Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 383: Bạch tiền bối lại đi đâu mất rồi?

Chương 383: Bạch tiền bối lại đi đâu mất rồi?
Sau khi xuống khỏi Đoạn Tiên đài, Tống Thư Hàng phi như bay khỏi trận doanh của Sở gia.
Trong khi đó, mấy vị tiền bối của nhóm Cửu Châu số 1 nháy mắt với Tống Thư Hàng lúc này đang hóa trang thành Sở Sở, trong mắt toàn là ý cười.
Tống Thư Hàng cười gượng với các tiền bối... Hình tượng, các tiền bối xin hãy giữ hình tượng!
Lúc trước, khi tiếp xúc với các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 thì hắn đã cảm thấy những vị tiền bối này hoàn toàn không giống với những tiên nhân trong tưởng tượng của mọi người.
Trước đây hắn thường hoài nghi không biết có phải cách tiếp cận của mình bị sai không, tu chân giả sao lại có bộ dạng như thế này được?
Về sau, khi hắn quen biết lâu với các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 thì càng hiểu biết nhiều hơn... cũng hoàn toàn tuyệt vọng đối với tu chân giả trong tiểu thuyết. Hình tượng các tiên nhân tiêu sái phi dương không vướng bụi trần đều là do con người tự tưởng tượng ra thôi!
Nhìn bộ dạng liếc mắt của các tiền bối, lại nghĩ đến bề ngoài đang hóa trang thành nữ của mình, cộng với tính cách của mấy vị tiền bối, trong lòng Tống Thư Hàng có dự cảm không tốt... Có khi nào, một ngày nào đó, cái đề tài buôn chuyện kiểu như “Trước đây Thư Hàng tiểu hữu còn mặc váy đen trông đẹp lắm” sẽ xuất hiện trong nhật ký chat của nhóm không nhỉ?
Tống Thư Hàng căn bản không dám tưởng tượng về tương lai ấy nữa!
Sau khi cười xong, “Sở Sở” lại vẫy chào tạm biệt các đệ tử Sở gia đang hoan hô, đi thật nhanh về phía chiếc lều sau trận doanh của Sở gia.
Bạch Tôn Giả và “Sở Sở xịn” vẫn ở bên trong đợi hắn về đổi lại đây.


Vừa đi đến lều, Tống Thư Hàng phát hiện ra Vũ Nhu Tử đang đờ ra đứng canh giữ trước cửa lều.
“Vũ Nhu Tử, cô đang làm gì thế?”
Tống Thư Hàng theo thói quen giơ tay lên chào hỏi.
Nhưng vừa phát ra tiếng, thứ trong miệng hắn lại là âm thanh yểu điệu mềm mại của con gái… Đúng như vậy, đây chính là nguyên nhân khiến Tống Thư Hàng từ đầu đến cuối không dám mở miệng nói chuyện. Bạch Tôn Giả chuẩn bị chu đáo quá đi, đến cả giọng nói của hắn cũng đổi luôn. Nhưng chỉ cần nghĩ tới bản thân vừa mở miệng đã nói giọng con gái thì hắn đã thấy gai người.
Ai cũng nói thuật dịch dung của Đồng Quái Tiên Sư rất giỏi, Tống Thư Hàng cảm thấy thuật dịch dung của Bạch Tôn Giả cũng không kém chút nào. Đồng Quái Tiên Sư là vì bình thường hay bói sai, bị người ta truy sát nên luyện được thuật dung dịch rất mạnh. Còn Bạch Tôn Giả thì sao? Kĩ năng dịch dung của ngài ấy đã thuần thục đến đâu rồi? Hay là do trời sinh đã giỏi như vậy?
Vũ Nhu Tử quay người lại, nghi hoặc nhìn “Sở Sở” trước mắt mình:
“Cô là…Ô, chính là cô nương Sở Sở của Sở gia!”
Tống Thư Hàng: “…”
Thở ra một tiếng, Tống Thư Hàng hạ giọng chỉ đủ cho Vũ Nhu Tử nghe thấy:
“Là ta, Tống Thư Hàng đây!”
Vũ Nhu Tử:
“Ơ? Ớ ớ? Ơ ơ ơ?”
“Vào trong rồi nói!”
Tống Thư Hàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vũ Nhu Tử sau đó kéo vào trong lều.
Vừa vén lều lên, Tống Thư Hàng đã thấy trong lều… là một vùng toàn cát vàng, nền đất trong lều cũng biến thành một hố cát.
Nhưng lại không thấy Bạch Tôn Giả và “Sở Sở xịn” đâu cả!
“Ơ, Bạch tiền bối đâu rồi?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc nhìn Vũ Nhu Tử.
Lại nói, chân Vũ Nhu Tử dài thật đấy. Hắn bây giờ đang biến thành Sở Sở với tỉ lệ 1:1, chiều cao của Sở Sở tương đương với Vũ Nhu Tử. Thế nhưng khi đứng trước mặt Vũ Nhu Tử thì lại phát hiện ra chân của cô ấy dài đến eo của mình.
“Sao đến lúc này rồi mình còn nghĩ mấy thứ linh tinh vậy?”
“A? Sao lại không thấy Bạch tiền bối nữa rồi?”
Vũ Nhu Tử sợ hãi kêu lên…Vừa rồi cô còn ở ngoài đợi Bạch tiền bối đi ra nữa nhưng nhìn vào chỉ thấy một vùng toàn cát, cô cứ ngỡ bên trong đang bị thực tại ảo bao phủ nên mãi mà vẫn không đi vào.
“Bạch tiền bối không ra khỏi lều sao?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
“Không, vừa rồi ta cứ đợi Bạch tiền bối và Tống tiền bối đi ra nhưng sau chỉ có ‘Sở Sở’ cô nương đi ra thôi. À… Sao Tống tiền bối lại biến thành Sở Sở cô nương vậy?”
Vũ Nhu Tử chớp chớp mắt, đột nhiên mắt lóe lên:
“A, hiểu rồi. Chắc ngài cũng nghĩ giống ta rồi, muốn thay cô nương Sở Sở tham gia Đoạn Tiên đài phải không?”
“Đúng vậy!”
Tống Thư Hàng thở dài, hắn đã tìm rất lâu trong lều…vẫn không thấy quần áo cũ của mình.
Nếu như không có quần áo thì sao hắn có thể trở lại nguyên hình chứ? Chẳng lẽ lại biến trở lại thành Tống Thư Hàng mặc váy à, hắn có phải biến thái đâu!
“Tống, Tống tiền bối, ngài đang tìm gì vậy?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
“Quần áo… Bạch tiền bối và Sở Sở cô nương thật đã biến mất và mang theo quần áo của ta đi rồi.”
Tống Thư Hàng thở một hơi nặng nề.
Vũ Nhu Tử trầm mặc gật gật đầu, sau đó nhìn Tống Thư Hàng từ đầu tới chân trong bộ dạng của Sở Sở …Tiếp đó, Vũ Nhu Tử hiểu ý tạm thời bỏ ý nghĩ lấy lại ghim cài áo biến hình, trước tiên cứ để Tống tiền bối dùng thêm một lúc đi đã.
Tống Thư Hàng nói:
“Chúng ta phải đi tìm Bạch Tôn Giả!”
“Đi đâu mà tìm?”
Vũ Nhu Tử hiếu kỳ hỏi.
Tống Thư Hàng nghĩ một lúc, đáp:
“Tộc địa Sở gia!”
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như nơi bây giờ Bạch Tôn Giả có thể đến chỉ có tầng hầm thần bí của Sở gia mà thôi! Quanh đây cũng chỉ có nơi đó mới thu hút được sự tò mò của Bạch Tôn Giả.
“Được, ta dẫn đường, ta biết tộc địa Sở gia ở đâu.”
Vũ Nhu Tử nói nói.
“Chúng ta đi!”
Tống Thư Hàng đáp.
Sau đó, hai người ra khỏi lều, nhanh chóng đi đến tộc địa Sở gia…Còn các tiền bối của nhóm Cửu Châu số 1 thì cứ tạm thời để họ ở lại Đoạn Tiên đài vậy.
Trước Đoạn Tiên đài.
Hai vị hộ đài vừa nâng cấp lại phòng ngự của Đoạn Tiên đài, lại nâng cấp lại kết giới phòng ngự của nó.
Trận chiến cuối cùng của Đoạn Tiên đài, chuẩn bị bắt đầu!
Lúc này, bên trên trận doanh của Hư Kiếm phái có một đạo kiếm phi bay đến, đáp xuống bên cạnh Hư Tranh.
Đó là lão giả có mái tóc bạc hoa râm, trên mặt đã nhiều nếp nhăn.
Đây chính là tu sĩ tứ phẩm của Hư kiếm phái, thái thượng trưởng lão Kiếm Uyên Hải. Kiếm Uyên Hải là tu sĩ tứ phẩm, về mặt lí thuyết, thọ nguyên của hắn ta ít nhất cũng phải từ 550 tuổi đến trên dưới 600 tuổi.
Chỉ là Kiếm Uyên Hải thời trẻ mạo hiểm khắp nơi, nhiều lần sử dụng pháp thuật kích hoạt tiềm lực, tiêu hao thọ nguyên đổi lấy mật pháp siêu mạnh. Cho nên, rõ ràng mới chỉ hơn 300 tuổi, nhưng thọ nguyên cạn kiệt, mặt đã lộ tuổi già.
“Kiếm trưởng lão, cuối cùng ngài đã đến rồi!”
Chưởng môn Hư Tranh nhìn thấy thái thượng trưởng lão của môn phái đến bèn thở phào một hơi, yên tâm trở lại.
Kiếm Uyên Hải gật đầu với Hư Tranh, sau đó nhìn hai vị Linh Hoàng kim đan Hình Hợp và Thần Ly bên phía Hư Kiếm phái, âm thầm thở dài. Chi viện thì chi viện, cũng không thể bắt bọn họ liều mình vì Hư Kiếm phái.
Tiếp theo, ánh mắt hắn chuyển đến trận doanh của Sở gia.
“Hừ.”
Kiếm Uyên Hải hít một hơi lạnh - Gần 50 Linh Hoàng kim đan ngồi thành hàng chỉnh tề như thế, đúng là kích thích người nhìn.
Từ khi nào mà Linh Hoàng kim đan lại mất giá thế này? Ngay cả Sở gia cỏn con mà cũng có thể mời hơn 50 Linh Hoàng kim đan trợ trận ư?
Thậm chí…trong số đó có vài vị rất thâm hậu, thực lực còn mạnh hơn cả Linh Hoàng?
Kiếm Uyên Hải cảm thấy da đầu tê rần - Sao Sở gia lại mời được nhiều kẻ mạnh như vậy chứ??!
Nếu như sớm biết Sở gia có thể mời được nhiều kẻ mạnh như thế, cho dù những tu sĩ kim đan này đến chơi cho vui… thì Hư Kiếm phái cũng không dám trêu vào Sở gia!
Nếu những Linh Hoàng kim đan này chịu lặn lội xa xôi ngàn dặm tới đây chơi, xem một trận Đoạn Tiên đài, thì không ai dám chắc liệu bọn họ có nổi hứng chọn cách giúp đỡ Sở gia, tiêu diệt một Hư Kiếm phái nho nhỏ này hay không.
Nhưng, bây giờ đã không còn cơ hội để hối hận nữa rồi.
Con đường mình đã chọn, có khóc hết nước mắt cũng phải đi cho hết. Nếu đã đắc tội với Sở gia thì đành phải giành được chiến thắng vòng ba của Đoạn Tiên đài thôi.
Sau đó, trở thành kẻ chiến thắng, bọn họ có thể yêu cầu Sở gia giao trước một phần kiếm quyết cho Hư Kiếm phái. Lúc này bọn họ không dám đòi bản gốc của kiếm quyết nữa, có bản sao đã là tốt lắm rồi.
Sau này cùng lắm thì Hư Kiếm phái dời đi chỗ khác là được! Chỉ cần có kiếm quyết thì hắn ta có thể trùng kích cảnh giới ngũ phẩm, có gan làm giàu mà!!
Nghĩ tới đây, ánh mắt của kk trở nên kiên định hơn.
Trận chiến cuối cùng này, hắn ta thắng chắc rồi!
...
Trong lúc kk đang nghĩ vậy thì cũng có một đạo kiếm quang bay vút tới trên không trung phe Sở gia.
Đạo kiếm quang kia đáp xuống bên cạnh tộc lão Sở gia.
Sau khi đáp xuống, có một nam tử tướng mạo uy nghi, đầu đội mũ Tứ Phương Bình Định, người mặc quần áo sĩ tử bước xuống khỏi phi kiếm. Chỉ là gương mặt của người nọ có phần nhợt nhạt, như thể đã lâu lắm không tiếp xúc với mặt trời, trên người ẩn ẩn còn phát ra cảm giác trọng thương chưa lành.
Ngự kiếm phi hành? Rất nhiều đệ tử Sở gia đều tò mò nhìn về phía nam tử nọ. Trong hàng con cháu Sở gia sau này không ai biết người này là ai.
Nhưng hình như vị nam tử uy nghiêm này trông hao hao với tộc lão thì phải? Chẳng lẽ đây cũng là người của Sở gia ư?
Nếu như là người Sở gia, lại ngự kiếm phi hành được thì chắc hẳn là cường giả tứ phẩm đổ lên!
"Gia gia."
Lúc này, tộc lão Sở gia kích động bước lên, đây là lần đầu tiên gia gia bước ra khỏi ngoài kể từ khi bế quan hơn hai mươi năm trước do trọng thương!
Gia gia?
Đây là gia gia của tộc lão ư?
Qủa nhiên đúng là người của thế gia họ Sở, người trong phe Sở gia lại khấp khởi hy vọng! Vòng cuối cùng này bọn họ vẫn còn cơ hội!
Đồng thời, những người có bối phận tương đối cao trong Sở gia chợt nhớ ra một việc, kiếm quyết của Sở gia bây giờ cũng là do một vị tiền bối trong tộc mang về từ hơn trăm năm trước.
Phần kiếm quyết này có được tiềm lực đến thẳng kim đan ngũ phẩm cũng là do vị tiền bối đó chính miệng nói ra.
Nghĩ kỹ lại thì hình như người mang kiếm quyết về chính là gia gia của tộc lão!
Nhưng trăm năm trước, sau khi gia gia của tộc lão mang kiếm quyền xong thì lại tiếp tục đi lịch lãm khắp nơi, về sau hoàn toàn bặt tin.
Không ngờ người vẫn còn sống ư?
Đúng là tốt quá.
Gia gia của tộc lão mỉm cười gật đầu với tộc lão một cái, sau đó hắn đánh giá trận doanh của Hư Kiếm phái trước, sau đó lại nhìn trận doanh phe mình.
Ngay sau đó, ông thấy được cả nhóm Cửu Châu số 1 đang ngồi chễm chệ nơi đó.
Khi nãy ngự kiếm bay tới đây hơi vội nên hắn không kịp để ý trận doanh nhà mình... bây giờ thấy trận doanh phô trương như thế... Chói mắt quá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận