Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 526: Có muốn ký kết khế ước với ta, trở thành...

Chương 526: Có muốn ký kết khế ước với ta, trở thành...
Sở Sở tiến vào lối đi thứ năm, trên đường đi cô vẫn luôn duy trì cảnh giác.
Không biết tự lúc nào, bên trong con đường thứ năm này đột nhiên có sương mù bốc ra, chẳng hề chứa bất kỳ linh lực nào, cũng không mang theo độc tố gì cả.
Nhưng sương càng bình thường thì càng phải chú ý hơn mới được, bản thân chuyện sương mù bình thường xuất hiện ở trong Lục Tu Tôn Giả chi mộ đã là chuyện rất đỗi quỷ dị rồi.
Sương mù dày đặc như vậy, là thể chất thuộc tính thủy. Hơn nữa xem ra, còn là thuộc tính thủy đơn thuần rất khó gặp. Một con mắt do ngọc thạch biến thành lặng lẽ đi theo sau lưng Sở Sở, giữ nguyên khoảng cách nhất định, không khiến cho cô phát hiện ra.
Đó là con mắt của Tứ Tu tách rời ra.
Sở Sở tiếp tục bước về phía trước thêm một đoạn đường, sau đó lối đi thứ năm đột nhiên xảy ra biến hóa.
Bốn đạo thân ảnh tản ra yêu khí chặn ở trước mặt của Sở Sở, bốn đạo thân ảnh này có hình dạng nửa người nửa thú, thực lực nằm khoản nằm ở cảnh giới chừng khí hải đan điền nhị phẩm, so với Sở Sở bây giờ thì thấp hơn hai tiểu cảnh giới.
Sở Sở đưa tay đặt lên đoản kiếm ở trên đùi, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào bốn con yêu loại nửa người nửa thú ở trước mặt.
“Grào!”
Đám yêu loại nửa người nửa thú kia gào lên hung tợn, sau đó xông lên, trong mắt chúng nó hằn đầy tơ máu, không có lý trí, cứ như một bầy dã thú.
Sở Sở hít sâu vào một hơi, đoản kiếm rời vỏ, đồng thời cô lẩm bẩm bằng thanh âm chỉ có mỗi bản thân nghe thấy:
“Đời này của ta, chỉ đúc một kiếm.”
Lời vừa dứt thì đoản kiếm trong tay của cô phát ra tiếng kêu ong ong.
Đoản kiếm chém ra, thi triển kiếm quyết thần bí nọ.
Một kiếm chém ra, chứa đựng bảy mươi hai loại biến ảo khác nhau, khiến cho kẻ thù khó lòng đề phòng được.
Bốn con bán thú nhân không có lý trí kia căn bản không thể nào ngăn cản nổi kiếm pháp cỡ này.
Chỉ một chiêu thôi. Trong mắt chúng nó ánh lên đầy kiếm quang, kiếm quang trực tiếp cắm vào trong não của chúng, cắt đứt toàn bộ sinh cơ.
“Ô ô!”
Đám yêu loại nửa người nửa thú đó phát ra tiếng rên rỉ, sau một khắc, thân thể của chúng nó đột nhiên tan biến, hóa thành sương mù, tan vào trong lớp sương dày đặt ở xung quanh.
Sở Sở cầm chặt đoản kiếm giữ nguyên cảnh giác.
Hồi lâu, sau khi xác định không còn yêu loại nào khác đang ẩn nấp thì Sở Sở mới thu hồi đoản kiếm lại.
Lúc này, cô cảm giác lồng ngực của mình ẩn ẩn truyền tới cảm giác đau đớn, mặc dù sau khi bôi xong hai loại dược cao của Dược Sư đưa cho, thương thế của cô đã gần khỏi hẳn. Nhưng vẫn còn lưu lại chút di chứng sau khi bị tên Kình Bát kia siết gãy xương cốt, mỗi lần cử động mạnh thì Sở Sở vẫn sẽ cảm giác lồng ngực của mình hơi nhói đau.
Sau khi thu hồi đoản kiếm, Sở Sở tiếp tục đi tới trước.
Sương mù ngày càng dày hơn, lần này, ở trong màn sương lại có thêm một phần năng lượng kỳ lạ khó tả.
Sở Sở ngưng tụ chân khí tập trung vào hai mắt rồi mà chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách trong phạm vi chừng mười thước mà thôi.
Cô lại càng cẩn thận hơn trong mỗi bước đi.
Sau khi đi thêm chừng 50m, phía trước lại xuất hiện bán thú nhân cản đường, lần này số lượng biến thành mười con, cảnh giới cũng vào tầm nhị phẩm như cũ, vừa xuất hiện đã gầm lên rồi nhào về phía Sở Sở.
Sở Sở bình tĩnh ra tay, thi triển kiếm quyết thần bí nọ, xử lý mười con bán thú nhân này.
Sau đó... Cô lại đi thêm chừng 650m, phía trước lại xuất hiện thêm một đống bán thú nhân cản đường.
Sở Sở lại ra tay thêm lần nữa, dễ dàng xử lý toàn bộ đám bán thú nhân nọ.
Tình cảnh này lặp lại chừng mười lần.
Sở Sở đã giết mười đợt bán thú nhân. Đợt sau số lượng lại nhiều hơn đợt trước.
“Sẽ không phải là cứ lặp lại mãi như vậy đấy chứ.”
Sở Sở nghĩ thầm.
Trong lúc cô đang nghĩ thế thì đột nhiên trước mắt sáng rỡ lên.
Ngay sau đó, cô đã rời khỏi lối đi tràn ngập sương mù nọ.
Sau đó xuất hiện trước một ngôi mộ.
Một ngôi mộ bằng đá rất đơn sơ, không hề được trang trí hoa lệ gì. Thoạt nhìn là một ngôi mộ do vị tu sĩ cường đại nào đó dùng pháp lực trực tiếp móc rỗng một khối đá lớn mà thành.
Ở giữa ngôi mộ có đặt một quan tài được đúc từ vàng ròng.
“Thế này là xem như đã đến nơi sâu nhất trong Lục Tu Tôn Giả chi mộ ư?”
Sở Sở lẩm bẩm, đơn giản như thế thôi sao?
Sau khi suy tư một lát, Sở Sở bước một bước lên ngôi mộ nọ.
Lúc này, cô cảm giác thân thể của mình chợt nhẹ bẫng đi.
Đồng thời, chân khí trong đan điền của cô cũng được tăng vọt.
Cô vốn đang ở cảnh giới Long Trảo đan điền thứ ba của nhị phẩm, nay lại được tăng vọt lên một tiểu cảnh giới, chân khí tăng vọt trong cơ thể xông thẳng lên mở luôn đan điền thứ tư trong cơ thể là Long Khu đan điền!
So với ba đan điền trước. Gian khổ tích góp những bốn năm năm mới có thể đột phá được, cái cảnh giới đan điền thứ tư này tăng lên quả thực sung sướng và nhẹ nhàng khiến cho Sở Sở cô nương muốn khóc ròng.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng việc tăng lên một tiểu cảnh giới lại nhẹ nhàng như thế.
Chuyến thám hiểm cổ mộ sung sướng như thế này, dù tham gia bao nhiêu lần cô cũng đồng ý!
Trong lúc Sở Sở đang đắm chìm trong quá trình thăng cấp đầy hạnh phúc kia thì cái quan tài bằng vàng nọ lại xảy ra biến hóa.
Quan tài bằng vàng kia mở ra.
Có một bóng người bị quấn kín mít thành xác ướp bò ra khỏi quan tài. Lơ lửng giữa không trung, sau đó bay đến trước mặt Sở Sở.
Phản ứng đầu tiên của Sở Sở chính là giơ tay túm lấy đoản kiếm. Thế nhưng... Cô đột nhiên phát hiện thân thể của mình không thể cử động được, ngay cả một ngón tay cũng không thể nào cục cựa được.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cái xác ướp trong quan tài bằng vàng nọ bay tới trước mặt cô, thân ảnh kia vươn tay ra, vạch mắt của Sở Sở ra để xem tròng mắt của cô, sau đó lại nhéo mũi cô, còn banh miệng cô ra để xem cả lưỡi nữa.
Cái khỉ gì đây?
Gớm quá đi mất !
Thân ảnh kia xem tròng mắt, mũi, miệng, lưỡi, lỗ tai của Sở Sở xong thì lại cầm tay của Sở Sở lên, xem kỹ lòng bàn tay của cô.
Sau khi xem xong, thân ảnh kia lại ném Sở Sở lăn quay ra đất, sau đó cởi giày của cô ra, kéo đôi tất quẳng đi. Sau đó nó nắm bàn chân của cô lên để nhìn cả vân chân.
Sở Sở cảm giác xấu hổ muốn chết.
Sau khi xem chân của Sở Sở xong, đạo thân ảnh đó lại lui về bên cạnh cỗ quan tài màu vàng, lấy một cái mai rùa ra khỏi quan tài, nhét ba đồng xu vào trong.
Sau khi dừng lại một lát, hình như do đạo thân ảnh kia cảm giác số lượng đồng xu không đủ, nên lại nhét thêm năm đồng vào, cho đủ con số 8 may mắn.
Sở Sở thầm nghĩ:
“Ơ hay người này định xem bói sao?”
Đúng là đang xem bói.
Chỉ thấy thân ảnh của xác ướp nọ co tay búng một cái, bắn rất nhiều phù văn vào trong cái mai rùa nọ, trong đó bao gồm cả tướng mặt, chỉ tay chỉ chân của Sở Sở vào cùng luôn.
Đầy đủ thông tin về Sở Sở.
Sau khi bắn vào xong thì mai rùa sáng lên, nó bay đến giữa không trung rồi xoay tròn.
Sau khi xoay đủ tám vòng, mai rùa bắn tám đồng tiền kia ra như tiên nữ rắc hoa.
Đồng tiền xếp thành một vòng tròn trên mặt đất.
Thân ảnh kia nhìn tám đồng tiền trên mặt đất rồi suy tư một lúc.
Lát sau, thân ảnh kia lại bay tới trước mặt Sở Sở lần nữa, trịnh trọng nói:
“Tiểu cô nương, ta thấy cô cốt cách kinh kỳ, hơn nữa đôi chân cũng rất đẹp. Có muốn cân nhắc chuyện ký kết khế ước với ta, trở thành...”
...
Bên khác.
Trong lối đi thứ nhất.
Lý m Trúc ngáp dài đi tới trước, đi hoài đi mãi, trong lối đi bắt đầu có tuyết rơi.
Cư nhiên lại có tuyết rơi, đây là thuộc tính băng biến dị từ thuộc tính thủy hệ đây mà, là một loại thuộc tính cực kỳ hiếm có. Chỉ là trạng thái của tiểu cô nương này không được tốt lắm.
Một tròng mắt của Tứ Tu bay lơ lửng sau lưng của Lý m Trúc, quan sát hành động của cô.
Cũng giống như Sở Sở, Lý m Trúc cũng tiếp tục đi tới trong trận tuyết này.
Đi được một lúc, Lý m Trúc đột nhiên ngồi xổm xuống.
Cô co người lại thành một cục, kéo chặt quần áo trên người, không động đậy tí nào.
Chính là hàn khí trong cơ thể phát tác, nên cô lại tiến vào trạng thái ngủ đông.
Tròng mắt của Tứ Tu:
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận