Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 574: Pháp sự siêu độ

Chương 574: Pháp sự siêu độ
“Qủa nhiên hiệu quả của tỉnh mục đan + linh mạch bích trà + nước hoạt lực cộng lại vô cùng tuyệt vời. Những thứ này bảo đảm sức khỏe của hắn, để cho hắn có thể tràn trề sinh lực suốt cả ngày, gõ không ngừng tay! Ba mươi nghìn chữ quả nhiên không phải giấc mộng nữa.”
Ngư Kiều Kiều hớn hở cười lớn.
“Tiểu thư đúng là anh minh.”
Có một cô gái mặc quần áo nha hoàn cổ điển đứng bên cạnh Ngư Kiều Kiều khẽ nói, cô yêu thương đưa một miếng bánh lên cho Ngư Kiều Kiều.
“Nể tình hôm nay hắn chăm chỉ là thế, cho hắn thêm một bữa ăn khuya đi.”
Ngư Kiều Kiều gật đầu nói:
“Đúng rồi, trong đồ ăn của hắn nhớ cho thêm tí thối thể dịch nhé, để xem thể chất của hắn có thể thừa nhận nổi hay không.”
Khó khăn lắm mới gặp được một vị tác giả viết văn hợp ý mình, nên Ngư Kiều Kiều đang cân nhắc xem liệu có thể bồi dưỡng hắn thành tu sĩ luôn hay không. Nếu làm thế thì ít nhất có thể khiến hắn sáng tác được mấy trăm bộ tiểu thuyết luôn ấy nhỉ?
Ở trong giới tu chân trước đây đã từng có chuyện thế này xảy ra rồi.
Nghe nói từng có vài vị văn nhân Hoa Hạ sáng tác thể loại tiểu thuyết diễn nghĩa khá là hay, sau đó bị một vị đại lão trong giới tu sĩ bắt đi, nhận làm đệ tử dạy dỗ tu hành.
Nói cho hay thì là: Ta thấy tư chất của ngươi rất khá, rất có khiếu tu luyện, chi bằng theo ta tu đạo thành tiên đi nhé.
Thực ra thì mấy bị đệ tử này bị túm đi xong thì ngày nào cũng chỉ có nước è cổ ra sáng tác tiểu thuyết mà thôi.
À đúng rồi… Nghe nói tuy rằng vị đại lão trong giới tu sĩ kia vừa giàu lại còn tùy hứng, nên dù mấy vị đệ tử kia căn bản chẳng có chút thiên phú tu chân nào, nhưng vị đại lão kia vẫn bỏ ra một số tài nguyên khổng lồ để nhồi nhét tăng cảnh giới tu vi cho mấy vị đệ tử nọ, hơn nữa còn tìm thêm rất nhiều đan dược, thiên tài địa bảo chuyên môn dùng để kéo dài tuổi thọ cho bọn họ.
Có thể thấy được, việc giỏi một nghề kiếm cơm là chuyện quan trọng tới mức nào!
Ngư Kiều Kiều cảm giác mình cũng có thể học theo vị đại lão tu sĩ kia.
“Tiểu thư quả là nhân từ.”
Cô gái mặc quần áo nha hoàn kia che miệng cười khẽ:
“Ngoài ra, hôm nay vị tiên sinh kia có nói với ta là hắn muốn gọi một cuộc điện thoại cho bạn gái của hắn.”
“Nói cho hắn biết chuyện gọi điện thoại có thể bỏ qua được rồi – bởi vì ta đã chuẩn bị một sự bất ngờ cho hắn lâu lắm rồi, vì ta đã mời bạn gái của hắn đến đây làm khách. Giờ này bạn gái của hắn đang trên đường đến đây đấy!”
Ngư Kiều Kiều nói với vẻ vô cùng đắc ý.
“Vậy thì ta sẽ chuyển lời cho hắn y như thế.”
Cô gái mặc quần áo nha hoàn nọ cười khẽ rồi nói.
Ngư Kiều Kiều lại vui vẻ lăn lộn trên giường.
“Ài, nếu mà biết sớm chuyện bắt cóc tác giả nhốt vào trong phòng tối thì sẽ được đọc truyện sướng như vậy thì ta đã làm từ đời nào rồi. Vẫn còn vài vị tác giả vẽ truyện tranh khác nữa, mình cũng đang chờ truyện ra đây. Liệu có nên bắt hết về luôn không nhỉ?”
Ngư Kiều Kiều nghĩ thầm trong lòng.
“Đúng rồi, không thể quên chính sự được.”
Ngư Kiều Kiều vất vả lắm mới ngừng nghĩ vậy được, sau đó gửi một tin nhắn qua cho Tống Thư Hàng.
“Thư Hàng ơi, ngươi muốn kịch bản phim theo đề tài gì thế? Chúng ta định quay phim đô thị? Phim kiếm hiệp? Phim tiên hiệp? Hay là phim khoa học viễn tưởng đây?”
Dù là phim kiếm hiệp, tiên hiệp, khoa học viễn tưởng, hay là huyền huyễn đi nữa, Ngư Kiều Kiều đều bảo đảm có thể quay đỉnh của đỉnh luôn!
Độ chân thực trăm phần trăm, nghe thấy sợ chưa?
Các loại đạo pháp lẫn tiên thuật, chỉ có thứ mi không nghĩ đến chứ không có chuyện bọn họ không làm được!
Lên trời xuống đất chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ!
Mặc kệ là trong không trung, đáy biển, núi lửa, sa mạc, muốn cảnh gì thì có cảnh đó!
Hơn nữa, mấy diễn viên đóng phim đều là tuấn nam mỹ nữ cả, đưa mỗi người ra đều có thể làm ngôi sao quốc tế luôn chứ chẳng đùa, nghe thích không?
Thậm chỉ còn có cả mấy vai quần chúng từ thần thú ngầu lòi đến thú cưng đáng yêu nữa.
Ngư Kiều Kiều gửi tin nhắn đi rồi mà vẫn không thấy Tống Thư Hàng trả lời lại ngay.
Bây giờ hắn còn đang ở trong Thời Quang thành, không bắt được sóng.

Thứ hai, ngày 5 tháng 8, Kim Cương Quân Tử Đao.
Linh quỷ của Tống Thư Hàng đã đổi hướng đi.
Nó vốn còn định đi tìm gặp Ngư Kiều Kiều, nhưng bây giờ nó lại quyết định sẽ đi cùng với hòa thượng Tây – Đi làm một vụ làm ăn siêu độ người chết.
Bản thể của Tống Thư Hàng đã trải qua nỗi khổ lúc sinh tiền của vị cao tăng khổ hạnh nọ, lĩnh ngộ được cách siêu độ.
Thư Hàng lĩnh ngộ được cũng đồng nghĩa với việc Linh quỷ cũng đã lĩnh ngộ.
Sau đó, trùng hợp hơn chính là điện thoại của hòa thượng Tây lại vang lên, có khách tới tìm. Là do người nhà trong gia đình nào đó qua đời, nên bọn họ gọi điện thoại cho hòa thượng Tây, muốn làm pháp sư siêu độ cho người chết.
Gia đình này trước kia cũng từng mời hòa thượng Tây đến làm pháp sự rồi, bọn họ cảm thấy tuy rằng hòa thượng Tây là người nước ngoài, nhưng quả thật là một vị cao tăng đắc đạo. Sau khi làm pháp sự xong thì ngay cả người bình thường cũng cảm giác được hiệu quả kinh người ấy!
Vậy nên lần này nhà bọn họ có người qua đời thì vẫn cố ý mời hòa thượng Tây sang chủ trì pháp sự siêu độ lần nữa.
Hòa thượng Tây đồng ý ngay và luôn, siêu độ là chuyện hắn thích nhất mà.
Còn linh quỷ của Tống Thư Hàng thì vì vừa mới biết cách siêu độ xong nên cũng hớn hở đưa ra đề nghị đi ăn ké hòa thượng Tây, đến gia đình nọ xem xem có cơ hội thử cách siêu độ của mình hay không.
Là ân nhân cứu mạng của hòa thượng Tây, nên hòa thượng Tây vui mừng gật đầu đồng ý trước yêu cầu xin được đi chung của linh quỷ.
Vậy nên, một tên hòa thượng Tây, một con linh quỷ, bắt đầu hành trình đi tây thiên thỉnh kinh… À lộn phim rồi, là leo lên xe bus để đến địa điểm cần đến.

Ở bên trong địa hạ thành của Thời Quang thành.
Tống Thư Hàng điều chỉnh trạng thái của mình lại, sau đó lại dùng Kình Thôn Thuật để nuốt một viên linh thú tinh hệ lừa. Linh thú tinh này cũng là do con ngựa đực tinh kia mang qua xin lỗi, chỉ có cấp bậc nhị phẩm.
Trước khi nuốt viên linh thú tinh này, Tống Thư Hàng cắn răng dùng bí pháp giám định để giám định linh thú tinh một lần.
[Đây là một viên linh thú tinh thuộc hệ lừa, cấp bậc nhị phẩm. Dùng nó thông qua Kình Thôn Thuật thì có thể tăng cường thể chất một chút, tăng cường dung lượng chân khí, hoàn thiện ngụy tiên thiên chân khí. Nhắc nhở: sau khi dùng Kình Thôn Thuật để ăn nó thì nếu người dùng thuật vác theo đồ nặng, xoay vòng 5000m như lừa kéo cối xay, thì có thể đẩy tốc độ dung hợp linh thú tinh lên nhanh nhất.]
Cái giá của nó là một vết thương khá nhỏ, cảm giác đau đớn vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận của Tống Thư Hàng – Thuận tiện nói luôn, Tống Thư Hàng cảm giác càng lúc dây thần kinh cảm giác đau của mình càng không được bình thường cho lắm.
Khả năng chịu đau của hắn tăng lên vèo vèo, dù cho cường độ của cơn đau do mấy vết thương nhỏ này mang đến có tăng lên gấp bội thì cũng không ảnh hưởng gì đối với Tống Thư Hàng bây giờ lắm.
Có thể tưởng tượng được, theo việc bí pháp giám định này được dùng liền tù tì, khiến cho Tống Thư Hàng phun máu liên tục, một ngày nào đó, hắn sẽ không ngán bất kỳ cơn đau đớn nào nữa. Đến lúc đó, ba đao sáu lỗ đối với hắn cũng là chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi!
Tống Thư Hàng không ngán vết thương, nghĩ thôi cũng thấy ngon lành cành đào rồi.
Sau khi dùng Kình Thôn Thuật nuốt linh thú tinh loại lừa kia xong thì cỗ ngụy tiên thiên chân khí trong cơ thể của Tống Thư Hàng lại được hoàn thiện thêm.
Sau đó, Tống Thư Hàng đứng dậy.
Diệp sư tỷ cười hì hì nhảy lên lưng của hắn – Trước đó Tống Thư Hàng từng hỏi Diệp sư tỷ rằng trong không gian này có thứ gì phù hợp để tu luyện hạng nặng hay không, Diệp sư tỷ giơ tay chỉ chính mình.
“Ta chính là vật nặng thích hợp nhất đây, thiên khấp bảo điển của ta là công pháp có hai loại thuộc tính là thủy và thổ. Thiên Cân Trụy và Gia Trọng (tăng trọng) đạo thuật của ta đều đã tu luyện đến cực hạn, đừng có thấy ta ốm nhom như thế, nhưng chỉ cần ta dùng tới Gia Trọng đạo thuật và Thiên Cân Trụy thì có thể tăng thể trọng lên đến mười tấn đấy!”
Diệp sư tỷ đáp.
“Ừ, Diệp sư tỷ tuyệt đối không thích hợp để ở trên, bảo đảm luôn!”
Đương nhiên là Tống Thư Hàng không cần sức nặng đến tận mười tấn làm gì, hắn chỉ cần nặng chừng một ngàn cân là được rồi.
Sau đó, đợi hấp thu hết linh thú tinh loại lừa kia xong thì hắn cõng Diệp sư tỷ, bắt đầu chạy vòng tròn quanh một cây cột trong không gian thư viện nọ.
“Hì hì hì hì, nhanh nữa lên, Thư Hàng nhanh lên tí nữa.”
Diệp sư tỷ rất vui vẻ, hình như kể từ sau khi có cảm giác điện giật lúc tiếp xúc với ngón tay của Tống Thư Hàng xong thì tâm trạng của cô vẫn luôn vui vẻ như thế – Nửa ngày rồi mà cô chưa hề khóc một tiếng nào!
“Không thành vấn đề, thế ta tăng tốc nhé.”
Tống Thư Hàng nói, hắn bắt đầu vận chuyển thân pháp quân tử vạn lý hành, dựa vào lĩnh ngộ từ đợt dùng cả hai tay hai chân để chạy lần trước, khi Tống Thư Hàng dùng thân pháp quân tử vạn lý hành càng lúc càng có trật tự và lưu loát hơn.
“Hì hì hì hì.”
Tiếng cười lanh lảnh của Diệp sư tỷ vang vọng khắp không gian này.
Sở Sở lặng lẽ quay lại không gian thư viện nọ – bởi vì có kinh nghiệm lần trước, nên cô không lỗ mãng nhảy xộc vào trong không gian thư viện nữa, sợ phá hỏng thế giới riêng tư của Diệp sư tỷ và Tống Thư Hàng.
Lỡ như hai người bọn họ đang làm chuyện í í gì đó thì sao?
Vậy nên Sở Sở cô nương lặng lẽ tới gần thư viện, ló đầu ra liếc nhìn không gian thư viện nọ.
Sau đó, cô lập tức nhìn thấy cảnh tượng Tống Thư Hàng đang cõng Diệp sư tỷ chạy vòng vòng quanh cây cột.
Diệp sư tỷ thì cười đến là ngọt ngào:
“Thư Hàng nhanh hơn nữa đi, nhanh lên.”
Tống Thư Hàng đáp rõ to:
“Được, vịn chắc vào nhé!”
Sau đó hắn lại chạy vèo vèo quanh cây cột như một cơn lốc.
Cảnh tượng này đẹp đến mức Sở Sở không đành lòng nhìn thẳng.
“Người trẻ tuổi bây giờ chịu chơi thật đấy.”
Sở Sở lặng lẽ gật đầu, rồi lại lặng thầm lùi về sau… hai mét!
Sau đó, cô móc điện thoại di động của mình ra, mở chế độ quay phim lên, im ỉm quay lại một đoạn.
Tương lai nếu như có ngày Tống Thư Hàng và Diệp sư tỷ trở thành “đạo lữ song tu” thì nhất định vòi bọn họ cho cô một bao lì xì bự thiệt bự mới được.
Cô đã cố gắng hết sức chế tạo không gian riêng tư cho bọn họ, nên mới khiến cảm tình của bọn họ phát triển nhanh tới cỡ này.

Thời gian trong Thời Quang thành nhanh chóng trôi qua.
Ngày hôm sau.
Tống Thư Hàng lại dùng Kình Thôn thuật nuốt một viên linh thú tinh loại lạc đà. Đây cũng là linh thú tinh nhị phẩm do con ngựa đực kia cúng lên.
Diệp sư tỷ:
“Thư Hàng, ngươi có đói bụng không? Có muốn ăn gì không? Mà chỉ có tích cốc đan thôi.”
“Không ăn đâu.”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói – Hắn phải học theo lạc đà, hôm nay không động vào một giọt nước nào.
“Ơ? Mấy hôm nay ngươi tu luyện vất vả như thế tốn sức lắm, thế mà không ăn thật à?”
Diệp sư tỷ tò mò hỏi.
“Ừ, hôm nay không ăn.”
Tống Thư Hàng đáp lại chắc nịch.
Sở Sở ngồi bên cạnh bắt đầu bổ não – ơ kìa, giận nhau đấy à?

Lại thêm một ngày.
Trong tay Tống Thư Hàng cầm một viên linh thú tinh loại nai.
Viên linh thú tinh này là viên mà Bạch Tôn Giả đã mua được ở trong đợt tụ tập giao dịch của tu sĩ – đây là một viên linh thú tinh có cấp bậc tứ phẩm.
Phẩm cấp của viên linh thú tinh này rất cao, chẳng khác gì một viên linh thạch tứ phẩm cả, nếu như Tống Thư Hàng cưỡng chế dùng Kình Thôn Thuật để dùng nó thì bảo đảm sẽ dẫn tới nguy cơ chân khí bạo thể.
“Tạm thời vẫn không thể hấp thu viên linh thú tinh này được.”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Hắn bắt đầu chuyển sự chú ý lên người của linh quỷ.
Theo như tin tức đồng bộ được từ chỗ linh quỷ thì nó đang đi cùng với hòa thượng Tây, muốn tham gia một pháp sự siêu độ nào đó.
Tuy rằng Tống Thư Hàng đã nắm giữ cách siêu độ rồi, dù hắn cũng đã thành công độ hóa lời nguyền bám theo trên người hắn do gã Đàn Chủ để lại. Nhưng thứ lưu lại bên trong lời nguyền của Đàn Chủ chỉ là tàn hồn, chứ không phải linh hồn hoàn chỉnh.
Tống Thư Hàng muốn xem thử, nếu linh quỷ độ hóa một linh hồn hoản chỉnh thì bản thân nó sẽ có biến hóa gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận