Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 474: Minh châu thú linh lực

Chương 474: Minh châu thú linh lực
Trong lúc Tống Thư Hàng vẫn còn đang suy nghĩ xem bản thân nên đem theo hành lý gì trong chuyến đi vũ trụ sắp tới thì lại có thêm một vị tiền bối nữa đến bên cạnh hắn.
Là Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
Lúc này sắc mặt Thất Sinh Phù Phủ Chủ có phần trắng bệch, sau khi đi đến bên cạnh Tống Thư Hàng, hắn mới hỏi với vẻ quan tâm vô ngần:
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi đỡ hơn chút nào chưa?”
Tống Thư Hàng ngơ ngác ngẩng đầu lên, hắn chỉ cảm thấy bây giờ tai hắn vẫn còn “ong ong ong”, trước mắt có rất nhiều ngôi sao đang nhảy múa.
“Toi rồi, Thư Hàng tiểu hữu bị chơi hỏng thật rồi.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ cảm thán.
Cũng đúng, chịu trực diện tiếng gầm thét của Tạo Hóa Pháp Vương, đại nạn không chết đã là may mắn lắm rồi.
“Tiền bối, ngươi đang nói gì thế?”
Tống Thư Hàng lắc lắc đầu, nói:
“Bây giờ tai của ta nghe không rõ lắm, đến cả phản ứng cũng bị chậm vài nhịp, cho dù có muốn đọc khẩu hỉnh thì não cũng không phản ứng kịp.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ vỗ vỗ đầu Tống Thư Hàng với đầy vẻ thương hại —— Tiểu hữu chịu khổ nhiều quá rồi.
“Không sao, đi với ta đi. Vừa hay có thể đưa ngươi đi thăm bạn bè của ngươi, thuận tiện ăn sáng luôn.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ cười nói.
Các “giáo viên” Cao Mỗ Mỗ, Thổ Ba, Gia Cát Trung Dương, chị em Lục Phỉ mới vừa thức dậy.
Sau khi rửa mặt xong, bọn họ đang chuẩn bị đi ăn sáng.
Ở trên đảo của thổ dân này, ngoài chuyện quần áo và chỗ ở không được như ý ra thì ăn uống lại rất tốt. Bữa nào cũng có cá có thịt, sơn hào hải vị, hơn nữa còn là đồ tự nhiên100%, không hề bị ô nhiễm.
Bữa sáng mỗi ngày đều là kiểu buffet, muốn ăn gì thì tự mình đi lấy. Bữa sáng kiểu Trung, bữa sáng kiểu Tây, muốn ăn kiểu nào thì có kiểu đó.
Trong lúc mấy người Cao Mỗ Mỗ, Thổ Ba đi vào trong nhà ăn để ăn sáng thì đột nhiên có một tiếng hát quái dị truyền đến từ phía xa.
Tiếng hát kia quả thật rất ma mị, rõ ràng cảm giác nó rất xa nhưng lúc truyền đển tai mọi người vẫn thì có thể nghe rõ từng từ một. Hơn nữa, dường như trong tiếng hát còn mang theo cả năng lực “vầng sáng não tàn”, nghe được một nửa, tất cả mọi người đều cảm thấy đầu óc mình sắp nứt hết cả ra, tư duy cũng bị chậm lại mấy nhịp.
Đây là dưới tình huống Thất Sinh Phù Phủ Chủ đã bố trí trận pháp phòng ngự khắp cả hòn đảo, làm yếu đi phần lớn sức tấn công của âm ba trong giọng ca của Tạo Hóa Pháp Vương rồi. Nếu không thì ma âm đập vào não có thể khiến cho tất cả mọi người trên đảo biến thành kẻ ngốc hết.
Sau khi tiếng hát chấm dứt, bọn người Thổ Ba, Cao Mỗ Mỗ vẫn còn cứng người đứng im ở chỗ cũ, cảm thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng, trong thời gian ngắn chính bọn họ cũng không biết bản thân muốn làm gì luôn.
Thật lâu lâu sau, Cao Mỗ Mỗ nói theo bản năng:
“Đây là tiếng hát của nữ yêu Siren trong thần thoại Hy Lạp sao?”
“Không, giọng hát vừa nãy là giọng nam mà. Nếu như là yêu quái Siren thì cũng phải là nam yêu mới đúng.”
Thổ Ba đáp.
Gia Cát Trung Dương cảm thán:
“Có thể hát như thế cũng cần phải có thiên phú cả đấy chứ không đùa đâu.”
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, thì có hai bóng người đến gần nhà ăn.
Một người là đảo chủ mặc áo khoác đen.
Còn một người khác là một thanh niên mặc áo cà sa, tóc dài ngang vai.
Đầu năm nay, hòa thượng cũng có thể để tóc dài à?


Ấy, đợi đã!
“Thư Hàng!”
Cao Mỗ Mỗ kinh ngạc kêu lên.
Người thanh niên tóc dài tới vai, mặt ngu si kia không phải chính là Tống Thư Hàng sao?
Tóc của Thư Hàng dài như vậy từ bao giờ thế? Lúc máy bay gặp nạn, tóc của Thư Hàng vẫn còn ngắn mà. Còn áo cà sa nó mặc trên người là sao đây?
Tống Thư Hàng ngơ ngác nhìn mấy người Cao Mỗ Mỗ, Thổ Ba. Qua hồi lâu mà gương mặt hắn vẫn chả có phản ứng gì.
Thổ Ba đi lên đón hắn, lo lắng hỏi thăm:
“Đảo chủ, Thư Hàng bị làm sao thế?”
“Haizzz, chuyện này nói ra thì dài lắm. Vừa nãy, mọi người đều nghe thấy tiếng hát kia chứ?”
Gương mặt Thất Sinh Phù Phủ Chủ trắng bệch, hỏi.
“Tiếng hát ma quái như của yêu quái Siren kia á?”
Thổ Ba trả lời theo bản năng.
“Siren, ha ha ha ha.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ cười ha ha, sau đó nói:
“Bọn ta đều gọi cái người vừa hát đó là ‘linh hồn ca vương’. Tuy rằng cách hơi xa nhưng chắc các ngươi cũng cảm nhận được lực sát thương đến từ giọng ca đó cả chứ? Sau đó… Tống Thư Hàng tiểu hữu ở gần nhất, bị giọng ca của ‘linh hồn ca vương’ dội thẳng vào tai. Bây giờ hắn vẫn đang ở trong trạng thái phản ứng chậm, qua nửa ngày nữa là hồi phục thôi ấy mà, chẳng sao cả đâu.”
Còn phải nửa ngày nữa mới hồi phục được á?
“A, là Thổ Ba với lão Cao đấy à.”
Sau hồi lâu, Tống Thư Hàng mới có phản ứng, trên mặt hắn là nụ cười gượng gạo —— Trạng thái bây giờ của hắn giống như lúc khống chế cơ thể của “Diệt Phượng Công Tử”vậy.
Hắn cảm thấy thân thể của hắn cũng có cảm giác như mạng bị lag vậy, lúc đó, thân thể của Diệt Phượng Công Tử bị đếm ngược ba giây, làm cho Tống Thư Hàng chịu đủ khổ sở. Mà bây giờ trạng thái thân thể của hắn còn tồi tệ hơn nữa, đếm ngược từ 3 đến 11 giây, thỉnh thoảng còn dài hơn.
“Vậy thì ta xin giao Tống Thư Hàng tiểu hữu lại cho các vị vậy. Ta còn chút việc phải làm, xin cáo từ trước. Chúng ta gặp lại vào buổi trưa nhé.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói.


Thổ ba, Cao Mỗ Mỗ đỡ Tống Thư Hàng ngồi xuống, Gia Cát Trung Dương, Gia Cát Nguyệt, còn có chị em Lục Phỉ đều tụ tập lại.
Cha con Joseph vẫn chưa ra đây, không biết dạo này Joseph bị làm sao, thời gian thức giấc ngày càng muộn…
Cao Mỗ Mỗ và bạn gái Nha Y cùng đi lấy bữa sáng cho Tống Thư Hàng.
Thổ Ba lo lắng hỏi:
“Thư Hàng, mấy ngày nay mày đi đâu thế? Sao không ở cùng với bọn tao?”
“Mày đừng nói chuyện nhanh như thế, nói chậm một chút. Bây giờ não và tai tao đều đang ‘ong ong ong’ hết cả lên, dỏng tai lên cố nghe bọn mày nói chuyện cũng khó lắm.”
Tống Thư Hàng cười khổ đáp:
“Tao khá may mắn, lúc máy bay gặp nạn, tuy rằng tao bị rơi xuống giữa biển, nhưng nhanh chóng được môt người bạn tìm thấy, là nhờ người bạn đó cứu tao lên. Sau đó, tao và người bạn đó về Hoa Hạ trước… Tiếp theo nữa, khi biết tin bọn mày đang ở trên hòn đảo này, tao và người bạn đó bèn cùng nhau đến hòn đảo nhỏ này tìm bọn mày.”
Bữa sáng không tệ chút nào, có trứng chiên, bánh crếp, sữa đậu nành, đều là mấy món mà Tống Thư Hàng thích cả. Hai tay Tống Thư Hàng run rẩy, cố gắng gắp bữa sáng đút vào miệng mình.
Cô bạn Lục Phỉ tò mò hỏi:
“Bạn học Thư Hàng, áo cà sa trên người cậu là sao thế?”
“A…
Sau một lúc lâu Tống Thư Hàng mới trả lời:
“Đây là quà mà một người bạn tặng cho mình đấy.”
Trong lúc ăn cơm, bọn người Thổ Ba và Cao Mỗ Mỗ ai cũng quan tâm hỏi một vài chuyện.
Sau khi nhìn thấy Tống Thư Hàng bình an vô sự, Thổ Ba và Cao Mỗ Mỗ mới thầm thở phào một hơi.


Tống Thư Hàng vừa tiếp tục ăn bữa sáng một cách vất vả, vừa nghe bọn Cao Mỗ Mỗ kể những chuyện thú vị khi dạy chữ cho mấy người thổ dân.
Đột nhiên, Tống Thư Hàng dừng một chút, hắn quay đầu lại, nhìn phía hai chiếc bàn ăn ở sau lưng hắn.
Ở đó, có một cô gái trông có vẻ cũng thuộc thành phần trí thức, cô ấy đang ngồi cùng bạn của mình, bắt đầu từ tốn dùng bữa sáng. Trên cổ cô ấy có đeo một viên trân châu to cỡ trứng chim bồ câu.
Tống Thư Hàng nhạy cảm cảm ứng được, ở bên trong viên trân châu to bằng quả trứng chim bồ câu kia tản ra một cỗ linh lực, nhưng nó khác với linh lực thuần tịnh ở trong “linh thạch”, trong cỗ linh lực này hình như còn nhiễm khí tức của loài thú.
Có lẽ là nhạy bén cảm giác được ánh mắt của Tống Thư Hàng, cho nên cô gái trông có vẻ trí thức kia ngẩng đầu lên, nhìn lại Tống Thư Hàng.
Khi nhìn đến bộ dáng của Tống Thư Hàng, cô gái trông có vẻ trí thức kia lập tức mỉm cười một cái —— Một cảm giác này thật quái lạ, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô gặp Tống Thư Hàng, nhưng trong tim cô lại có một cảm giác kì lạ nói rằng “đây là một chàng trai đáng tin cậy”. Cho dù ánh mắt đối phương nhìn chằm chằm vào cô rất thất lễ, nhưng trong lòng cô lại không hề thấy phản cảm chút nào.
Cảm giác chàng trai trước mắt này giống như đã từng cứu mạng cô vậy. Vô cùng đáng tin cậy.
Tống Thư Hàng ngượng ngùng cười lại một cái.
“Cậu đang nhìn cái này sao?”
Cô gái trông có vẻ trí thức kia tự kéo hạt trân châu trên cổ mình ra, lên tiếng hỏi. Cô nhạy cảm cảm giác được, thứ mà Tống Thư Hàng đang nhìn chính là viên trân châu trên cổ của cô.
“Đúng vậy, tôi có cảm giác viên trân châu này hơi kỳ lạ.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói —— Rõ ràng không phải là linh thạch nhưng lại chứa đựng linh lực, còn có khí tức của loài thú nữa. Cũng không biết nó là thứ gì đây?
Nhưng chỉ cần ẩn chứa linh lực thì chắc là bảo bối rồi nhỉ?
Chỉ có điều vì sao Thất Sinh Phù tiền bối lại không hề chú ý đến viên minh châu trên cổ cô ấy?
Thất Sinh Phù tiền bối đã tiếp xúc với các “thầy cô giáo” này lâu rồi, không thể nào không chú ý đến viên minh châu này được đúng không?
Hoặc là, đối với tu sĩ có đẳng cấp như Thất Sinh Phù tiền bối, vật có linh lực cấp bậc này hoàn toàn không đáng để phí tâm đi thu thập chăng?
Ừm… mặc kệ tại sao Thất Sinh Phù tiền bối lại bỏ qua viên minh châu này, bây giờ cơ thể của Tống Thư Hàng có một cảm giác rất kì lạ —— Hắn cần có viên minh châu có chứa “khí tức loài thú” này.
Hắn có trực giác mãnh liệt rằng thứ này có thể giúp ích cho việc tu luyện của hắn!
“Tôi cũng không biết thứ này ở đâu ra nữa, rõ ràng trước khi máy bay gặp nạn trên người tôi không hề có nó, nhưng lúc tôi tỉnh lại ở trên đảo thì đã phát hiện viên trân châu này ở trong túi rồi.”
Cô gái trông có vẻ trí thức kia trả lời.
Sau đó cô ấy nghĩ ngợi rồi tháo viên trân châu trên cổ xuống, làm một hành động ngoài dự đoán của Tống Thư Hàng —— Cô ấy ném viên minh châu đó về phía Tống Thư Hàng.
“Tặng cậu đấy.”
Cô ấy nói.
Tống Thư Hàng luống cuống tay chân tiếp lấy viên minh châu.
“Hì hì.”
Cô gái trông có vẻ trí thức nọ cười rộ lên.
“Hì hì, Nhạc Nhi nhìn trúng anh chàng đó rồi à?”
Cô tiếp viên hàng không đẫy đà nhưng rất xinh đẹp ngồi bên cạnh người cô gái trông có vẻ trí thức kia lên tiếng trêu.
“Không phải đâu.”
Cô gái trông có vẻ trí thức kia tển là Nhạc Nhi trợn mắt lên.
Chỉ là cảm thấy… hình như mình nợ cậu ta một ân tình, nên bất giác mới muốn trả món nợ ân tình đó lại cho cậu ta theo bản năng mà thôi..
Tống Thư Hàng ngượng ngùng cầm lấy viên trân châu, sau hồi lâu, hắn mới vò vò đầu, nói:
“Cảm ơn cô nhé, quả thật tôi rất thích viên trân châu này. Nhưng mà, viên trân châu này rất quý, tôi không thể cầm không như thế được. Hay là... tôi dùng tiền mua lại viên trân châu này được không?”
Kiểu xưng hô cô nương này… khiến cô gái trông có vẻ trí thức kia cảm thấy nó cứ là lạ làm sao ấy.
Cô cười nói:
“Không cần đâu, chỉ là một viên trân châu mà chính bản thân tôi cũng không biết nguồn gốc thôi mà, tặng cho cậu đấy.
“Nhưng mà, nó rất quý đấy. Tuy rằng tôi không nhận ra nó là thứ gì nhưng tôi dám đảm bảo, giá trị của nó cao hơn so với tưởng tượng của cô nhiều.”
Tống Thư Hàng cầm lấy viên trân châu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Ha ha ~~”
Nhìn gương mặt nghiêm túc của Tống Thư Hàng, Nhạc Nhi cảm thấy rất thú vị, cô cười nói:
“Vậy cũng được, tùy cậu đấy.”
Nhìn bộ dạng kia của cậu ta, nếu như cô không đồng ý, nói không chừng chàng trai trước mặt này sẽ mang trả viên trân châu lại cũng nên?
Sau khi Tống Thư Hàng nghĩ kĩ thì giơ tay vói vào trong ngực áo —— mượn động tác này, lấy ra một cọc tiền từ trong túi thu nhỏ một tấc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận