Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 391: Đến lúc rồi, rời sân thôi.

Chương 391: Đến lúc rồi, rời sân thôi.
Cuối cùng, Linh Điệp Tôn Giả tươi cười với Tống Thư Hàng:
“Vũ Nhu Tử được ta chiều chuộng từ nhỏ tới lớn nên ít nhiều cũng có hơi tùy hứng. Sau này mong tiểu hữu coi sóc Vũ Nhu Tử nhiều hơn, và nhất định vẫn phải duy trì quan hệ bạn bè tốt với con gái ta đấy.”
“Tiền bối yên tâm đi, ta sẽ tiếp tục làm bạn tốt với Vũ Nhu Tử mà.”
Tống Thư Hàng được khen đến mức hơi ngượng mặt, bèn bổ sung thêm một câu:
“Linh Điệp tiền bối ạ, thực ra thì trước giờ người được coi sóc là ta mới đúng.”
“Tiểu hữu khách khí quá.”
Linh Điệp Tôn Giả mỉm cười rồi gõ gõ lên mũ giáp của Vũ Nhu Tử:
“Vũ Nhu Tử, lại kết thêm được một người bạn chân chính nữa rồi.”
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Vũ Nhu Tử vẫn luôn chỉ có một biểu cảm: 0_0!
Quả nhiên, hôm nay cha già nhà mình ra ngoài đã uống lộn thuốc gì rồi!
Sau khi khen ngợi Tống Thư Hàng và con gái Vũ Nhu Tử của mình xong, Linh Điệp Tôn Giả lấy điện thoại ra gọi vào số của Lưu Kiếm Nhất.
Ban nãy Vũ Nhu Tử đối mặt với đám chiến sĩ nhím biển tứ phẩm, thế mà không thấy mặt mũi tên lười kia đâu.
Lại tìm chỗ nào ngủ nướng rồi chứ gì? Quả nhiên mình không nên giao nhiệm vụ chăm sóc Vũ Nhu Tử cho tên lười chảy thây này làm mà.
Sắc mặt Linh Điệp Tôn Giả đen sì sì. Nếu hôm nay Lưu Kiếm Nhất không cho hắn một lời giải thích tử tế thì năm năm tới đây thằng ranh ấy đừng hòng được nhàn rỗi. Hắn sẽ khiến cho Lưu Kiếm Nhất bận rộn đến mức không kịp nhắm mắt thì thôi.
Sau ba tiếng chuông, Lưu Kiếm Nhất mới nghe máy.
“Há lô ~ chào sư phụ.”
Từ đầu dây của Lưu Kiếm Nhất dường như truyền tới tiếng đao kiếm choảng nhau, hắn… cũng đang đánh à?
“Ngươi đang ở đâu đấy?”
Linh Điệp Tôn Giả hỏi.
“Sư phụ ơi, ta đang đối phó với một đám tứ phẩm mọc gai đầy người đây. Đám này mai phục ở gần thế gia họ Sở, số lượng rất nhiều, sẽ tạo thành uy hiếp lớn cho sư muội đấy.”
Lưu Kiếm Nhất nói xong lại bổ sung thêm:
“Sư phụ, người gọi cho ta để nghe ta báo cáo tình hình của sư muội sao? Sư muội đến thế gia họ Sở với Tống Thư Hàng tiểu hữu trước rồi. Ta đã âm thầm kiểm tra khu vực đó từ trước, nơi đó chỉ có một tên mọc gai tứ phẩm với năm tên mọc gai tam phẩm thôi, không có nguy hiểm gì với sư muội đâu. Chờ ta giải quyết xong mấy tên tứ phẩm chỗ này rồi sẽ chạy ngay tới chỗ sư muội luôn! Người yên tâm đi, có ta ở đây, cam đoan sư muội tuyệt đối sẽ không bị mất một cọng tóc nào!”
Linh Điệp Tôn Giả nghe tới đó thì gật đầu nói:
“Giải quyết sự tình nhanh chóng lên rồi đến chỗ Vũ Nhu Tử đi.”
“Giải quyết nhanh chóng ạ? À, vâng, ta giải quyết ngay đây!”
Lưu Kiếm Nhất đáp xong thì cúp điện thoại.
Sau khi gác máy, Linh Điệp Tôn Giả day day huyệt thái dương. Hắn hiểu rõ tên đại đệ tử lười chảy thây này quá mà, chắc chắn hắn lại nằm không ở đâu rồi. Bởi vì Tôn Giả biết thừa Lưu Kiếm Nhất đã lên ngũ phẩm, đâu cần thời gian dài như vậy để giải quyết mấy con nhím biển tứ phẩm cỏn con chứ.


Lúc này ở một nơi gần Sở gia, Lưu Kiếm Nhất đang nằm trên một chiếc giường lớn lơ lửng trên không. Chiếc giường thoải mái này chính là thanh phi kiếm thứ hai của Lưu Kiếm Nhất được hắn cải tiến mà ra.
Dưới mặt đất, bốn đạo kiếm khí đang tung hoành chiến đấu say sưa với bốn tên chiến sĩ nhím biển tứ phẩm.
“Hết cách rồi, ta vốn đang định trộm lười để chơi với các ngươi một tí. Vì dù sao mấy tên ở trong tộc địa Sở gia cũng chẳng gây được uy hiếp gì với sư muội ta đâu. Ai ngờ sư phụ lại gọi điện tới chứ.”
Lưu Kiếm Nhất ngáp dài một cái.
Sau đó hắn búng ngón tay kêu vang một tiếng, bốn đạo kiếm khí trên không trung đột nhiên biến đổi. Chỉ trong nháy mắt, những đạo kiếm khí nhìn như hóa thành từ “chân khí” đã chuyển hóa thành kiếm khí “linh khí”!
“Linh Hoàng kim đan ngũ phẩm!”
Bốn tên chiến sĩ nhím biển tứ phẩm kêu lên sợ hãi.
Tuy rằng ngay từ ban đầu khi đối phương lôi chiếc giường ra nằm chơi với chúng như chọc khỉ, chúng đã biết thực lực người ta cao hơn mình rất nhiều rồi. Thế nhưng chúng thật không ngờ đối phương lại là Linh Hoàng ngũ phẩm.
“Này, tạm biệt nhé.”
Lưu Kiếm Nhất mỉm cười. Bốn đạo kiếm quang lia xoẹt một cái, chém đứt sinh cơ của bốn tên chiến sĩ nhím biển.
Máu tươi của chiến sĩ nhím biển vấy lên kiếm quang.
Đồng thời, Lưu Kiếm Nhất có liên hệ mật thiết với kiếm quang bỗng nhíu mày. Bởi vì hắn cũng bị hạ một ấn ký “kẻ giết chiến sĩ nhím biển”
“Thứ gì như kiểu ấn ký thế này?”
Lưu Kiếm Nhất giật giật khóe miệng. Thứ này là phiền to đấy!
Chắc là sư phụ có bảo vật có thể xóa ấn ký này đi, nhưng với tính cách của sư phụ thì… chắc hắn phải hoàn thành nhiệm vụ nào khó nhằn lắm mới hòng mượn được bảo vật ấy đây.
Điên thật! Có còn để cho người ta nhàn hạ thoải mái nữa hay thôi?
Lưu Kiếm Nhất nghiến răng nghiến lợi thu hồi chiếc giường phi kiếm, sau đó lấy phi kiếm bản mệnh ra, lặng lẽ áp thực lực của mình xuống còn tứ phẩm.
Rồi hắn làm bộ mỏi mệt như thể vừa trải qua một hồi ác chiến, bay nhanh tới nơi Vũ Nhu Tử đang ở.

Khi bay tới chỗ Vũ Nhu Tử, sắc mặt của Lưu Kiếm Nhất cứng đơ lại.
“Sư phụ, sao người lại đích thân tới đây thế này?”
Lưu Kiếm Nhất vội vàng nghênh đón rồi gượng cười mà nói.
Linh Điệp Tôn Giả liếc mắt nhìn hắn một cái rồi búng ngón tay kêu vang.
Một thanh phi kiếm bay thẳng xuống từ trên bầu trời, dừng lại trước mặt Linh Điệp Tôn Giả.
Trên kiếm quang có một người ăn vận kiểu thầy bói đang hôn mê bất tỉnh, ấy chính là Thiết Quái Toán Tiên. Nhờ có phi kiếm dùng một lần của Bạch Tôn Giả mà mà Thiết Quái Toán Tiên tránh được kiếp nạn, thế nhưng vì vụ nổ hạt nhân kia có uy lực quá lớn, Thiết Quái Toán Tiên chịu ảnh hưởng nên vẫn bị thương một chút.
Khi phi hành về đây, Thiết Quái Toán Tiên bị trọng thương đã lâm vào hôn mê, đi đến nửa đường thì gặp được Linh Điệp Tôn Giả cũng đang bay trên trời.
Tuy không quen biết gì Thiết Quái Toán Tiên, nhưng nhìn thấy hắn cũng bị một thanh trong series phi kiếm dùng một lần của Bạch đạo hữu bọc lấy phóng đi như sao băng, Linh Điệp Tôn Giả biết ngay chắc hẳn hắn là đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 rồi.
Thế là Linh Điệp Tôn Giả ra tay cứu Thiết Quái Toán Tiên, trên đường đi còn trị liệu sơ vết thương cho hắn.
“Có nhiệm vụ cho ngươi đây.”
Linh Điệp Tôn Giả nói:
“Đưa vị đạo hữu này đến chỗ các đạo hữu của nhóm Cửu Châu số 1, xem xem hắn là hậu bối của đạo hữu nào, nhân tiện tìm người chữa trị cho hắn luôn đi. Sau khi đưa người đến nơi thì quay về đây ngay lập tức cho ta, ta còn có nhiệm vụ khác để giao cho ngươi đấy.”
Tuyệt đối không thể dùng mấy hình phạt kiểu “úp mặt vào tường tự kiểm điểm” để phạt tên lười này được. Nếu phạt tên này úp mặt vào tường, hắn sẽ vui như mở cờ trong bụng cho mà xem, úp tám năm hay úp mười năm cũng không làm sao cả.
Đối với tên lười này thì hình phạt lớn nhất chính là liên tục giao nhiệm vụ cho hắn, khiến cho hắn không có thời gian để mà nghỉ ngơi.
Lưu Kiếm Nhất run run khóe miệng, nhận lấy Thiết Quái Toán Tiên. Ha ha, hắn thích nhất là nhiệm vụ đưa người đó, trên đường đưa người sẽ được nhàn hạ sung sướng mà.
Nhất là khi dùng phi kiếm hình giường để đi, vừa đi vừa được phơi nắng, đúng là hưởng thụ biết bao.
Linh Điệp Tôn Giả nhìn đồng hồ rồi bổ thêm một câu:
“Cho ngươi năm phút đồng hồ, đi nhanh về nhanh.”
Lưu Kiếm Nhất rưng rưng muốn khóc.


Đuổi Lưu Kiếm Nhất đi xong, Linh Điệp Tôn Giả nhìn về phía Vũ Nhu Tử:
“Việc ở Sở gia kết thúc chưa? Nếu xong rồi thì đi gặp gỡ mấy đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đi.”
“Chưa đâu a cha!”
Vũ Nhu Tử chỉ về phía từ đường:
“Trong đó chắc là còn có mật thất đấy, mấy tên nhím biển ban nãy chỉ là trông cửa thôi, đồng lõa của chúng còn trốn bên trong kia kìa!”
Linh Điệp Tôn Giả nhíu mày.
“Được rồi, vậy thì chúng ta đi xem.”
Linh Điệp Tôn Giả đáp. Thế nhưng hắn cũng không có hứng thú lắm, mật thất của một thế gia nho nhỏ thì giấu được thứ gì tốt cơ chứ?
Nói đoạn, Linh Điệp Tôn Giả, Vũ Nhu Tử và Tống Thư Hàng cùng nhau bước vào từ đường Sở gia.
Bên ngoài gia tộc họ Sở.
Được một tiếng sư hống công của Tống Thư Hàng nhắc nhở, người trong gia tộc họ Sở mau chóng tập trung về trung tâm tộc. Thế nhưng màn sương mù kia quá bá đạo, chỉ cần hít vào một chút xíu cũng đủ để lâm vào trạng thái hôn mê trong nháy mắt.
“Mặt nạ phòng độc đâu? Mau đội lên thử xem!”
Có người kêu lên.
Một thoáng sau, một đội người họ Sở mang mặt nạ phòng độc nhảy vào trong màn sương, và chạy nhanh vào chỗ sâu trong tộc.

Bên trong mật thất Sở gia.
“Tiên sinh ơi, chúng ta bị phát hiện rồi, tính sao bây giờ đây? Sở Sở sư tỷ đưa người tới đây kìa!”
Hai tên phản đồ họ Sở nói đầy căng thẳng. Qua hình ảnh theo dõi trên máy tính, chúng nhìn thấy chiến sĩ nhím biển thủ vệ đã bị làm gỏi hết rồi.
Bọn chúng cũng thấy ba người Vũ Nhu Tử, Linh Điệp Tôn Giả và Tống Thư Hàng đang đi về hướng mật thất này.
Xung quanh chúng, bốn người hầu cõng họa quyển trên lưng đang đi bút như bay, dùng họa quyển vẽ đồ án trận pháp trên mặt đất.
Giữa tiếng kinh hô của hai tên phản đồ, trận pháp khổng lồ ấy đã được bốn kẻ hầu vẽ xong và bắt đầu nối liền.
Sau đó, bốn kẻ hầu đứng lên rồi lùi sang một bên.
Tiên sinh nọ đi tới trung tâm của họa quyển trận.
“Hai vị đừng sợ hãi.”
Vị tiên sinh ấy mỉm cười, cuộn họa quyển kiếm quyết thần bí của Sở gia rồi ôm vào lòng:
“Trước khi tới đây ta đã chuẩn bị đầy đủ cả. Yên tâm đi, chúng ta sắp rời khỏi đây rồi.”
Nghe được câu nói ấy, hai tên phản đồ họ Sở nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay khi bọn chúng thở phào thì cơ thể chúng đã bị hai thanh trường kiếm đâm xuyên. Hai kiếm thấu tim lạnh buốt, bọn chúng cảm thấy máu tươi không ngừng trào ra khỏi cơ thể mình.
Kẻ đột nhiên ra tay độc ác chính là bốn tên người hầu nọ.
“Tiên…sinh?”
Hai kẻ phản đồ trợn to hai mắt.
“Hai vị đừng sợ hãi, ta chỉ cần một chút máu tươi của hai vị mà thôi. Yên tâm đi, người hầu của ta xuống tay chuẩn lắm. Hai vị nhất định… sẽ chết mà.”
Nói xong câu cuối cùng, tiên sinh kia cười lên từng tiếng quái dị.
Khi hắn nói chuyện, hai trong bốn tên người hầu đã nhận lấy hai thanh trường kiếm. Hai thanh kiếm này rỗng giữa, sau chuôi có kết cấu như ống kim. Thân kiếm lúc này đây đã đong đầy máu tươi của hai phản đồ họ Sở.
“Khách nhân đã tới, chúng ta cũng đến lúc rời sân khấu rồi.”
Tiên sinh nói bình thản.
Lúc hắn nói thì Tống Thư Hàng, Linh Điệp Tôn Giả và Vũ Nhu Tử cũng vừa tới gian mật thất.
“Chư vị, xin chào.”
Tiên sinh cười ha hả vẫy tay với ba người mới tới:
“Sau đó… tạm biệt nhé.”
Linh Điệp Tôn Giả cười nhẹ:
“Tạm biệt? Bây giờ các ngươi đi à?”
“Ừm, không đi được.”
Tiên sinh khẽ cười đáp:
“Cho nên ta phải sửa lại, là vĩnh biệt?”
Phập phập phập phập!
Bốn người hầu vươn tay đâm mạnh vào lồng ngực chính mình. Chúng…tự sát?
Sau đó là tiên sinh kia. Hắn biến tay thành lưỡi sắc, cứa nhẹ cổ mình một cái, máu phun tung tóe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận