Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 579: Hi vọng là sẽ không dọa hắn sợ

Chương 579: Hi vọng là sẽ không dọa hắn sợ
Ôi chao, không cẩn thận lại trở nên tham lam quá rồi. Hiện tại có thể siêu độ linh hồn trống rỗng của một Linh Hoàng đã là một việc cực kỳ may mắn. Bản thân lại muốn thêm mười cái linh hồn giống thế, đúng là lòng người chưa đủ rắn nuốt voi mà! Trên đời này không có việc nào trùng hợp đến thế đâu.
Tống Thư Hàng nghĩ thế, đang chuẩn bị thu hồi ngón tay của mình về.
Lúc này, không biết Diệp sư tỷ đã đến bên cạnh hắn từ lúc nào. Giống hệt như lần trước, cô lại vươn ngón tay đáng yêu của mình ra chọc vào ngón tay của Tống Thư Hàng.
Uy lực của siêu độ thuật trên ngón tay Thư Hàng vẫn còn.
Ngón tay Diệp sư tỷ lại tiếp xúc với ngón tay hắn lần nữa, cảm giác giống như điện giật truyền đến thêm một lần, hai người đều run run một cái.
Hơn nữa, lúc này đây, dòng điện này còn mạnh mẽ hơn lần trước, Thư Hàng còn có cảm giác thân thể mình bị tê dại.
Thư Hàng lập tức dở khóc dở cười:
“Diệp Tư.”
“Có!”
Diệp sư tỷ trả lời nhanh nhảu, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng.
Trong lúc nói chuyện, Thư Hàng cảm ứng được cảm xúc của Diệp sư tỷ từ ngón tay cô – mừng rỡ và mong chờ.
“Thôi được rồi, cô vui vẻ là được.”
Thư Hàng nói nhỏ, xem như đầu hàng.
“Ừ.”
Diệp sư tỷ cười hì hì.
Cùng lúc đó.
Bích Thủy các, Vân Trung các.
Rốt cuộc thì cô bé Lý m Trúc đã được cứu rồi!
Kim Đồng Ngọc Nữ lật tung toàn bộ Bích Thủy các mà không tìm được cô, Kim Đồng mới đến cấm địa cuối cùng, Vân Trung các.
Quả nhiên vừa vào trước cửa Vân Trung các, hắn và Ngọc Nữ đã thấy Lý m Trúc bị treo với một tư thế cực xấu hổ.
Vì vậy, Kim Đồng Ngọc Nữ lập tức sử dụng phương thức đặc biệt gọi Sở các chủ đến.
Vất vả lắm thì Sở các chủ mới đáp lại tín hiệu của Kim Đồng Ngọc Nữ.
Sau cả một buổi giày vò, rốt cuộc thì Lý m Trúc cũng được đặt xuống đất.
Giờ này khắc này, Lý m Trúc không kìm được nước mắt chảy dài.
“Xin nói cho ta biết đi, WC ở chỗ nào thế?”
Giọng nói của Lý m Trúc đã trở nên run rẩy.

Sau khi Kim Đồng Ngọc Nữ mang Lý m Trúc rời khỏi, trong Vân Trung các, Sở các chủ xoa xoa mắt, ngồi dậy.
“Buồn ngủ~ quá~”
Cô duỗi lưng, mái tóc rất dài lại tựa như dài hơn, nhưng Sở các chủ không có dự định cắt nó đi, để để tùy nó trải kín mặt đất.
“Đúng là muốn ngủ thêm một lát nữa.”
Sở các chủ nói bằng giọng miễn cưỡng.
Ngồi trên giường mỏi mệt rã rời cả buổi trời, rốt cuộc thì Sở các chủ mới phát hiện ra điều gì đó, cô mở chức năng thu hình của kết giới ra. Sau đó, cô thấy được con sứa phát sáng để lại tin nhắn cho mình.
Con sứa phát sáng gửi tin nhắn xác nhận đã hoàn thành nhiệm vụ cho cô, nhân tiện lấy tiền thù lao mà cô ta được nhận. Với lại còn kể về những điều đã trải qua trong mấy năm qua.
Cuối cùng, trong màn hình giám sát và điều khiển, Con sứa phát sáng nói bằng giọng dịu dàng:
“Vậy thì... hẹn gặp lại, Sở nha đầu.”
“Ừ, hẹn gặp lại, bạn của ta. Hi vọng ngươi có thể tìm được con đường Trường Sinh cho chính mình.”
Giọng Sở các chủ đáp lại rất khẽ – cô biết rõ, tuổi thọ của con sứa phát sáng chỉ còn vỏn vẹn ba nghìn năm mà thôi. Đối với một người bình thường, đây là một khoảng thời gian dài dằng dặc đầy buồn tẻ. Nhưng đối với một Kiếp Tiên cửu phẩm, ba nghìn năm quá ngắn ngủi.
Nếu như cô ấy không tìm được con đường Trường Sinh cho chính mình, cũng chỉ còn có thể đợi đến lúc hao hết tuổi thọ, thân tử đạo tiêu.

Sau đó, Sở các chủ lim dim chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Cơn buồn ngủ bắt đầu trào dâng.
Nhưng sau một lát, đôi mắt cô bỗng dưng mở to, xoa xoa mi tâm:
“Ôi, rốt cuộc thì cũng nhớ ra mình quên cái gì rồi. Mình bỏ quên thằng nhóc Thư Hàng và một cô nương trẻ tuổi trong địa hạ thành của Thời Quang thành rồi!”
Thông qua lời nhắn của bạn tốt, thằng nhóc Tống Thư Hàng kia lĩnh ngộ được truyền thừa ám dạ thời hoàn do Tống đầu gỗ để lại rồi.
Cùng là họ Tống, rốt cuộc thì mối quan hệ giữa Tống đầu gỗ và thằng nhóc này là gì?
Đây chắc chắn không phải là cùng một người, cũng không thể nào là chuyển thế gì gì đó. Nhưng nhất định là có liên quan đến nhau – nếu không ấy hả, vì sao Tống Thư Hàng lại bắt được truyền thừa của Tống đầu gỗ một cách trùng hợp đến thế?
“Được rồi, nhân lúc mình còn chưa quên, mang thằng nhóc Tống và cô nương trẻ tuổi kia rời khỏi Thời Quang thành đi thôi.”
Sở các chủ đứng dậy, kéo theo mái tóc đen thật dài, chuẩn bị vớt Tống Thư Hàng ra khỏi Thời Quang thành.
Nhưng lúc cô vừa đi được hai bước, một ký ức khác tràn ngập trong đầu, đồng bộ với trí nhớ trước đó – Diệp Tư Tiên Tử gặp Tống Thư Hàng, trở thành đạo lữ của hắn. Sau đó, hiện tại Diệp Tư đã dẫn Tống Thư Hàng ra khỏi Bích Thủy các, dạo chơi quanh khu vực gần đây.
Sở các chủ:
“...”
Mình vừa ngủ mấy ngày thôi, rốt cuộc là Bích Thủy các đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi? Thằng nhóc tên Thư Hàng này không chỉ tiếp xúc với truyền thừa ám dạ thời hoàn mà còn gặp được Diệp Tư, sau đó trở thành đạo lữ của cô ấy?
Sở các chủ thở dài.
Sở các chủ ấn nhẹ lên lồng ngực mình, đó là vị trí tâm khiếu, có một phù văn khế ước.
“Đạo lữ hợp ý.”
Sở các chủ cúi đầu, nói lẩm bẩm.
Khi nói đến đạo lữ, cô đã từng có có suy nghĩ này. Trong lúc cô tuyệt vọng nhất, khi Bích Thủy các bị hủy diệt, cô tưởng tượng ra một người có thể ra mặt cứu vớt Bích Thủy các.
Đương nhiên, kết quả lại chỉ toàn là tiếc nuối...
Mọi người trên thế giới đều cho rằng, Sở Tiên Tử của Bích Thủy các thượng cổ chỉ đang sống trong giấc mộng tự mình dệt ra. Sau khi Bích Thủy các bị hủy diệt, Sở Tiên Tử xinh đẹp đã gầy dựng nên một giấc mộng mang tên Bích Thủy các mà cô mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.
Nhưng trên thực tế, cô đã không còn là một Sở Tiên Tử sống trong giấc mộng do mình dệt nên nữa. Ngay lúc giấc mộng này được dệt nên trong khoảng thời gian dài thật dài, có một ngày kia, đột nhiên cô khóc đến mức tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Cho dù thực tại ảo có thể huyễn hóa ra con người, có nhiệt độ, có cảm tình, chẳng khác gì người thật cả, nhưng giấc mơ thì cũng chỉ là giấc mơ mà thôi.
Sau khi Sở Tiên Tử khóc một trận thật lớn thì đã tỉnh lại.
Nhưng cô không loại bỏ cảnh vật Bích Thủy các trong mơ.
Bích Thủy các do thực tại ảo ngưng tụ ra đã biến thành Đạo của cô, đạo khiến cô thành công bước vào cảnh giới Trường Sinh.
“Cuối cùng rồi cũng sẽ có ngày, ta sẽ giúp tất cả những đệ tử của Bích Thủy các chính thức sống lại, sống lại thật sự trên thế giới này.”
Không biết cảnh giới Trường Sinh có thể làm được việc này hay không nữa.
Thế nhưng không sao... nếu Trường Sinh không làm được, vậy thì cô sẽ nghĩ cách để trở thành Thiên Đạo. Vị chúa tể Thiên Đạo nắm giữ tất cả Thiên Đạo, không có việc gì là không làm được.
Toàn bộ Bích Thủy các đều là cảnh vật trong mơ do thực tại ảo của Sở Tiên Tử dệt nên. Những đệ tử bên trong đó đều chỉ có thể hoạt động bên trong Bích Thủy các, không thể nào rời khỏi phạm vi thực tại ảo của Sở Tiên Tử được.

“Nhưng mà, nếu như thằng nhóc họ Tống kia muốn mang Diệp Tư rời khỏi Bích Thủy các thì ta phải tạo điều kiện cho hắn gặp phải một vài thứ gì đó mới được.”
Sở các chủ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía hình cầu bằng đồng thau. Đây chính là mô hình Trái Đất. Điểm nhìn của Sở các chủ rơi vào vị trí Hoa Hạ... và cũng là cổng vào Bích Thủy các ban đầu.
“Hi vọng sẽ không dọa hắn sợ. Ừ, tuy rằng có dọa đi nữa thì cũng thú vị nhỉ? Ha ha ha.”
Sở các chủ bật cười thành tiếng rất vui vẻ.
Cô lại ấn nhẹ lên lồng ngực của mình, hào quang phù văn như ẩn như hiện bắt đầu tối dần, sau đó chui vào trong tâm khiếu, không ra nữa.
Sau khi ngừng cười, ánh mắt Sở các chủ lại nhìn xuyên qua toàn bộ Bích Thủy các, rơi xuống người Khốc Lão Nhân trước cửa.
“Thiên khấp bảo điển ấy à, đúng là một nhân quả thú vị.”
Sau đó, Sở các chủ dời mắt, để mặt Khốc Lão Nhân tiếp tục ở lại trước cửa chính.
Khốc Lão Nhân tu luyện thiên khấp bảo điển, nên có nhân quả với Diệp Tư. Vì thế, không cần phải quá gấp gáp làm gì, đợi đến khi Diệp Tư và Tống Thư Hàng trở về, gặp mặt Khốc Lão Nhân là được rồi, Sở các chủ không có ý định nhúng tay vào chuyện này.
Cuối cùng, ánh nhìn của Sở các chủ xuyên qua phân nửa Bích Thủy các, liền nhìn thấy cô gái Lý m Trúc đang lao nhanh về phía WC. Chuyện này thật sự rất đáng sợ, toàn bộ Bích Thủy các đều không còn là bí mật gì trong mắt của Sở các chủ!
Dường như cô nhóc này bị cô treo trước cổng chính mấy ngày rồi thì phải?
Ánh mắt cô lướt qua thân thể Lý m Trúc, lập tức phát hiện ra nguyên nhân dẫn đến căn bệnh của cô nàng. Từ khi người mẹ mang thai đã mang theo một tia khí cực hàn, hơn nữa vì không được chữa trị chính xác nên căn bệnh đã chuyển biến xấu. Cô nhóc có thể sống đến bây giờ thì đã là kỳ tích rồi.
Sở các chủ không hiểu rõ công pháp thuộc tính hàn băng, nên không có cách nào với căn bệnh này cả.
Nhưng cô có thể quan sát được, lượng hàn khí trong cơ thể cô nhóc kia đã đến cực hạn rồi. Trước kia dựa vào nhiều loại dược liệu quý giá để bảo vệ tính mạng, hiện tại nếu chỉ dựa vào những dược liệu kia thì cũng không thể đè ép được hàn khí nữa.
Nhiều nhất là một năm nữa, nếu không giải quyết lượng hàn khí này, cô nhóc sẽ phải đối mặt với kiếp số sinh tử. Vượt qua được, có thể sống thêm vài năm nữa.
Nếu không độ qua được, thì sẽ bị đóng băng vĩnh viễn, không còn cơ hội thức tỉnh nữa.
Không biết rằng, thằng nhóc Tống Thư Hàng kia biết được chuyện này chưa nhỉ?
Đến lúc đó, nên nhắc nhở cho nhóc Tống Thư Hàng một chút đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Sở các chủ lại bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Chẳng mấy chốc, cô bắt đầu ngủ khò khò.
Ở một nơi khác.
Tống Thư Hàng và Diệp sư tỷ đang chuẩn bị tiến đến phi thuyết của Thất Tu phủ, bỗng dưng, có một quả cầu lửa cực lớn vừa gào khóc vừa bay tới chỗ này.
Có tất cả mười hai người.
“Tất cả bọn họ đều là Linh Hoàng ngũ phẩm.”
Ánh mắt Diệp sư tỷ lướt qua, lập tức phát hiện được tu vi của các tu sĩ trong quả cầu lửa.
“Tất cả đều là người của Vô Cực Ma Tông.”
Hai mắt Tống Thư Hàng trợn to.
Trước đó mình chỉ nói thuận miệng vậy thôi, không ngờ lại có một đám Linh Hoàng ngũ phẩm bị thiêu cháy bay tới đây thật này?
Hôm nay dường như mình đang gặp may mắn đặc biệt hả?
Chẳng lẽ hôm nay lúc Bạch tiền bối đi mạo hiểm tại di tích cổ, đột nhiên nghĩ đến mình, nên chúc phúc cho mình luôn à?
Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, đó là mười hai Linh Hoàng ngũ phẩm đang bị lửa thiêu đó. Nếu như có thể bắt hết lại, thì chính là mười hai vong hồn Linh Hoàng trống rỗng.
Một vong hồn đã tương đương với một nghìn vong hồn người bình thường, chẳng mấy chốc thì hắn đã có thể ngưng tụ được ánh sáng công đức hộ thể rồi!
“Diệp Tư, cô có thể chặn những độn quang này lại không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Không thành vấn đề, ta nói rồi, thiên khấp bảo điển của ta rất mạnh đó!”
Giọng điệu Diệp Tư mang theo mười phần tự tin.
“Vậy thì chúng ta lập tức chặn bọn họ lại!”
Tống Thư Hàng quyết định.
Khi hình thành ánh sáng công đức hộ thể thì cũng là lúc quay trở về Trái Đất.
Vốn dĩ sau khi đánh cược thua Bạch tiền bối, hứa là sẽ ở trong vũ trụ ba mươi ngày. Hiện tại, tính cả thời gian ở lại Thời Quang thành và địa hạ thành, hắn đã trong không gian thời gian quá ba mươi ngày rồi.
Có lẽ, đó cũng phù hợp với yêu cầu của Bạch tiền bối.
Sau khi trở về, học thử xem đóng phim như thế nào.
Ừ, cho dù quay bộ phim điện ảnh nào thì nhất định cũng phải quăng cái bộp ra một đống hình chụp giấy chứng nhận sở hữu xe. Tuy rằng nhất định là hình tượng này rất ngu, nhưng phải có một kết quả trót lọt mới báo cáo kết quả công tác cho bố được.
“Thư Hàng, cẩn thận, tập trung nào!”
Tiếng kêu của Diệp sư tỷ truyền đến.
Một độn quang bị bao bọc bởi một đám lửa đang bay tới chỗ Tống Thư Hàng, hắn lập tức giơ tay ngăn cản trong vô thức.
Sau đó, một bí pháp được kích hoạt.
Qua hai lớp bao tay nhưng vẫn cố chấp kích hoạt như cũ.
Trên người Tống Thư Hàng toác ra hơn 70 vết thương, máu tươi phun như mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận