Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 386: Đừng mà, đừng mà!

Chương 386: Đừng mà, đừng mà!
Có hai tộc nhân Sở gia đang đứng canh gác ở cửa vào tộc địa của Sở gia.
Mấy ngày nay Vũ Nhu Tử đều ở lại Sở gia, tộc nhân của Sở gia cũng biết rõ cô là bạn tốt của tiểu thư Sở Xuân Huỳnh, nên khi tiến vào tộc địa của Sở gia cô không gặp phải bất kỳ sự ngăn cản nào.
Lúc này, Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi:
“Đúng rồi, hai vị đạo hữu, xin hỏi lúc trước các ngươi có nhìn thấy một vị tiền bối mặc đồ trắng cùng trở về với thiên tài của Sở gia các ngươi là Sở Sở cô nương không?”
Hai người canh gác gãi đầu một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng nói:
“Sở Sở sư tỷ, tỷ làm sao thế? Mặc dù sư tỷ đúng là một thiên tài…”
Nhưng dù sao thì tự khen mình là thiên tài khiến người khác cảm thấy xấu hổ lắm đấy.
Tống Thư Hàng: …
Đậu xanh, lại quên mất bây giờ mình đang mang dáng vẻ của Sở Sở rồi!
Haiz, có điều dựa vào lời nói của hai người canh gác, có thể thấy được Bạch Tôn Giả với Sở Sở không hề trở về tộc địa của Sở gia. Chẳng lẽ, Bạch tiền bối trực tiếp tàng hình, mang Sở Sở bay vào bên trong Sở gia rồi ư?
Với tính cách dứt khoát của Bạch tiền bối thì có khả năng đấy lắm.
Thế là Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử cùng nhau tiến vào tộc địa của Sở gia, đến căn phòng mà Sở Xuân Huỳnh đã an bài cho Vũ Nhu Tử trước đó.
Dọc đường đi, Tống Thư Hàng cùng Vũ Nhu Tử nói đến một vài chuyện.
“Mà này Vũ Nhu Tử, cô không nhận được món quà Bạch tiền bối tặng sao?”
Tống Thư Hàng tò mò chết đi được, dù sao thì hắn cũng từng nhìn thấy Bạch Tôn Giả đích thân chắp bút viết “Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử” lên hộp quà mà.
“Không nhận được.”
Vũ Nhu Tử lắc đầu.
“Kỳ lạ, rõ ràng Bạch tiền bối có gửi một phần chuyển phát nhanh đến cho cô mà.”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói, sau đó hắn lại bật cười ha ha:
“Nhưng mà không nhận được là tốt nhất, nếu không hôm nay cô cũng phải trở thành một trong những thành viên của cơn mưa sao băng, giống như các tiền bối trong nhóm Cửu Châu Số 1 rồi.”
“Hở?”
Vũ Nhu Tử bất ngờ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng:
“Tống tiền bối, ý ngài là đáng lẽ ra ta cũng là một ngôi sao băng trong trận mưa sao băng đó sao? “
“Ừ, đúng vậy. Đó thật sự là một thể nghiệm đầy thảm họa đấy. Xoắn ốc thăng thiên, là các loại trạng thái phi hành vượt quy luật trong không trung, cùng với hiệu ứng ánh sáng sao băng, còn cả kiểu hạ cánh của lính nhảy dù, cái mà cô đã thấy rồi đấy, khoảng đất trên Đoạn Tiên đài bị các tiền bối của nhóm Cửu Châu số 1 tạo ra bao nhiêu cái hố ấy. Ta còn tận mắt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tô Thị A Thất tiền bối và Đồng Quái Tiên Sư tiền bối lúc bay lên trời nữa.”
Tống Thư Hàng nói, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“Xoắn ốc thăng thiên là kiểu phi hành siêu kích thích, hiệu ứng ánh sáng sao băng, kiểu hạ cánh gây oanh động...”
Vũ Nhu Tử lẩm bẩm, sau đó cô nắm chặt nắm tay của mình:
“Chỉ nghĩ thôi… cũng đã cảm thấy kích thích muốn chết rồi!”
“Gì cơ?”
Tống Thư Hàng nghi ngờ lỗ tai mình đã nghe lầm.
“Đáng ghét! Tại sao những tiền bối khác đều nhận được quà mà ta lại không nhận được? Ta cũng muốn được thử xoắn ốc thăng thiên, cũng muốn bay trên không trung với kiểu bay kích thích đó, ta cũng muốn trở thành sao băng! Ta còn muốn lên vũ trụ nữa mà!”
Mặt mày Vũ Nhu Tử tràn đầy ấm ức, hai ngón tay trỏ chọc chọc vào nhau.
Tống Thư Hàng: …
Vốn Tống Thư Hàng còn cho rằng Vũ Nhu Tử cô nương là người bình thường nhất trong nhóm Cửu Châu Số 1, lối tư duy cũng có thể coi là nằm cùng một góc độ với hắn, nhưng thật không ngờ người không bình thường nhất trong nhóm Cửu Châu Số 1 lại chính là cô ấy!!
Hai người vừa nói, vừa đi vào bên trong tộc địa của Sở gia. Thật ra căn phòng dành cho khách mà Vũ Nhu Tử ở tạm chính là nhà của Sở Xuân Huỳnh, vị trí nằm sâu bên trong tộc địa của gia tộc.
Quay trở lại phía trước Đoạn Tiên đài.
Thái thượng trưởng lão Kiếm Uyên Hải của Hư Kiếm phái và Sở Khang Bá của Sở gia đang đứng đối diện nhau, Kiếm Uyên Hải nắm chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Khang Bá.
Dường như đối phương đã bị thương nặng, biết đâu đây lại là cơ hội dành cho hắn thì sao?!
Phía dưới Đoạn Tiên đài.
Các tiền bối của nhóm Cửu Châu Số 1 khó khăn lắm mới khuyên được Bạch Tôn Giả, đồng thời cũng đưa ra rất nhiều lời hứa. Ví dụ như sẽ mời Bạch Tôn Giả đến thăm quan các công ty chế tạo súng đạn quân sự ở nước ngoài của bọn họ gì đó…
Khó khăn lắm mới khiến Bạch Tôn Giả từ bỏ suy nghĩ tháo dỡ đầu đạn tên lửa ra.
Thế là Bạch Tôn Giả rảnh rỗi không có chuyện gì làm bèn quay sang mượn máy vi tính xách tay của Bắc Hà Tán Nhân. Thân là thánh đấu sĩ luôn luôn ở trong trạng thái online, khi bị xoắn ốc thăng thiến hóa thành sao băng bay đến đây, trong tay Bắc Hà Tán Nhân vẫn còn cầm theo laptop.
Sau khi mượn được laptop, Bạch Tôn Giả sờ thấy một vật bằng gỗ, nhìn qua trông khá giống USB đang cắm ở máy tính.
Sau đó, ngón tay của Bạch Tôn Giả khẽ động, bắt đầu thao tác trên máy tính.
Hoàng Sơn Chân Quân, Lệ Chi Tiên Tử, Đậu Đậu cùng với Bắc Hà Tán Nhân ở bên cạnh Bạch Tôn Giả, tò mò nhìn vào màn hình một cái, họ muốn xem rốt cuộc Bạch Tôn Giả đang làm gì trong máy vi tính.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái, Đậu Đậu liền phun ra:
“Phụt ~~ Phụt phụt phụt ~~”
Chỉ thấy trên màn hình máy vi tính, thỉnh thoảng lại có vài thư mục bị Bạch Tôn Giả mở ra.
Có bộ dạng há hốc miệng hét lớn của Cổ Hồ Quan Chân Quân lúc bị xoắn ốc thăng thiên… Có vẻ mặt mông lung buồn ngủ, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ của Lệ Chi Tiên Tử… Có biểu cảm tức giận, kinh hoàng của Đông Phương Tiên Tử khi đang nhảy múa thì đột nhiên bị bay lên trời… Có bộ dáng đang cầm bát cơm, dù bị bay lên nhưng vẫn vô cùng trấn định của Hoàng Sơn Chân Quân… Có khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Tuyết Lang Động Chủ khi đang tắm cho tiểu Tuyết Lang thì bị xoay tròn trên không trung… Có hình ảnh nước mũi, nước miếng bay tứ tung của Bắc Hà Tán Nhân… Có cả hình ảnh Bạch Hạc Chân Quân bị lộ thân phận thật sự do ngoẹo cổ khi phi hành xoay tròn…
Sau đó, còn có cả hình ảnh Cuồng Đao Tam Lãng lộ bờ mông săn chắc đang ôm chặt lấy Túy X Cư Sĩ (Xin lỗi, đột nhiên các thành viên không nhớ ra nổi tên của cư sĩ), hai người ôm chặt lấy nhau, đầu thì xoay tròn khoan trần của động phủ.
Sau đó còn có cả ảnh động Cuồng Đao Tam Lãng kéo quần áo của cư sĩ, hai người cùng nhau xoay vần trên không trung, đẹp đến mức khiến người khác mù hết cả mắt nữa!
Bạch Tôn Giả bình tĩnh cut hết vẻ mặt của từng người, paste vào trong một phần mềm tạo meme, sau đó bình tĩnh ấn nút xác nhận.
Đồng thời, Tôn Giả lại chọn ra một tấm ảnh mà hắn cho là hoảng sợ nhất, lệ tuôn ròng rã nhất từ trong vô số những bức ảnh đó, thả vào trong phần mềm tạo ảnh động, sau đó lại bình tĩnh ấn nút xác nhận một lần nữa.
“Đừng mà, Bạch tiền bối!”
Cuồng Đao Tam Lãng đột nhiên hét ầm lên!
“Bạch tiền bối, đừng mà!”
Túy X Cư Sĩ cũng đột nhiên hét lên.
“Đừng mà, Bạch tiền bối!”
Lệ Chi Tiên Tử lao về phía Bạch tiền bối.
“Đừng mà, Bạch tiền bối! Mau dừng lại đi!”
“Đừng mà!! Dừng lại đi!”
“NO… STOP, Bạch tiền bối à!!!”
Đây là tiếng kêu thảm thiết của Bạch Hạc Chân Quân, hình ảnh cổ bị trẹo đến tê dại kia xấu hổ chết đi được!
Trận doanh của nhóm Cửu Châu Số 1 đột nhiên loạn hết cả lên, tất cả các đạo hữu đều lao về phía Bạch Tôn Giả, muốn ngăn cản Bạch tiền bối, hòng cướp laptop lại!
“Hờ hờ hờ.”
Bạch Tôn Giả quay đầu lại, nhìn về phía các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu Số 1 cười lạnh một tiếng. Muốn cướp đồ từ trong tay hắn đi ư? Đùa cái gì vậy, hắn là Tôn Giả thất phẩm đấy nhé!
Có tin là nếu chọc hắn điên lên, hắn sẽ kích hoạt mị lực, khiến tất cả mọi người đều ngây ngốc ngay lập tức không hả?


Thế là mấy giây sau.
Tất cả đạo hữu của nhóm Cửu Châu Số 1 đều vồ ếch!
Bạch Tôn Giả vô cùng hài lòng, ấn nút “Xác nhận”, sau đó gửi bộ meme “Tổng hợp các meme của 50 vị đạo hữu” vào nhóm chat nhóm Cửu Châu Số 1.
“Hm… Bộ meme này vẫn chưa được hoàn hảo lắm. Chờ sau này ta sẽ tìm một cao thủ photoshop, nhờ họ tạo ra một bộ meme đẹp hơn.”
Bạch Tôn Giả lẩm bẩm.
Gì cơ? Thuê người tạo một bộ meme hoàn hảo? Thế chẳng phải là không chỉ lưu truyền bộ meme này trong nhóm, mà còn muốn truyền lên mạng xã hội, cho tất cả mọi người cùng biết sao?
Không được! Tuyệt đối không thể được! Như thế quá xấu hổ, nếu truyền ra tu chân giới thì sao bọn họ có thể tiếp tục lăn lộn trong giới tu sĩ được nữa?
“Bạch tiền bối, ta đề nghị là nên mời Vũ Nhu Tử đến chỉnh sửa bộ meme này! Những bộ meme mà cô ấy tạo ra đều rất tuyệt vời!”
Hoàng Sơn Chân Quân run rẩy đưa tay ra sau đó giơ ngón cái lên. Lúc này, phải dốc sức khen ngợi người trong nhóm, không thể hàm hồ qua loa được.
Bạch Tôn Giả sờ cằm một cái rồi nói:
“Được rồi, để đến khi đó rồi tính sau.”
Cánh tay của Hoàng Sơn Chân Quân buông thõng xuống đầy vô lực… Các huynh đệ, ta đã cố gắng hết sức rồi!
Phía bên kia, Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử đang đến gần vị trí trung tâm của tộc địa của Sở gia.
Đột nhiên, Vũ Nhu Tử chợt vươn tay ra, che mũi và miệng của Tống Thư Hàng lại.
Sau đó cô nhanh chóng kéo Tống Thư Hàng liên tục lùi về phía sau, sau khi lùi lại khoảng gần một mét mới dừng lại.
Thần lực của Vũ Nhu Tử cô nương vẫn mạnh như thế nhỉ. Tống Thư Hàng cảm thấy rõ ràng mình đã tấn thăng lên cảnh giới nhị phẩm rồi, nhưng khi ở trong tay Vũ Nhu Tử cô nương vẫn không có chút sức lực chống cự nào, dễ dàng bị cô kéo lùi về phía sau.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tống Thư Hàng bị Vũ Nhu Tử che mũi và miệng lại, hỏi một cách khó khăn.
“Có sương mù, là loại sương mù mà cho dù có mở căng lỗ mũi của mình, tu sĩ cũng không dễ dàng phát hiện ra. Cho dù là tu sĩ tam phẩm, khi hít vào quá nhiều cũng sẽ nhanh chóng rơi vào trạng thái hôn mê. Cũng may ta từng được a cha huấn luyện rồi nên mới phát hiện ra thứ này nhanh như vậy.”
Vũ Nhu Tử nhíu mày nói.
Đúng vậy, trước khi con gái muốn ra ngoài xông xáo giang hồ, thân là một người cha tốt thì nhất định phải nâng cao sức đề kháng với các loại thuốc mê cho con gái. Đây là chuyện vô cùng quan trọng!
Cũng giống như những người cha tốt bây giờ, sau khi con gái mình trưởng thành thì sẽ dẫn ra ngoài, cùng con gái uống rượu, chuốc con gái say để đo xem tửu lượng của con gái mình đến đâu. Sau đó ngày hôm sau, người cha sẽ dịu dàng mà cảnh báo con gái mình rằng: Con gái à, tửu lượng như thế chính là giới hạn của con. Sau này ba không thể ở bên con mãi được, con nhất định phải nhớ rõ cực hạn của mình, đừng để bị người xấu chuốc say.
Dù là thế nhưng có rất nhiều người ba, giống như thường lệ, khi mới uống ba lượt rượu đã mơ mơ hồ hồ, trong lúc mơ hồ dường như còn nghe thấy được giọng nói hào phóng của con gái mình:
“Ý, ba à, tửu lượng của ba như thế này là không được đâu. Ông chủ, mang hai bình Nhị Oa Đầu nữa lên đây!”


“Sương mù?”
Tống Thư Hàng chộp lấy bảo đao Bá Toái của mình, sau đó hỏi:
“Quy tức thuật có thể giúp chúng ta tránh hít phải loại sương mù này được không?”
Nếu đã là loại hít vào cơ thể thì không hô hấp nữa là được nhỉ?
“Ý? Tiền bối cũng học quy tức thuật sao?”
Vũ Nhu Tử thốt lên đầy kinh ngạc. Chẳng lẽ tiền bối cũng lười hô hấp như sư huynh của cô, vì thế mới học quy tức thuật?
“Hả, à đúng thế. Đó quả thật là một kỷ niệm vừa đau đớn vừa thú vị.”
Tống Thư Hàng nhớ đến hành trình vào vũ trụ nói đi là đi lần trước của mình.
Sau đó, hắn giơ tay ra, vẽ một phù văn quy tức vào lòng bàn tay.
Đồng thời, Vũ Nhu Tử cũng thi triển quy tức thuật cho bản thân.
Sau khi tiến vào Chân Sư nhị phẩm, hắn có thể dùng chân khí để trực tiếp vẽ bùa văn. So với việc dùng khí huyết để vẽ bùa văn thì hiệu quả khi dùng chân khí tốt hơn rất nhiều. Mà thời gian quy tức thuật có hiệu lực dường như cũng trở nên dài hơn.
“Đi, chúng ta đi vào đó xem một chút đi!”
Vũ Nhu Tử bắt đầu ngứa ngáy tay chân, cô cảm giác như máu mạo hiểm của mình đã bốc cháy ngùn ngụt rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận