Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 540: Bích Thủy Các

Chương 540: Bích Thủy Các
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Cao Mỗ Mỗ, Tống Thư Hàng lại mở đến tài khoản của Ngư Kiều Kiều, hắn muốn xác nhận với Ngư Kiều Kiều xem tác giả mà cô ấy muốn bắt trông như thế nào, sống ở đâu, là nam hay nữ.
Tuy rằng Cao Mỗ Mỗ nói mình không phải là tác giả, lại còn gửi một bức ảnh của cô bạn Ngư Kiều Kiều xinh đẹp trên mạng cho hắn… Nhưng xuất phát từ tính cẩn thận, Tống Thư Hàng vẫn muốn xác nhận lại với Ngư Kiều Kiều để đề phòng.
Nhưng lúc Tống Thư Hàng muốn ấn vào nick của Ngư Kiều Kiều thì đột nhiên phía trên cùng giao diện phần mềm chat trên điện thoại của hắn xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ —— “Khoảng cách xa nhất trên thế giới này chính là không có mạng, xin bạn vui lòng kiểm tra lại kết nối mạng. [đính kèm meme mặt cười]”
“Cái gì, mất mạng rồi á?”
Tống Thư Hàng quay về giao diện chính của điện thoại liền nhìn thấy điện thoại của mình không có tín hiệu nữa rồi.
Vốn điện thoại ở trong vũ trụ mà vẫn còn tín hiệu là một việc rất phi khoa học.
Nhưng chiếc điện thoại này là phiên bản đã được Bạch tiền bối cải tiến… Cho dù đột nhiên nó biến thành một thanh kiếm quang của Jedi (Star Wars) thì Tống Thư Hàng cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Không có tín hiệu rồi, có vẻ như là cách trái đất xa quá, đến cả điện thoại được Bạch tiền bối cải tiến cũng không bắt được tín hiệu nữa rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn đành phải cất điện thoại đi, chỉ đành đợi đến ngày nào đó, hắn bay về trí trái đất rồi lại xác nhận lại vấn đề này với Ngư Kiều Kiều vậy.
Chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?


Tống Thư Hàng tiếp tục trôi nổi trong vũ trụ.
Trong khoang vũ trụ bên cạnh hắn, Sở Sở đang ôm lấy Lý m Trúc, toàn thân Lý m Trúc đang run nhẹ.
Hàn khí trên người Lý m Trúc ngày càng nghiêm trọng, gần đến lúc phát tác lần nữa rồi. Loại hàn khí này, đến tu sĩ ngũ phẩm như lão tổ Sở gia cũng bị nó làm bị thương, đừng nói đến Chân Sư nhị phẩm như Sở Sở.
“Còn chịu đựng được nữa không?”
Tống Thư Hàng sử dụng truyền âm nhập mật để hỏi.
Sở Sở gật đầu nhưng lại không trả lời.
Hiện chân khí trong toàn thân cô đều đang dùng để chống đỡ với hàn khí mà Lý m Trúc truyền sang, căn bản không cách nào phân tâm sử dụng truyền âm nhập mật để nói chuyện với Tống Thư Hàng được.
Tống Thư Hàng thở dài, xem tình trạng này thì vẫn nên tìm nơi nào đó để nghỉ chân trước đã.
Đúng lúc hắn đang nghĩ như thế thì chợt thấy trên thiên thạch cách đó gần nhìn mét có một tòa nhà giống như cung điện. Trên tòa nhà đó còn có trận pháp bảo vệ, chỉ có tu sĩ mới có thể nhìn thấy nó mà thôi.
Sau khi suy nghĩ… Tống Thư Hàng quyết đoán kích hoạt trận phá trên quần áo vũ trụ, đẩy cơ thể của mình tránh khỏi tòa cung điện đó!
Trên thiên thạch vũ trụ có một tòa cung điện quái dị như thế, nhìn thấy nó liền có cảm giác như xin hãy đến đây vậy.
Giữa vũ trụ, trong hoàn cảnh không biết là địch hay là bạn thì hắn tuyệt đối sẽ không mạo muội xông lên.
Cho nên, vẫn nên tránh ra xa, quan sát tình huống đã rồi tính sau.
Đúng lúc Tống Thư Hàng đang nghĩ như thế thì cửa lớn của tòa nhà giống như cung điện kia đột nhiên mở ra.
Có Kim Đồng Ngọc Nữ môi hồng răng trắng bước từ bên trong ra, bọn họ đứng bên cạnh cửa lớn, liếc một cái liền nhìn thấy Tống Thư Hàng.
Kim Đồng Ngọc Nữ rất lịch sự vái một cái từ xa về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng suy nghĩ rồi cách một lớp áo vũ trụ dày cộm, đáp lễ lại với Kim Đồng Ngọc Nữ.
Kim Đồng Ngọc Nữ đồng thời nở nụ cười vui vẻ, cách một khoảng xa như thế nhưng gương mặt khi cười của bọn họ vẫn rất rõ ràng.
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng cảm thấy cơ thể của mình như bị một lực hút lớn hút lại, bay thẳng về phía toàn cung điện kia.
Hắn căn bản không thể dừng lại được!
“Tiêu rồi, chỉ hành lễ một cái là trúng chiêu sao?”
Chẳng lẽ giống như Tử Kim Hồ Lô, chỉ cần gọi: Con khỉ kia, ta gọi ngươi một tiếng ngươi có dám thưa không? Nếu như thưa thì sẽ bị hút vào bên trong.
Chẳng lẽ mình đáp lễ là động đến cơ quan, chỉ cần đáp lễ là sẽ khởi động chức năng hút của cung điện, hút mình qua bên đó sao?
Bất luận thế nào, nếu như đã bị hút qua rồi thì cứ qua đó xem sao, chuẩn bị tốt công tác phòng bị cái đã.
Đối phương có thủ đoạn như thế, một tu sĩ nhị phẩm như Tống Thư Hàng hoàn toàn không có sức phản kháng. Nếu đã chạy không thoát thì đành phải đối mặt vậy.
Trong lúc đang suy tư, Tống Thư Hàng đột nhiên phát hiện mi mắt của mình bắt đầu nặng trĩu.
Thứ tư, ngày 31 tháng 7, đạo hiệu của hôm nay là Mộc Đạo Nhân. Vì đang ở trong vũ trụ nên không biết thời tiết của trái đất.
Hôm qua, sau khi Tống Thư Hàng đáp lễ từ xa với Kim Đồng Ngọc Nữ thì lập tức bị cánh cửa của cung điện hút vào trong. Lúc đó, hắn đã chuẩn bị phòng ngự xong xuôi để tùy cơ ứng biến.
Nhưng đột nhiên cảm giác buồn ngủ dâng lên khiến hắn lập tức bị hôn mê.
Chỉ chớp mắt đã sang ngày hôm sau rồi.
Ngày cuối cùng của tháng bảy, ngày 31.
Khi Tống Thư Hàng mở mắt ra, hắn chợt phát hiện mình đang nằm trên một chiếc cầu vòm vô cùng to lớn.
Ở mỗi đầu của cầu vòm lại có hai cột đèn, bên trong có ánh sáng trắng chiếu sáng cả cây cầu, hiện giờ hắn đang ở chính giữa cây cầu.
“Đây là nơi nào?”
Tống Thư Hàng nhìn quanh bốn phía, cây cầu vòm này to như cây cầu lớn bắc qua biển ở hiện đại vậy, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng cột đèn ở đầu cầu mà thôi.
Hắn lại nhìn xuống người mình, trên người hắn vẫn mặc quần áo vũ trụ dày cộm. Trong khoang vũ trụ bên cạnh, Sở Sở và Lý m Trúc vẫn đang trong trạng thái ngủ say.
Tất cả vật phẩm trên người đều còn cả, không hề mất mát tí nào. Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra xem giờ, vậy mà đã một ngày trôi qua rồi. Hơn nữa ở đây không có tín hiệu, không thể liên lạc được với bên ngoài.
Hắn lại quay đầu nhìn xung quanh nhưng lại không thấy bóng dáng của đôi Kim Đồng Ngọc Nữ hôm qua đâu cả.
“Nhìn nơi này có vẻ như không phải ở trong vũ trụ.”
Tống Thư Hàng nghĩ bụng.
Phía dưới cây cầu là biển mây mênh mông vô bờ, sâu không lường được. Lúc ngẩng đầu nhìn lên thì có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, mây lành giăng kín, nhưng lại lộ ra chút tối tăm.
Sau khi hắn thử bỏ mũ vũ trụ ra thì lại phát hiện xung quanh tràn ngập không khí, hơn nữa không khí còn trong lành hơn ở trái đất, khi hắn hít vào một hơi thì cảm thấy có một loại linh lực tinh khiết bị hút vào trong cơ thế hắn cùng với không khí, khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần đều sảng khoái.
Linh lực có độ tinh thuần cao như thế, chẳng lẽ, cánh cửa của cung điện hôm qua là lối vào của một động thiên ư?
“Có ai không? Có ai ở đây không?”
Tống Thư Hàng lên tiếng gọi.
Nhưng bốn phía xung quanh không có bất cứ phản ứng nào cả.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát bèn vác khoang vũ trụ lên, đi về phía đầu cầu.
Bởi vì hắn đang ở chính giữa cây cầu nên hắn bèn chọn bừa một hướng…
Đi chừng năm nghìn mét, Tống Thư Hàng cuối cùng cũng đến được đầu cầu.
Xuất hiện trước mặt hắn là một lầu các có phong cách Hoa Hạ cổ đại với kết cấu hai tầng.
Tòa lầu các này ngăn ở con đường phải đi qua ở đầu cầu, giống như một cửa thành ngăn cản đường đi của Tống Thư Hàng.
Trên lầu các treo một tấm biển, bên trên đề ba chữ Bích Thủy Các.
“Bích Thủy Các, nghe có vẻ giống tên gọi của một môn phái nhỉ?”
Tống Thư Hàng đi tới trước cửa của lầu các, vươn tay lên gõ cửa.
Kẹt ~~
Cánh cửa to lớn mở ra, đôi Kim Đồng Ngọc Nữ hôm qua lại xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng.
Ngọc Nữ chớp chớp mắt:
“Tu sĩ đường xa tới đây, hoan nghênh ngươi ghé thăm.”
Kim Đồng cười hì hì:
“Ta biết đạo hữu có duyên với chúng ta mà. Ngươi nhất định sẽ chọn hướng đi vào Bích Thủy Các.”
Cây cầu này là một khảo nghiệm duyên phận. Trong hai đầu cầu thì một đầu dẫn đến Bích Thủy Các, đầu còn lại thông thẳng đến lối ra.
Chương 541 Ngươi cũng muốn tới để cười nhạo ta sao?
Có duyên?
Lúc nghe thấy hai từ này, Tống Thư Hàng lập tức không sao nuốt trôi được mấy lời khinh bỉ trong cổ họng —— Ta chỉ là người qua đường đáng thương tình cờ đi ngang qua, bị cung điện của các ngươi cưỡng ép hấp thu vô mà thôi! Có duyên khỉ gì với các ngươi đâu chứ?
Cái này giống như là ngươi đứng ở trước cửa nhà, lúc thấy một cô nàng xinh đẹp hay một anh chàng đẹp trai đi qua, đánh cô ta /anh ta một gậy cho ngất xỉu ngã lăn quay ra đất rồi kéo cô ta /anh ta về nhà mình vậy.
Đúng rồi, còn phải chuẩn bị hai cánh cửa, một cửa là để rời đi, còn một cửa là để bước vào phòng ngủ.
Nếu như cô ta /anh ta lỡ bước vào cửa phòng ngủ… Ôi, cô nàng xinh đẹp / anh chàng đẹp trai à, hai chúng ta đúng là có duyên mà! Chi bằng chúng ta làm một phát nhỉ?
Có duyên cái con khỉ!
Nhưng, Tống Thư Hàng còn chưa nói ra khỏi miệng, thì Kim Đồng Ngọc Nữ giống như có độc tâm thuật vậy, hiểu được những lời trong lòng hắn.
“Không phải là ngẫu nhiên mà đạo hữu bay tới cửa Bích Thủy các của bọn ta đâu… Đạo hữu rõ ràng là bị người khác đưa đến chỗ bọn ta mà.”
Kim Đồng lên tiếng nói.
Ngọc Nữ che miệng, khẽ cười:
“Bọn ta chỉ là đề phòng ngươi đâm vào cửa ngoài của Bích Thủy Các, mà trên cửa chính có đinh đồng, đâm vào thì sẽ đau lắm. Cho nên, bọn ta mới dẫn ngươi đến chỗ cầu hình vòm trong Bích Thủy Các.”
Kim Đồng tiếp lời:
“Cho nên, lựa chọn của ngươi chính là đại diện cho duyên phận của ngươi với Bích Thủy các của chúng ta.”
Độc tâm thuật?
Tống Thư Hàng ngay lập tức khống chế nét mặt của mình, không suy nghĩ lung tung nữa.
Mặt khác… Nếu không phải là hắn trôi dạt tự do đến vị trí của Bích Thủy Các, mà là bị người ta đưa đến, vậy thì ai là người đã đưa hắn tới đây?
Lẽ nào là Thất Tu Tôn Giả sao?
Hắn bị Thất Tu Tôn Giả nhét vào trong nòng pháo của thuyền tiên, rồi bắn hắn đi… Là Thất Tu Tôn Giả cố ý đưa hắn đến chỗ Bích Thủy các hay sao?
“Xem ra, đạo hữu đã đoán ra là ai đưa ngươi đến đây rồi.”
Kim Đồng mỉm cười nói.
Tống Thư Hàng khẽ cười, không nói gì.
Đây là lời nói từ một phía. Trước khi chưa làm rõ được mối quan hệ thật sự giữa mình và đối phương thì không thể tin hoàn toàn vào lời nói từ một phía, cùng lắm cũng chỉ tin một phân mà thôi.
Ngọc Nữ lại nói tiếp:
“Như vậy, vị đạo hữu có duyên này, ngươi có muốn gia nhập Bích Thủy các chúng ta, trở thành đệ tử của Bích Thủy các bọn ta hay không?”
“Bích Thủy các bọn ta đã mấy trăm năm nay chưa thu nhận đệ tử mới rồi đấy.”
Kim Đồng nói.
Trở thành đệ tử của Bích Thủy các á?
“Ta thật sự phù hợp sao?”
Tống Thư Hàng chui ra từ trong bộ trang phục du hành vũ trụ cồng kềnh, cười nói:
“Ta đã bỏ lỡ mất độ tuổi tốt nhất để tu luyện của tu sĩ, trong cơ thể cũng không còn sót lại chút tiên thiên chân khí nào. Hơn nữa, tư chất tu luyện của ta cũng chỉ có thể xem như bình thường thôi.”
Có thể tấn thăng nhị phẩm nhanh như vậy, đều dựa vào sự chiếu cố của các tiền bối trong nhóm và vận khí của Bạch Tôn Giả giúp cho.
“Chúng không phải là những điểm mà Bích Thủy các bọn ta để ý tới lúc thu nhận đệ tử.”
Kim Đồng vẫn giữ nụ cười kia.
Ngọc Nữ nói:
“Đối với bọn ta mà nói, tư chất hay độ tuổi đều không là gì cả. Chỉ cần ngươi nguyện ý ở lại Bích Thủy Các, bọn ta có đầy đủ tài nguyên cung cấp cho ngươi dùng để tu luyện.”
Ở lại Bích Thủy Các… Cũng đúng, các môn phái lớn đều có yêu cầu đối với đệ tử chính thức của họ. Trước khi các đệ tử chưa đạt tới cảnh giới nhất định, có năng lực tự bảo vệ bản thân thì sẽ không để đám đệ tử rời khỏi tông môn một cách dễ dàng.
Đương nhiên, đệ tử ngoại môn thì sẽ không như vậy rồi. Đệ tử ngoại môn chỉ có thể tính là đệ tử dự bị mà thôi.
“Cảm ơn ý tốt của hai vị.”
Tống Thư Hàng khẽ lắc đầu, vấn đề trở thành đệ tử tông môn hay là tán tu này, lúc bước vào nhóm Cửu Châu số 1 không bao lâu thì hắn đã có quyết định rồi.
Tạm thời hắn không muốn chịu sự ràng buộc của môn phái, tán tu là lựa chọn tốt nhất cho hắn bây giờ —— Hơn nữa, tính ỷ lại của Tống Thư Hàng về môn phái cũng không mạnh.
Có nhóm Cửu Châu số 1 ở đây, chỉ cần chịu cố gắng, đủ cần cù, thứ mà Tống Thư Hàng có thể nhận được bảo đảm không hề thua kém đệ tử của các tông môn lớn.
“Đạo hữu đừng vội từ chối như thế, ít nhất cũng vào xem trước xem Bích Thủy các chúng ta thế nào đã chứ?”
Kim Đồng cười ha hả.
Sau đó, hắn và Ngọc Nữ đứng ở hai bên lầu các, làm động tác Mời vào.


Một bước là thiên đường. Đây chính là đánh giá của Tống Thư Hàng khi trông thấy Bích Thủy các thật sự.
Sau khi xuyên qua lầu các này, thứ mà Tống Thư Hàng trông thấy là một tiên giới thực sự.
Chim kêu hoa nở, ngọc thạch trải thành một con đường lớn, có thể thấy dược liệu trân quý ở khắp nơi, trong dòng chảy của nước cũng tản ra linh lực nồng đậm.
Thậm chí, cả trong không khí của Bích Thủy các cũng ngập tràn linh lực.
Linh lực thật sự quá dồi dào rồi, ở trong Bích Thủy Các, cho dù không tận lực tu luyện, chỉ cần hít thở, thì thậm chí cũng hiệu quả hơn là vất vả đả tọa tu luyện ở bên ngoài.
Kim Đồng Ngọc Nữ dẫn đường cho Tống Thư Hàng, đi thẳng về phía tòa lầu các cao ở nơi sâu nhất của Bích Thủy các —— Đó chính là nơi Sở Tiên Tử - chủ nhân của Bích Thủy các ở.
Trên đường đi, đệ tử của Bích Thủy các đều nhiệt tình chào hỏi Kim Đồng Ngọc Nữ. Kiểu không khí thế này quả thực giống như người một nhà vậy, vô cùng hòa thuận và thân thiết.
Ở đây, giữa người với người hoàn toàn không có bất kỳ mâu thuẫn cá nhân gì. Kiểu hòa thuận thân thiết như thế này đều xuất phát từ chính lòng thành tâm của mỗi đệ tử Bích Thủy Các.
Nơi đây là khắc họa chân thực nhất của tiên giới, thiên đường hay là thế giới cực lạc ở trong truyền thuyết các tông giáo.
Nhưng trong lòng Tống Thư Hàng, lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Rõ ràng hắn có thể cảm ứng được sự thân thiết vui vẻ hết sức chân thành từ trên người mỗi đệ tử của Bích Thủy Các, nhưng… hắn lại có một cảm giác hơi không chân thực.
Không phải là sự thân thiết vui vẻ của các đệ tử Bích Thủy các có vấn đề —— mà là hắn ẩn ẩn cảm thấy dường như cả sự tồn tại của Bích Thủy các cũng có trạng thái dị thường khó nói nên lời.


“Phía trước chính là Vân Trung các mà các chủ ở, các chủ đang ở bên trong chờ đạo hữu.”
Sau khi Kim Đồng Ngọc Nữ dẫn Tống Thư Hàng đến dưới chân tòa tháp cao thì dừng bước lại.
Mà lúc này, Sở Sở ở trong khoang vũ trụ đã tỉnh lại.
Tống Thư Hàng mở khoang vũ trụ ra, đón lấy Lý m Trúc từ trong tay Sở Sở.
Tống Thư Hàng dò hỏi:
“Ta có thể mang bọn họ cùng vào gặp các chủ tiền bối không?”
“Tất nhiên là không thành vấn đề, các chủ đang đợi đạo hữu cùng hai vị tiên tử đây.”
Kim Đồng Ngọc Nữ cười nói.
Sau đó, Kim Đồng mở cửa của tòa lầu các cao cao kia.
Tống Thư Hàng bế Lý m Trúc rồi cùng với Sở Sở bước vào bên trong.


Men theo cầu thang xoắn ốc đi lên, cuối cùng, đẩy mở cánh cửa ở tít phía trên đỉnh.
Ba người tiến vào một gian phòng toàn là sương mù.
Gian phòng không lớn, thứ đầu tiên đập vào mắt là một cái ghế nằm làm bằng gỗ.
Còn có một cái lò đan kim loại, đang phát ra đan khí. Chính là những thứ giống như đan khí này, hóa thành sương mù, bao phủ cả gian phòng.
Trong nháy mắt Tống Thư Hàng đẩy cửa bước vào, có một thân ảnh chậm rãi ngồi dậy từ trên chiếc ghế nằm làm bằng gỗ kia.
Đó là một cô gái tóc đen, tóc rất dài, không biết đã bao lâu rồi chưa cắt, phủ kín cả cái ghế nằm, cứ xõa ra tứ tung như thế. Cô gái có nước da tái nhợt gần như trong suốt, đôi mắt khép hờ, trông bộ dạng như thể ngủ chưa đủ giấc. Toàn thân đầy cảm giác suy sụp chán chường.
Nhưng kiểu cảm giác suy sụp tinh thần này khi kết hợp với bản thân cô gái lại tạo ra một dáng vẻ lười nhác nhưng duyên dáng.
Cô ngồi thẳng dậy, đưa mắt nhìn Tống Thư Hàng.
“Là ngươi à.”
Cô gái ngáp một cái: “Sao thế, ngươi cũng muốn tới đây cười nhạo ta sao? Tống đầu gỗ.”
“Tiền bối, chúng ta quen nhau sao?”
Tống Thư Hàng mở miệng hỏi.
Đôi mắt cô gái nửa khép nửa mở, lại cẩn thận nhìn lại Tống Thư Hàng một lúc:
“Ồ… Nhận nhầm người rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận