Rõ ràng, đây chính là du thuyền tư nhân của vị triệu phú thần bí kia...
Những từ ngữ như “ra cửa gặp quý nhân” hay “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi” vân vân và mây mây đều được các phóng viên “khoác” tới tấp lên người vị triệu phú thần bí đó!
Về phần người thân của những hành khách và thành viên tổ bay trên chuyến bay bị mất liên lạc ấy, họ đều thầm thở phào nhẹ nhõm, áp lực đè nặng trong lòng họ hôm nay cuối cùng cũng đã được gỡ bỏ rồi.


Lúc này, trên hòn đảo nhỏ của mấy thổ dân trên Thái Bình Dương.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ bình tĩnh gạch một nét lên một “lời thề” trong quyển sổ nhỏ của mình: “Ta phải giúp một nhóm hành khách gặp nạn, cứu bọn họ lên từ biển lớn mênh mông, rồi tiễn họ về nhà bình an.”
Ừm, Thất Sinh Phù Phủ Chủ còn nhớ, chắc khoảng hai mươi năm trước, bản thân đã xem một bộ phim điện ảnh nước ngoài ở rạp, bộ phim đó tên là “Titanic”, chủ đề xoay quanh việc đắm tàu., lúc ấy đột nhiên hắn dở hơi lập ra lời thề này.
Đệch mợ, chỉ là xem một bộ phim điện ảnh thôi mà, thề thốt cái con khỉ gì, ngứa đòn à, thiếu đánh à, ngu quá đi!!
“Haizzz, nhưng cũng may, lần này đã thuận tiện hoàn thành lời thề này luôn một thể rồi. Công đức vô lượng mà, khà khà khà.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ bỏ quyển sổ nhỏ vào lại túi càn khôn, miệng cười tủm tỉm.
Cuối cùng, Thất Sinh Phù Phủ Chủ lại tiện miệng nói:
“Ta xin thề, sau này ta sẽ không thề thốt bậy bạ nữa đâu!”
Vừa dứt lời… Thất Sinh Phù Phủ Chủ đột nhiên cứng đờ người lại, tiếp đó, hắn cảm giác hốc mắt của mình ươn ướt —— Hắn lại móc quyển sổ nhỏ của mình ra lần nữa, bên trên quyển sổ đã có thêm một lời thề mới “Từ nay về sau, sẽ không thề thốt bậy bạ nữa!”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ lại dùng sức gập quyển sổ vào thật mạnh, hai bàn tay nắm chặt lại, lệ nóng cuối cùng cũng tràn mi…
Trong lều.
Tống Thư Hàng lại tiến vào giấc ngủ thật sâu lần nữa.
Sau đó… hắn lại tiến vào một giấc mộng đẹp ngọt ngào.
Khi vừa mở mắt ra, hắn phát hiện bản thân lại xuất hiện trong một gian phòng nhỏ, lần này hắn đang đối diện với gương bĩu môi làm mặt quỷ… Hình dáng xuất hiện trong gương lại chính là gương mặt bé con đáng yêu của Tiểu Sở Sở.
Tống Thư Hàng: …
Giấc mộng liên quan đến Sở Sở cô nương vẫn chưa kết thúc ư? Trong giấc mộng này còn có chức năng tạm dừng nữa cơ à?
Giấc mộng lại lần nữa bắt đầu.
Vì ngộ ra kiếm quyết thần bí trong mật thất, Tiểu Sở Sở trở thành bảo bối của thế gia họ Sở, cả gia tộc gần như dốc hết toàn bộ tài nguyên cho cô ấy tu luyện.
Trong những cảnh tiếp theo của giấc mộng, Tống Thư Hàng biết được rất nhiều người —— Thông qua giấc mộng này, hắn quen biết hết tất cả những người từng có tiếp xúc với Sở Sở…
Tiết tấu này, hình như không đúng lắm nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận