Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 412: Kiếm khí bắn ra

Chương 412: Kiếm khí bắn ra
“Bạch đạo hữu đang chơi trò gì thế này?”
Linh Điệp Tôn Giả hỏi với vẻ nghi hoặc.
Vũ Nhu Tử và Lưu Kiếm Nhất tò mò đồng loạt quay sang nhìn Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng xoa xoa huyệt thái dương, hắn ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ đến một khả năng —— Bạch Tôn Giả đã để lại một phần “Tống Thư Hàng dùng một lần bản 1S” trên họa quyển, lẽ nào “Tống Thư Hàng dùng một lần bản 1S” kia đã xảy ra vấn đề gì à? Nên không đưa tên “tiên sinh” ở trong mật thất tới đây mà lại “biu ~~” một cái khiến Bạch Tôn Giả bay luôn?
Nhưng ... “Tống Thư Hàng dùng một lần bản 1S” này là do Bạch Tôn Giả tạo ra mà, hắn hoàn toàn có thể ngừng vận chuyển bản 1S ngay lập tức mới đúng chứ? Hay là vì Bạch Tôn Giả không muốn lãng phí cơ hội, cho nên chọn cách bay qua đó luôn?
“Tống tiền bối, Bạch tiền bối đang chơi trò chơi đấy à?”
Vũ Nhu Tử tò mò hỏi lại.
“Ta cũng không chắc nữa.”
Tống Thư Hàng nói:
“Có lẽ là Bạch Tôn Giả đang định đi bắt người chăng? Chính là cái tên chúng ta gặp phải ở trong mật thất của Sở gia đấy.”
“Hửm? Bạch đạo hữu cũng cảm thấy hứng thú với tên kia à? Nếu vậy thì chúng ta phải nhanh lên một chút. Ta cũng rất muốn nghiên cứu tên kia một phen, cái truyền tống không gian của hắn rất thú vị.”
Linh Điệp Tôn Giả cười ha hả nói.
—— Thắp một nén nhang chia buồn cùng tên “tiên sinh” kia, có thể hấp dẫn được sự chú ý của hai vị Tôn Giả cùng một lúc thế này, chắc là hắn có chết cũng chẳng còn gì hối tiếc.
“Đúng rồi, Linh Điệp tiền bối, tại sao ngài lại tới Hư Kiếm phái thế?”
Tống Thư Hàng thuận miệng hỏi thử.
Lúc nãy, hắn còn Tôn Giả sẽ dắt Vũ Nhu Tử theo để hội họp với các tiền bối trong nhóm, không ngờ bọn họ lại chạy từ Hư Kiếm phái tới tận nơi đây.
Lưu Kiếm Nhất đứng bên cạnh nghe thấy câu hỏi này xong thì cười khan một tiếng.
Sau đó hắn mới kể sơ về tình hình cho Tống Thư Hàng biết.
Trước đó không lâu, Lưu Kiếm Nhất xung phong nhận việc, sau khi tan học, khụ lộn rồi, sau khi cuộc chiến Đoạn Tiên đài kết thúc thì hắn đi đập hai tên Linh Hoàng ngũ phẩm đã đến bảo kê cho Hư Kiếm phái một trận.
Sau khi đánh hai gã Linh Hoàng kia xong, chụp thêm một tấm ảnh lưu niệm làm bằng chứng, Lưu Kiếm Nhất tung tăng quay về Đoạn Tiên đài.
Nhưng đi được nửa đường thì hắn gặp phải sự cố bất ngờ.
Có ba mươi tên chiến sĩ nhím biển tứ phẩm kêu oang oang nhào lên trời cản bước hắn lại —— Có thể là vì trên người Lưu Kiếm Nhất có “ấn ký kẻ giết nhím biển” chăng?
Đám chiến sĩ nhím biển kia nhào lên đánh thì thôi đi, cả đám lại toàn là chiến sĩ nhím biển có cấp bậc tứ phẩm, Lưu Kiếm Nhất vất vả một phen mới có thể xử lý hết toàn bộ bọn chúng.
Nhưng ngoại trừ cái đặc điểm “có thù tất báo” của riêng chủng tộc chiến sĩ nhím biển kia ra, bởi vì cái “hai mươi năm giáo dục bắt buộc” kia, mỗi tên đều có thêm thanh kỹ năng “bốc phét hút cừu hận” nữa.
Sau khi nhào lên đánh sấp lá cà với Lưu Kiếm Nhất, đám chiến sĩ nhím biển kia bắt đầu oang oang cái mồm lên bốc phét: “Kẻ nào dám to gan lớn mật chết chết chiến sĩ nhím biển”, “Hãy ngoan ngoãn quỳ xuống, chặt đầu tạ lỗi, bằng không thì bọn ta sẽ giết chết cả nhà của ngươi”, “Không chỉ giết cả nhà ngươi, mà ta còn phải giết cả tông môn của ngươi nữa”, “Tất cả những kẻ có quan hệ với ngươi đều phải chết!”.
Lưu Kiếm Nhất im lặng thở dài, đang chuẩn bị bộc phát thực lực ngũ phẩm của mình để xử lý đám chiến sĩ nhím biển kia.
Nhưng không đợi hắn kịp ra tay thì trên người của ba mươi tên chiến sĩ nhím biển đột nhiên xuất hiện một con linh điệp màu đỏ sậm.
Những con linh điệp này đụng nhẹ lên người đám chiến sĩ nhím biển kia một cái… Phần lớn chiến sĩ nhím biển lập tức biến thành từng cục pháo hoa, nổ lốp bốp, phát ra ánh sáng chói lóa cực kỳ đẹp mắt ở trên không trung.
Tiếp theo Linh Điệp Tôn Giả lại xuất hiện ở giữa hư không. Ở bên cạnh hắn còn có Vũ Nhu Tử đang cười tươi roi rói.
Đối với Linh Điệp Tôn Giả mà nói, mặc dù Lưu Kiếm Nhất là cái tên lười chảy thây, nhưng cũng là do hắn bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn. Tuy rằng Tôn Giả vẫn luôn đau thắt từ ruột gan lên đến tận đầu vì cái bệnh ung thư lười của hắn, nhưng Tôn Giả vẫn luôn đối đãi với Lưu Kiếm Nhất như thân thuộc của mình.
Cái đám chiến sĩ nhím biển kia mở miệng ra là toàn những lời “giết cả nhà ngươi”, “tàn sát cả tông môn của ngươi”, “giết chết tất cả những người có quan hệ với ngươi”... Điều này sao có thể khiến Linh Điệp Tôn Giả không nổi giận cho được?
Trong vòng một ngày, hai lần bị người ta hăm he đe dọa “Giết cả nhà ngươi”... Linh Điệp Tôn Giả thật sự không ngại ra tay bóp chết cái đám chiến sĩ nhím biển này.
Cho nên.
Linh Điệp Tôn Giả dứt khoát dẫn theo Vũ Nhu Tử và Lưu Kiếm Nhất, lần mò theo tung tích của đám chiến sĩ nhím biển kia, một đường đi tới trên không trung của Hư Kiếm phái.
...
Tống Thư Hàng nghe thấy thế thì thầm lau mồ hôi một phen —— hắn cứ cảm thấy cái đám chiến sĩ nhím biển sống đến tận giờ này mà còn chưa bị người ta giết sạch cả lũ thì đúng là kỳ tích mà.
Chẳng lẽ khả năng sinh sản của đám chiến sĩ nhím biển đó đặc biệt mạnh, đẻ trứng, một lần một trăm trứng, một năm mười lần, tỉ lệ sống sót cao tới hơn chín phần à?
Lúc này, Vũ Nhu Tử đột nhiên hưng phấn nhảy nhót lên nói:
“Tống tiền bối, Tống tiền bối, ban nãy lúc Bạch Tôn Giả bay đi, chính là do năng lực của Lưu Tinh kiếm dùng một lần đấy à?”
Mấy chuyện mà Vũ Nhu Tử cô nương chú ý tới luôn nằm ngoài dự đoán của người ta như thế đấy.
“Đó cũng không phải Lưu Tinh Kiếm dùng một lần đâu, Lưu Tinh Kiếm dùng một lần còn kích thích hơn cái này nhiều lắm.”
Tống Thư Hàng đáp, ngay cả Tô Thị A Thất tiền bối bị bay kiểu xoắn ốc thăng thiên còn phải gào khóc thảm thiết nữa mà!
“Vậy cái thứ khiến Bạch tiền bối bay đi gọi là gì thế?”
Vũ Nhu Tử ngước đôi mắt trong veo nhìn về phía Tống Thư Hàng, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò.
“Chắc tên của nó là bản 1S đấy.”
Tống Thư Hàng cười khan rồi nói —— về phần tên gọi đầy đủ thì có đánh chết hắn cũng không nói ra đâu.
“Tuyệt quá đi.”
Vũ Nhu Tử cảm thán:
“Ta cũng muốn được chơi Lưu Tinh Kiếm dùng một lần thử cho biết!”
Linh Điệp Tôn Giả đứng bên cạnh nhịn không được bèn mỉm cười nói với con gái:
“Vũ Nhu Tử, ta đã phân tích ra được nguyên lý của Lưu Tinh Kiếm dùng một lần rồi. Đợi khi nào quay lại Linh Điệp đảo thì ta sẽ làm một thanh phi kiếm có chức năng y hệt thế cho con.”
“Tuyệt quá, tuyệt quá.”
Vũ Nhu Tử nói:
“Nhưng gia vẫn muốn chơi thử cái Lưu Tinh Kiếm dùng một lần của Bạch tiền bối, lát nữa mà gặp được Bạch tiền bối thì gia nhất định phải đòi hắn bù lại một món quà cho gia mới được. Các tiền bối trong nhóm ai cũng được chơi vui quá trời, chỉ có quà của gia là đến muộn, tiếc quá đi thôi.”
Khóe miệng của Linh Điệp Tôn Giả co giật vài cái.
Tống Thư Hàng thì dở khóc dở cười, Bạch Tôn Giả tạo ra cái series Lưu Tinh Kiếm dùng một lần này chính là mang theo tính chất trừng phạt. Nếu như Vũ Nhu Tử lại coi nó thành một món đồ chơi, lại còn thích thú vui vẻ nữa thì không biết Bạch tiền bối sẽ có cảm tưởng gì đây?
Chết dở, nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng lại cảm giác có chút trông mong.
Khụ khụ, đợi đã, hình như chủ đề lại bị Vũ Nhu Tử cô nương lái đi hơi bị xa rồi.
Hắn tới Hư Kiếm phái là để xem thử bây giờ Hư Kiếm phái ra sao cơ mà?
Liệu có phải đám chiến sĩ nhím biển kia thật sự đang giết hại thành viên của Hư Kiếm phái hay không?
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng đứng ra sát mép của đám mây, nhìn xuống bên dưới —— cái đám mây này không kèm theo vòng bảo hộ, thật không có cảm giác an toàn chút nào. Chờ tới một ngày nào đó, hắn có thể ngự kiếm phi hành thì hắn nhất định phải kiếm một thanh phi kiếm to một chút, sau đó lắp thêm cái lan can vào cả trái phải trước sau, thậm chí ngay cả trên đầu cũng phải lắp luôn! Chỉ nghĩ tới thôi là đã thấy an toàn rồi.
Sau khi nhìn xuống Hư Kiếm phái xong thì Tống Thư Hàng lại nhíu mày.
Toàn bộ Hư Kiếm phái đều bị một tầng khói mù dày đặc bao phủ, căn bản không thể nhìn thấy tình hình bên trong ra sao. Tầng khói dày này khiến hắn nhớ tới màn sương mù khiến người ta hôn mê ở bên địa bàn của Sở gia.
Tống Thư Hàng hỏi dò:
“Linh Điệp tiền bối, đám chiến sĩ nhím biển kia đã bắt đầu tấn công Hư Kiếm phái rồi à?”
“Ừ, đã giết vào trong rồi. Đám khói mê này bốc lên bất ngờ quá, nên rất nhiều đệ tử Hư Kiếm phái đã bị hôn mê, sau đó đám chiến sĩ nhím biển kia nhân cơ hội giết chết. Nhưng bên trong Hư Kiếm phái vẫn có một số đệ tử phát hiện ra kịp thời, nên thi hành vài cách phòng ngự. Bây giờ đang giao chiến với đám chiến sĩ nhím biển ở bên trong màn khói mù kia.”
Linh Điệp Tôn Giả đáp.
“Đã khai chiến rồi sao? Linh Điệp tiền bối ngài không ra tay à?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi lại, không phải Tôn Giả đã bảo muốn giết hết toàn bộ chiến sĩ nhím biển sao?
“Ta đang đợi cho Hư Kiếm phái đấu với chiến sĩ nhím biển xong xuôi rồi mới ra tay một thể.”
Linh Điệp Tôn Giả đáp.
Lấy thực lực của Tôn Giả, muốn giết đám chiến sĩ nhím biển này mà còn cần phải chờ chúng nó và Hư Kiếm phái lưỡng bại câu thương hay sao?
Tống Thư Hàng cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng hắn lại nhanh chóng nghĩ tới một chuyện —— nếu nhìn từ một phương diện khác thì dp chính là kẻ thù của người bạn thân Sở Xuân Huỳnh của Vũ Nhu Tử!
Quả nhiên, Linh Điệp Tôn Giả lại nói tiếp:
“Thư Hàng tiểu hữu, ta cũng xem như có chút giao tình với Sở gia, Vũ Nhu Tử cũng có quan hệ khá tốt với một tiểu cô nương của Sở gia. Còn Hư Kiếm phái này lại có quan hệ đối địch với Sở gia. Khi bọn chúng bị người ta giết đến cửa, ta có thể dửng dưng đứng nhìn như thế này đã là tốt lắm rồi. Cho nên… Ta tuyệt đối sẽ không ra tay giúp bọn họ sớm làm gì. Ta chính là Linh Điệp Tôn Giả được mọi người gọi là ‘so đo tính toán’ đấy!”
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Linh Điệp Tôn Giả đầy vẻ đắc ý.
Tống Thư Hàng:
“…”
Tiền bối à, cái biệt danh so đo tính toán gì đó không phải khen ngợi gì đâu, ngài đắc ý như thế liệu có vấn đề gì không?
Tống Thư Hàng lại nhô đầu ra, nhìn Hư Kiếm phái bị sương mù bao phủ ở bên dưới.
Nếu như Tôn Giả không ra tay thì xem ra Hư Kiếm phái tiêu chắc rồi.
“Ồ? Hóa ra vì lý do này cho nên a cha mới mang theo mọi người bay lên không trung nhìn chiến sĩ nhím biển và Hư Kiếm phái đánh nhau cả buổi trời à?”
Vũ Nhu Tử nghe thấy Linh Điệp Tôn Giả nói thế thì lập tức tỏ vẻ hiểu ra:
“A cha, đừng đứng nhìn nữa, chúng ta mau ra tay đi! Đánh cái đám chiến sĩ nhím biển này xong thì chúng ta phải đi tìm Bạch Tôn Giả nữa. Gia cảm giác bên chỗ Bạch Tôn Giả thú vị hơn nhiều... hơn nữa đám người Hư Kiếm phái này đánh Đoạn Tiên đài mà còn thua, cũng chẳng tạo thành uy hiếp gì với Sở gia, không làm nên trò trống gì đâu!”
Linh Điệp Tôn Giả nghe thế thì mỉm cười gật đầu:
“Ừ, Vũ Nhu Tử nói đúng lắm, vậy thì chúng ta mau xuống đó xử lý đám chiến sĩ nhím biển kia thôi!”
Tống Thư Hàng:
“…”
Linh Điệp tiền bối, một giây trước ngài hãy còn nói chắc nịch rằng tuyệt đối sẽ không ra tay giúp Hư Kiếm phái sớm mà? “Tuyệt đối” của ngài đã bị Đậu Đậu ăn mất rồi à!
Có lẽ Hư Kiếm phái vẫn chưa đến đường cùng nhỉ?
...
Linh Điệp Tôn Giả đi tới mép đám mây, gió mạnh thổi qua khiến trường sam trên người hắn bay bay, trông cực kỳ ngầu.
Sau đó, Tôn Giả lại quay sang nói với đại đệ tử Lưu Kiếm Nhất:
“Kiếm Nhất, xem cho kỹ nhé. Ta sắp sửa thi triển một loại biến hóa khác của Linh Điệp Kiếm Pháp, khác hoàn toàn với Điệp Hoàng Biến đấy.”
Mọi lúc mọi nơi đều tranh thủ cơ hội dạy dỗ đệ tử, đây đúng là tấm gương sư phụ tiêu biểu mà.
Trong lúc nói chuyện, Linh Điệp Tôn Giả dùng ngón tay làm kiếm, nhắm chuẩn chỗ của Hư Kiếm phái ở bên dưới, chém ra một đạo kiếm khí.
Kiếm khí bién thành một con linh điệp thật lớn, cánh bướm mang theo kiếm khí dày đặc.
“Tán!”
Linh Điệp Tôn Giả quát khẽ một tiếng.
Ngay sau đó, con linh điệp lớn kia chia ra, biến thành vô số con linh điệp xinh đẹp, bay múa đầy trời. Mỗi con linh điệp chính là một đạo kiếm khí sắc bén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận